Chương 25: Thành tâm thành ý nói xin lỗi tôi

"Nói nhảm!" Lê Bắc Niệm hét vào mặt anh, "Làm gì có cô gái nào nguyện ý để người xa lạ đυ.ng chạm a!"

"Thế nhưng là cô đυ.ng chạm tôi, " Mục Tây Thần thanh tuyến từ tính, ngữ điệu chậm chạp, mang theo vài phần nhàn nhạt trêu tức, "Xem thái độ này của cô xem, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói mình rất có thành ý?"

Lê Bắc Niệm tức đến nghiến răng nghiến lợi, hóa khí đang cháy hừng hực.

Mục Tây Thần ý đồ không nói ra rõ ràng, nhưng từ vẻ mặt, ánh mắt của anh, còn có ý tứ bên trong lời nói, để cho mọi người hiểu đước: Anh, muốn, làm, cô!

"Tích tích "

Túi quần Cố Minh Dã đột nhiên nhẹ nhàng chấn động một cái, anh cầm máy truyền tin lên, nhìn mấy lần, sắc mặt thay đổi ngưng trọng.

"Thủ trưởng." Cố Minh Dã kêu lên.

Mục Tây Thần quay đầu, Cố Minh Dã đã tiến lên đây, thấp giọng thì thầm.

"Biết." Mục Tây Thần nhàn nhạt ứng một tiếng, "Cậu giải quyết."

"Rõ."

Lê Bắc Niệm nhìn vậy, thu lại vẻ mặt, nịnh nọt nói: "Mục thủ trưởng, nếu không chúng ta thương lượng?"

"Ừm?"

Lê Bắc Niệm nhìn anh, nụ cười trên mặt cố gắng mở rộng, gằn từng chữ:

"Khiến anh bị sợ hãi là tôi không đúng, nhưng là chúng ta làm như vậy cũng không phải biện pháp ổn thỏa, anh lại bận rộn như vậy..."

"Không sao, tôi trực tiếp đem lệnh truy nã phát ra ngoài, để người đến bắt cô là được rồi, đỡ tốn thời gian công sức."

Lê Bắc Niệm lời nghẹn lại trong cổ họng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Mục Tây Thần đáy mắt xẹt qua mấy phần hứng thú, chớp mắt biến mất, khó mà chú ý đến, nói tiếp:

"Bất quá tôi vẫn muốn cô thành tâm thành ý nói lời xin lỗi."

"Anh..."

Nhưng Lê Bắc Niệm còn chưa kịp nói, liền bị anh cắt ngang,

"Hôm nay không còn kịp rồi, hôm nào lại tìm cô đòi lại."

Lê Bắc Niệm cảm thấy kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại.

Hôm nào?

Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Cô sau đây sẽ đưa một nhà Trì Đại Lực dọn đi chỗ khác, còn cô dù sao mấy ngày đến cũng sẽ phải về bên Lê gia, Mục Tây Thần dù có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể tra ra được cô là con gái Lê gia.

Nghĩ nghĩ, Lê Bắc Niệm cười đến rực rõ, nói:

"Cũng chỉ có thể như vậy rồi, anh bận rộn, lần tiếp theo có cơ hội sẽ gặp lại!"

Mục Tây Thần ánh mắt sắc bén, tựa hồ mang đã nhìn thấu hết suy nghĩ của cô, bên môi hình như có đường cong lướt qua, còn không đợi thấy rõ, anh liền quay người, cùng một đám đàn ông thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, dần dần từng bước đi xa.

Lê Bắc Niệm có chút run rẩy, người này này... Sẽ không phải là đã biết thân phận cô chứ a?

Không, không có khả năng.

Nếu là đã biết, anh khẳng định sẽ đi Lê gia tìm cô, cần gì đến bên nhà Trì Đại Lực?

Mục Tây Thần rời đi một lúc, Trì Hải Lãng mới lén lút đi ra ngoài thò đầu nhìn chung quanh, xác thực không có bóng người nữa, thở dài một hơi, nói:

"Cuối cùng đã đi, ông trời của ta, em làm sao vậy, nhân vật cường thế như vậy, em còn đi hôn người ta cái chỗ kia, em.." Trì Hải Lãng mặt đỏ lên, giây lát liền một mặt thẹn thùng, uốn éo eo nói: "Thật biếи ŧɦái nha!"

Lê Bắc Niệm đen mặt lại, cắn răng đưa tay nắm chặt lỗ tai anh.

"A a a! Cô nãi nãi thả anh ra, anh sai rồi sai sai..."

"Tên điên này, chờ lấy đi, sớm muộn cũng chết thảm!" Lê Bắc Niệm hung hăng cắn răng, "Lưu manh đáng chết, đồ lưu manh, quân du côn, không biết xấu hổ!"

Trì Hải Lãng không nén được, lại một lần nữa lớn tiếng bật cười.

Đang muốn nói chuyện, đột nhiên liền nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Lê Bắc Niệm cùng Trì Hải Lãng đều bị chấn động, lúc này im lặng.

Trì Hải Lãng một bộ muốn khóc, nói: "Anh ta không phải đi rồi sao, tại sao lại quay lại rồi?"