"Thử xem? "
Dương Lương Vũ nở nụ cười.
Hừ, với tư chất này?
Thử xem?
Ý cười nhạo trên mặt Dương Lương Vũ rõ ràng, nói: "Cũng đừng mất mặt xấu hổ mới tốt!"
"Chẳng lẽ anh sợ tôi quá xuất sắc, không muốn để tôi thử sao?" Lê Bắc Niệm cười híp mắt nói: "Nếu không anh một người đàn ông sao lại nói nhảm nhiều như vậy?"
Sắc mặt Dương Lương Vũ khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng: "Chưa tới phút cuối chưa thôi, tôi đây để cô thử xem, xem rốt cuộc cô có bao nhiêu cân bao nhiêu lạng."
Lê Bắc Niệm cười đến xán lạn, gật đầu nói: "Cảm ơn nha."
Dương Lương Vũ thấy khuôn mặt tươi cười của cô, lại càng tức giận.
Hai ba bước đi tới khu quay phim, cầm lấy kịch bản ném qua.
Lê Bắc Niệm nhận lấy, mới nhìn tên phim.
< Cửu trọng điệp ảnh>
Một bộ phim kinh dị hiện đại.
Lê Bắc Niệm ấn tượng khắc sâu nhất với phim này, đúng là bên trong có một nữ sát thủ biếи ŧɦái.
Tuổi không lớn lắm, gϊếŧ người không chớp mắt.
Bị thù hận che mắt, có nhân cách ***** nghiêm trọng, còn mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng.
Giả thiết rất có điểm sáng.
Nhưng vì không có diễn viên nổi tiếng trấn thủ, cũng sẽ không làm quảng cáo.
May là chế tác hoàn mỹ, lúc đời trước, cũng coi như có một chút danh tiếng.
Nhưng lại bị vai chính Lê Tuyết Tình trong phim lớn huyền huyễn
đoạt danh tiếng, so sánh với nhau, liền có vẻ bình thường không có gì lạ.
"Nhìn thấy Phạn Họa bên trong chưa?" Dương Lương Vũ cười lạnh: "Cô đi thử đi."
Người bên cạnh không ít, nghe thấy lời này của Dương Lương Vũ, đều nhìn lại.
Lúc nhìn thấy Lê Bắc Niệm, thấp giọng nói thầm: "Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm nha, vậy mà lại đến casting Phạn Họa?"
"Ngay cả diễn viên xuất thân chính quy cũng bị loại bỏ rồi, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ như vậy, có được không?"
...
Giọng nói bên cạnh không to, Lê Bắc Niệm lại nghe thấy rõ ràng.
Bộ dạng Dương Lương Vũ hoàn toàn là cao cao tại thượng, nói: "Cô chỉ có thời gian mười phút, nếu trong vòng mười phút cô không thể diễn được, vậy cút xa chừng nào tốt chừng ấy!"
Nghe nói như thế, những người khác ồn ào lên.
"Hơi quá đáng rồi đó!"
"Ai có thể trong thời gian ngắn này ở đây phân tích được nhân vật, còn giải thích ra được?"
"Ha ha, lần này có trò hay để nhìn rồi!"
...
Lê Bắc Niệm không chú ý tiếng ồn ào xung quanh, nhìn kịch bản một chút.
Phát hiện Phạn Họa là nữ sát thủ đó.
Xuyên suốt toàn bộ đầu mối chính của phim, không lộ mặt hiều lắm, nhưng lại là nhân vật quan trọng nhất trong phim.
Mức độ quan trọng, thậm chí còn hơn cả nam chính và nữ chính.
Nói là nhân vật yêu cầu kỹ thuật diễn xuất cao nhất trong phim, cũng không quá đáng.
Nếu như Lê Bắc Niệm thực sự là một người mới không có bất kỳ kinh nghiệm nào, hoàn toàn không có khả năng diễn được.
Chủ ý Dương Lương Vũ quyết định, muốn làm cô khó chịu!
Trong lòng Lê Bắc Niệm biết rõ, cười như không cười nhìn anh ta một cái.
Dương Lương Vũ tiếp xúc với ánh mắt của cô, hứng thú cười nhạo trên mặt càng đậm, nói: "Không được thì sớm về nhà đi, diễn viên xuất thân chính quy chúng tôi cũng đào thải hết mấy người rồi, người không phải xuất thân chính quy như cô vậy, lại không có kinh nghiệm muốn vào đoàn phim chúng tôi? Quả thực đúng là người si nói mộng."
Lời nói này rất quá đáng, người xung quanh đều trố mắt nhìn nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể nói lời thật lòng ra.
"A, vậy sao? "
Dương Lương Vũ nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, càng cảm thấy nực cười: "Về nhà đi, tôi cũng không nghĩ cô có thể diễn ra được cái gì, chẳng qua là để cô nhìn một chút mà thôi, người giống như cô, chỉ sợ cả đời cũng không vào được giới này!"
Lời này, trước đây Lê Tuyết Tình cũng đã nói.
Lúc đó cô ta cầm hợp đồng cô ký lúc u mê, khinh thường nhìn cô.
"Gả cho Mục Đông Lâm thì thế nào, mày cũng chỉ có thể làm thế thân của tao, không có tao bố thí, mày không có cái gì cả."
"Lê Bắc Niệm, mày chỉ xứng làm một con chó bên chân tao."
"Muốn tránh thoát khỏi tao tự mình xuất đạo, mày lê chân đi bán cả đời cũng không kiếm được mười tỉ, dẹp ý nghĩ đó đi!"
Năm đó dáng vẻ của Lê Tuyết Tình, y như biểu cảm của Dương Lương Vũ bây giờ.