13. Chương 13: Ông nội bùa hộ thân
Lê Hạo Cần nhìn thấy biểu cảm kia của Lê Bắc Niệm, âm thầm vui mừng.
Xem nó còn đắc ý!
Nhưng ai biết, Lê Bắc Niệm căn bản trốn ở sau lưng người cụ Lê, đứng thẳng một chút, nhìn xem Lê Côn, ánh mắt có chút lạnh, "Tôi vốn là không có gia giáo."
Âm thanh bình tĩnh lại chậm chạp, một đôi mắt to như nước trong veo, nhìn xem Lê Côn lại là đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Tôi có thể còn sống sót đã là tôi mạng lớn rồi, không phải ai cũng giống như chị, sinh ra liền có cha mẹ che chở lấy mãi cho đến lớn lên. Chị 20 tuổi, còn sống được như con nít, mọi thứ đều có cha mẹ ra mặt cho..."
Tiếng nói càng lúc càng mờ nhạt, trên môi có mấy phần tự giễu cười khẽ.
"Không cần vì ăn nhiều một miếng cơm bị người đánh cho đầu mẻ máu chảy, cũng không cần vì không muốn bị đánh, mà giả ngoan nũng nịu..." Nói, Lê Bắc Niệm nhìn chằm chằm Lê Côn, "Chỉ cần có thể sống sót, gia giáo có là gì?"
Cụ Lê tim như dừng lại, con mắt lập tức liền đỏ lên.
Cô vốn có thể được giáo dục tốt, trở thành thiên kim của Lê gia, nhưng khăng khăng, cô lại ở bên ngoài chịu sự tra tấn những cái đáng cô không nên tiếp nhận.
Là ông, năm đó là ông không có chăm sóc tốt cháu mình, mới khiến cho người ta có cơ hội để lợi dụng bế cháu mình ôm đi!
Cũng chính là bởi vì chuyện này, mẹ của Lê Bắc Niệm trầm cảm mà chết.
Chuyện này, vốn là một cây gai trong lòng Cụ Lê.
Bây giờ lời này của Lê Bắc Niệm, càng giống là một thanh băng trùy, lạnh buốt mà tổn thương người từ trong vô hình.
"Niệm Niệm, " âm thanh già cỗi mang theo áy náy bất lực, "Những năm gần đây, là ông nội có lỗi với cháu, về sau ông nội sẽ không để cháu bị ức hϊếp, chỉ cần có ông nội còn sống một ngày, ai cũng đừng hòng ức hϊếp cháu!"
Âm âm vang vang, nói năng có khí phách!
Lúc Cụ Lê còn trẻ, cũng không phải dạng vừa trong quân đội, bây giờ lớn tuổi, uy nghiêm vẫn còn, bên trong đôi mắt già vẩn đυ.c lộ hết tài năng, mang theo sự uy hϊếp im ắng.
Lời này, nhìn như nói cho Lê Bắc Niệm nghe, kì thực, là đang cảnh cáo đám người đứng ở cửa.
Lời này của Cụ Lê, không thể nghi ngờ chính là cho Lê Bắc Niệm một cái tấm bùa hộ thân!
Lê Hạo Cần biến sắc, không cam lòng.
Ông ta làm sao đều không nghĩ tới, Lê Bắc Niệm này thế mà còn có loại bản lãnh này!
Từ sau khi Cụ Lê đến, cô nói mỗi một câu nói đều giống như đang cố ý giẫm lên ngòi nổ của ông nội mà nói.
Thế nhưng. không có khả năng mới đúng.
Ông ta là con của Cụ Lê, đối với cha mình tự nhiên là rõ như lòng bàn tay.
Nhưng con nhóc này mới đưa trở về ba ngày à!
Ba ngày ngắn ngủi, như thế nào đi nữa cũng không thể quen thuộc ông nội đến như vậy, huống chi Lê Bắc Niệm một mực đang thích ứng hoàn cảnh, căn bản không có tiếp xúc bao nhiêu với ông nội, làm sao có thể...
Chỉ sợ, chỉ là trùng hợp sao?
Lê Hạo Cần càng nghĩ, cũng chỉ có khả năng này.
Lê Bắc Niệm tươi rói cười một tiếng: "Cảm ơn ông nội!"
Thấy được nụ cười của cô, ánh mắt Cụ Lê dịu dàng, hòa ái nói: "Nhanh đi sấy khô tóc, đừng để bị lạnh."
Mẹ Lê Côn cũng không cam chịu, nói một tiếng: "Cha, nó đánh Côn Côn ra nông nỗi này, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có sao!"
Lê Bắc Niệm nghe vậy, quay đầu nhìn lại, nhìn một chút tình trạng vết thương trên mặt Lê Côn, gật gật đầu: "Tựa như là có chút nghiêm trọng."
Lê Côn thở phì nhìn xem cô, chờ lấy cô xin lỗi.
Bất kể như thế nào, cô là không thể nào tuỳ tiện tha thứ cô!
Ai ngờ, Lê Bắc Niệm nhún vai, vô tội vạ nói: "Vậy thì xin lỗi nha!"