Lê Bắc Niệm đi theo Lê Hạo Nhiên vào phòng sách, ông ta ngồi ở đằng sau bàn đọc sách, quay đầu nhìn lại.
"Ba biết trước kia con tự do quen rồi, nhưng dù sao con cũng là con gái của ba, giờ là tháng tư, ba mời cho con một gia sư, con trong đoạn thời gian này học tập cho giỏi, chờ thấy ổn rồi thì đi thi đại học, thi cái đại học đi học."
Lên đại học à...
Đời trước, Lê Hạo Nhiên cũng không có sắp xếp cho mình cái này.
Lúc cô đáp ứng đi làm thế thân cho Lê Tuyết Tình, liền trực tiếp đi quay phim.
Thời gian nửa năm qua đi, đã là năm thứ hai, ông nội mới sắp xếp cho mình trường đại học tư, nửa làm nửa học mà có được trình độ ngành quản lý công thương rồi cứ như vậy lập gia đình.
Bây giờ, nghe được Lê Hạo Nhiên nói những lời này, Lê Bắc Niệm cười đến mặt mày cong cong, nói: "Được, nhưng trường học tôi muốn tự chọn."
"Hừ, " Lê Hạo Nhiên cười một tiếng, "Con cảm thấy mình có thể thi được, tùy con chọn."
"Ba nói đấy, con muốn thi học viện hí kịch Quang Thành."
Lê Hạo Nhiên ngược lại là có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nói: "Con muốn đóng phim?"
"Vâng, con muốn làm minh tinh."
"Đây cũng không phải vấn đề, nhưng làm minh tinh là rất vất vả, con xác định con muốn làm sao?"
"Con từ nhỏ đến lớn, không có không khổ cực qua." Lê Bắc Niệm nhìn xem Lê Hạo Nhiên, ánh mắt sáng rực, "Hay là nói ba sợ con đoạt danh tiếng con gái bảo bối của ba, không muốn để cho con ra mắt?"
"Nói bậy!" Sắc mặt Lê Hạo Nhiên khó coi, "Con cũng là con gái của ba."
Nghĩ nghĩ, Lê Hạo Nhiên nói: "Nếu con có thể thi được, vậy thì thi đi. Nhưng con phải nhớ kỹ, Tuyết Tình là con gái của ba, con cũng là con gái của ba, mặc dù con không ở bên cạnh ba lớn lên, nhưng con là máu mủ của ba."
Lê Bắc Niệm khóe môi ngoắc ngoắc, không nói gì.
Lê Hạo Nhiên trông thấy vẻ mặt này của Lê Bắc Niệm, hít một tiếng, nói: "Ba chỉ là muốn nói cho con, con đã cùng Mục gia đính hôn ước, đợi hai năm con thích ứng, liền gả cho Đông Lâm, Mục gia cũng không cho phép có 1 thiếu phu nhân lưu lạc đóng phim ở bên ngoài Thiếu phu nhân, đến lúc đó con vẫn là phải hành quân lặng lẽ, thành thành thật thật từ bỏ, không bằng từ lúc bắt đầu cũng không cần ra mắt, cho khỏe."
Nghe nói như thế, Lê Bắc Niệm trầm thấp cười nhạo một tiếng.
Đời trước cô gả cho Mục Đông Lâm ngắn ngủi ba năm, cô ba lần xém chút mất mạng.
Một lần bị đuổi gϊếŧ, phía sau lưng bị chém một dao, ra máu nhiều may mấy chục mũi; một lần bị người chộp tới uy hϊếp Mục Đông Lâm để đàm phán, cuối cùng đàm phán không thỏa thuận, cô xém chút bị chặt tay; một lần là bị một tổ chức bắt cóc không biết tên, Lê Bắc Niệm thậm chí không biết bọn họ là ai phái tới, cô bị cắt đi đầu lưỡi.
Một lần cuối cùng, cô lại vĩnh viễn bị lưu lại ở trong kho hàng nơi bị vứt bỏ.
Đời này còn muốn cô gả cho Mục Đông Lâm?
Mơ đi!
"Con mặc kệ Mục gia nghĩ như thế nào, về sau sau này sau này hãy nói, hiện tại con muốn thi hí kịch Quang Thành, ai cũng ngăn không được."
Tiếng nói Lê Bắc Niệm kiên định, Lê Hạo Nhiên khoát tay, nói: "Tùy con."
"Vậy thì quyết định như vậy, con đi đây, tạm biệt." Lê Bắc Niệm khoát tay, quay người đi ra phòng sách kia trong chớp mắt, trong lòng vui vẻ.
Bất luận đời trước như thế nào, nhưng trước mắt xem ra, Lê Hạo Nhiên mặc dù đối với mình không có tình cảm, nhưng đối với mình cũng không có hà khắc đến như trong tưởng tượng của cô.
Nhưng mà, ông ta y nguyên không phải cha của cô.
-
Ngày thứ hai, Lê Hạo Nhiên liền ném cho cô một đống tài liệu lớn, còn cho cô mời một gia sư.
Đời trước Lê Bắc Niệm cũng là có chút căn bản, một đống học xong cũng là không phí sức lắm.
Thì ra tưởng rằng mình phải cắm đầu một mực học tới thi đại học, nhưng ai biết, học được không đến ba ngày liền bày ra một việc lớn.
"Bắc Niệm à, xong rồi xong rồi! Cha em bị bắt, người kia nói tới tìm chị!"