Lê Bắc Niệm nhắm mắt lại, ôm ngực, thái độ như móc tim móc phổi khẩn thiết nói:
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên mạo phạm đại ca, để đại ca bị sợ hãi, tôi ở đây cực kì áy náy xin lỗi đại ca."
Một đống thuộc hạ bên cạnh, có người không có lá gan lớn nghẹn cười đến đỏ bừng cả mặt, có người yên lặng đến quay mặt vào tường đấm đấm.
Mục Tây Thần cả người cứng ngắc, mặt mũi cương nghị bắt đầu xuất hiện màu đỏ.
Vô ý thức lui về sau mấy bước, Mục Tây Thần nhìn chằm chằm cô gái ngồi xổm trước mắt, nhịn không được hỏi: “Cô đang làm cái gì?”
Nghe thấy người hỏi, Lê Bắc Niệm ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn đã thấy trên da thịt vốn màu lúa mạch khỏe mạnh của Mục Tây Thần đã dần chuyển đỏ.
Trong lòng kiện định xém chút đã bật cười.
Người đàn ông này,…không phải là đang xấu hổ đó chứ!
Nhìn mọi người xung quanh một cái, Lê Bắc Niệm cực kì bình tĩnh nói: “Xin lỗi a!”
Mục Tây Thần nghe vậy, trên mặt càng là biểu cảm khó khăn, cắn răng gầm giọng nói:
“Xin lỗi thì xin lỗi, mắt cô lại nhìn đi đâu?”
Lê Bắc Niệm kìm nén, chăm chú nhìn anh, điệu bộ cực kì nghiêm túc nói:
"Tôi đang nhìn đại ca của tôi, cũng chính là linh hồn to lớn tôn quý của anh."
Sau lưng Mục Tây Thần, một đám lính đặc chủng được huấn luyện cực kì nghiêm chỉnh, giờ phút này đều loạn thất bát tao, nghẹn đến đỏ cả mặt, cả người run rẩy kìm nén, nhưng tận lực cắn răng, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Trì Hải Lãng không có tốt chất tốt như vậy, trực tiếp lăn lộn cười ra tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mục Tây Thần, lập tức ngậm miệng, đưa tay chặn trên miệng, chận vẫn dẫm dẫm lên đất.
Mục Tây Thần một đời oanh liệt, nhiều năm lăn lộn ăn sương nằm gió, chưa gì chưa trải qua.
Hiện tại tâm trạng cực kì buồn bực, trước ngực, trong tim nghẹn khuất, không biết nên phát tiết như thế nào khó chịu không nói nên lời.
Nhưng mà biết sao được, đây là do chính anh yêu cầu người ta xin lỗi, lại bắt người ta thể hiện thành ý, ai biết người ta lại thành ý đến bậc này.
Mục Tây Thần suốt bao nhiêu năm sống trên đời, ngày hôm nay đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhất mà cả đời anh không thể nào quên được.
Tức giận nhắm chặt mắt, Mục Tây Thần cắn răng, thấp giọng quát: "Đứng lên!"
Tiếng hô trầm thấp mang theo khí thể không được trái lời.
Lê Bắc Niệm trước giờ đều là một người thức thời, nghe vậy, ngoan ngoãn đứng thẳng người lên.
Cô nhìn mặt Mục Tây Thần, không tự chủ được cong cong khóe môi, lại lập tức che giấu, ho nhẹ một tiếng hỏi:
"Thủ trưởng, tôi xin lỗi đã rất có thành ý, anh cảm thấy như thế nào?"
Mục Tây Thần cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Thành ý của cô, tôi không cảm giác được, bất quá tôi ngược lại nghĩ đến một biện pháp tốt."
Lê Bắc Niệm nhìn Mục Tây Thần, mơ hồ cảm giác được có chút bất thường, cảnh giác hỏi: "Cái gì?"
"Cô hôn chỗ nào của tôi, tôi liền hôn chỗ đó của cô."
Một câu, lại là khiến Lê Bắc Niệm trừng lớn mắt.
Hôn... Hôn?!
"Phi! Tôi lúc nào hôn!" Lê Bắc Niệm cảm thấy oan uổng, "Tôi chính là không cẩn thận đυ.ng một cái thôi mà!"
"Không cẩn thận, đυ.ng một cái? Vậy tôi cũng không cẩn thận đυ.ng lại!"
"Móa, " Lê Bắc Niệm vừa thẹn vừa tức, đỏ bừng cả khuôn mặt, "Anh mẹ nó không phải quân nhân sao, lưu manh như vậy anh làm sao có thể leo lên được cái vị trí Thiếu Tướng này!"
Quả nhiên, lời đồn vẫn là có chỗ đáng tin cậy, người điên trước mắt này cái gì mà Quân nhân chính quy anh ta phải là một cái Quân du côn chính quy..!
Nhìn thấy Lê Bắc Niệm phản ứng vậy, Mục Tây Thần lấy lại cảm giác thư thản.
Lưu manh?
Cái này gọi lấy đạo của người, trả lại cho người!
Cắn cắn môi đó, hướng Lê Bắc Niệm cất bước tiến lên một bước, nói:
"Nói như vậy, cô là không muốn?"