Bước chân người đàn ông nhanh chóng đổi hướng, quay người chạy về phía ít người.
Lê Bắc Niệm bước chân cũng không chậm trễ đuổi theo, quát:
"Anh đền điện thoại di động cho tôi!"
Người kia quay đầu nhìn lại, rẽ ngoặt hai ba lần chạy vào một ngõ nhỏ, Lê Bắc Niệm cười lạnh một tiếng, túm lấy thùng rác công cộng bên cạnh ném qua, chặn lại đường phía trước.
Người kia bị giật mình, quay người đổi hướng chạy.
Nhưng cô gái đuổi theo phía sau giống như ác quỷ, chạy đi đâu cũng bám theo được.
Đằng trước đông người chen chúc, hình như đang tổ chúc hoạt động gì đó.
Người kia nhắm thẳng hướng vọt đến, lẫn vào trong đám đông.
Lê Bắc Niệm theo vào, nhanh mắt nhìn thấy có một cái giường lò xo.
Chạy đến nhảy lên trên, cả người bay về phía trước.
Bên dưới mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc hô lên, ánh mắt tập trung vào chuyển động của cô.
Lê Bắc Niệm không để ý đến, đảo mắt đã nhìn thấy bóng dáng người kia.
Người kia cũng nhìn thấy được Lê Bắc Niệm, mặt lộ vẻ kinh hãi, chạy càng nhanh, hai ba bước đã xuyên qua đám người phía trước.
Lê Bắc Niệm thân hình vững vàng rơi xuống đất, theo sát phía sau hét lớn:
"Không được chạy, bồi thường tiền!"
Thật tình cô không hề biết, phía sau xôn xao nghị luận, "Trời ạ, đó là ai!"
"Ta kháo, Thiên Duyệt vì tỉ lệ người xem thật sự là càng ngày càng liều mạng!"
"Đây cũng là diễn viên của Thiên Duyệt sao? Lợi hại!"
…
Lê Bắc Niệm dường như không nghe thấy, liếc mắt nhìn phía trước lại có thêm cái giường lò xo nhanh chóng quyết định chạy đến nhảy lên, cả người tung về phía trước, một cước đá vào người đang trốn kia.
"A!"
Người kia cả người rơi trên mặt đất, kêu đau một tiếng, mặt đất bụi mù bay lên bốn phía.
"Ba "
Lê Bắc Niệm cũng đáp xuống đất, đầu gối, khuỷu tay bị mài đến nóng rát, đau đến nhăn mặt.
Nhìn đến người kia lại muốn chạy, lập tức nhanh tay lẹ mắt nắm chặt chân anh ta, Lê Bắc Niệm chặn anh ta lại, người kia sao có thể bị cô níu, quay người muốn đánh cô.
"Mẹ nó còn liều mạng như vậy, mày rốt cuộc là ai!" Người đàn ông kia tức giận hổn hển thở, một quyền vung lên.
Lê Bắc Niệm khó khăn né người, mũ lại bị người đánh cho rớt ra, mái tóc đen như thác rớt xuống.
Dưới ánh mặt trời, một khuôn mặt trắng nõn bắt mắt lộ ra.
Kinh diễm!
Nhưng còn chưa kịp cảm thụ kinh diễm, đã nghe thấy một thanh âm gầm thét đến:
"Đυ.ng rớt hư điện thoại di động của tôi còn muốn chạy sao, anh đền điện thoại di động tôi!"
Người đàn ông còn đang muốn nói chuyện, phía xa tiếng còi cảnh sát đã vang lên.
Người đàn ông biến sắc, đẩy Lê Bắc Niệm ra, ném mấy cái ví tiền màu đen vào người cô, quát lên:
"Bồi thường cho cô, cầm đi!"
Lê Bắc Niệm không chuẩn bị bị đẩy ngả, khủy tay lại một lần nữa truyền đến đau nhức khiến cô hít mạnh.
Nhặt lên mấy cái ví dưới đất lên, còn chưa kịp xem xét đã bị mấy người cảnh sát vây lại.
Nhìn mấy cái ví trong tay, Lê Bắc Niệm cảm thấy mình đυ.ng nhầm chuyện gì không nên đυ.ng rồi.
Nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Lê Bắc Niệm ngẩng đầu nhìn chú cảnh sát, xấu hổ cười cười.
-
Trụ sở cảnh sát---
"A, thật không liên quan gì đến cháu!"
Lê Bắc Niệm giải thích lần thứ N, môi đã muốn rách ra, nói:
"Cháu đều nói với mọi người thật nhiều lần, cháu chỉ là trùng hợp bị người kia đυ.ng rớt hư điện thoại di động, con đuổi theo tìm anh ta đồi bồi thường tiền mà thôi a a a!"
Cảnh sát thúc thúc thờ ơ, nói: "Tên tuổi, địa chỉ, thẻ căn cước."