Chương 10: Quỳ xuống xin lỗi

"Dám đánh người không dám nhận đúng không?"

Giọng nói cực lớn, hàm chứa tức giận ồn ào.

"Đừng tưởng rằng tránh bên trong không ra, tôi sẽ không thể làm gì, đánh hai người chị gái thành như vậy, còn không cho một giao phó!"

...

Lê Bắc Niệm nghe thấy tiếng hét như vậy, mới chợt nhớ tới, hôm nay cô ở trên gia yến Mục gia cử hành, hình như... Đánh hai chị họ của cô.

Cụ thể là tình huống gì, Lê Bắc Niệm cũng không nhớ lắm rồi.

Chỉ nhớ rõ sau khi cô đánh những người đó, liền trực tiếp bị người đánh ngất xỉu trên hành lang, lúc tỉnh lại đã bị ngâm dưới nước.

Ngay sau đó Lê Tuyết Tình dẫn một đám người qua đó nhìn thấy cô không chỉnh tề, tiếng xấu như sóng lớn vừa truyển ra, từ đó về sau Lê Bắc Niệm bị không ít người phỉ nhổ.

Ông nội yêu thương cô bị người xỉ vả, trực tiếp đưa cô vào một đại học tư nhân.

Thì ra lúc cô bị ngâm nước, vẫn còn một đám người như thế tìm tới cửa.

Lê Bắc Niệm mở cửa, liếc mắt liền nhìn thấy một đống trưởng bối loạn thành một đoàn bên ngoài.

Đủ mọi chú dì đứng ở cửa, hung hăng nhìn cô.

Trận thế này, ngược lại thật có thể hù dọa được người.

Lê Bắc Niệm hơi nhướng mày, bộ dáng hơi kinh ngạc, hỏi: "Các vị chú thím, xin hỏi có chuyện gì không? "

Chú hai Lê Hạo Cần nổi giận, quát lên: "Còn có mặt mũi hỏi!"

Đang lúc nói chuyện, kéo một cô gái từ phía sau mình ra.

Cô gái này nhìn từ trang phục cơ thể, chắc chừng hai mươi tuổi, chỉ là gương mặt đó...

Mặt mũi bầm dập, một mắt gấu mèo sưng vù to lớn, phấn mắt bị trôi, son môi cũng lem hết lên trên mặt, đen đen đỏ đỏ thoạt nhìn như hát hí khúc.

"Phù!"

Lê Bắc Niệm không nhịn được bật cười, nhưng nhận thấy hình như mình không nên cười như vậy, lập tức bớt phóng túng đi một chút.

Chỉ là, một tiếng cười này không thể nghi ngờ đã làm người xung quanh giận tím mặt.

"Oa!" Lê Côn khóc lớn tiếng quát lên: "Ba ba, sau này con làm sao có thể gặp người nữa, cô đánh tôi thành như vậy, ngày mai sao tôi có thể đi học!"

"Đừng khóc đừng khóc, ba ba lấy lại công đạo giúp con." Lê Hạo Cần an ủi con gái, trong mắt có đau lòng.

Chỉ là vừa quay đầu, nhìn về phía Lê Bắc Niệm trong mắt lại mang theo sự ác độc: "Lê Dĩnh chị họ cô đi bệnh viện rồi, sự nghiệp của nó vẫn đang trong thời kỳ phát triển, cô lại đẩy nó xuống cầu thang, tay cũng bị gãy rồi, cô thật là ác độc!"

"Chú hai, chú xác định là tôi sao? Lúc đó Lê Côn cũng đứng chung một chỗ với chị ấy, người hiềm nghi không phải nên là con gái bảo bối của ngài sao?" Nét mặt Lê Bắc Niệm không có chút khẩn trương nào, vẫn ung dung nhìn các cô: "Lê Dĩnh bị ngã như thế nào, Lê Côn mới là người rõ ràng nhất."

Đáy mắt Lê Côn có chút chột dạ, nhưng nhìn thấy bên người nhiều chỗ dựa như vậy, lập tức đứng thẳng người, chí khí hùng hồn nói: "Chính là cô, cô đánh người còn không thừa nhận?"

"Cô là do tôi đánh, nhưng còn Lê Dĩnh, không phải tôi."

"Rốt cục cũng thừa nhận!" Lê Hạo Cần gầm lên: "Một cô gái quan trọng nhất là gương mặt, Lê Côn phải làm đại minh tinh, cô đánh nó thành như vậy, bảo nó làm sao có thể lăn lộn trong trong giới giải trí! Cô lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không cẩn thận tôi không khách sáo với cô!"

"Này này này." Lê Bắc Niệm lập tức vô tội xua tay: "Chú có nói lý hay không, mặt cô ta vốn là như vậy, cũng không phổ biến trong giới giải trí."

Lê Côn nghe thấy càng thêm tức giận đến run, nhìn cha mình khóc thành tiếng: "Ba ba, cha nhìn cô ta kìa."

Lê Hạo Cần tức giận đến cắn răng, gầm lên giận dữ: "Đừng tưởng rằng lão gia tử cho cô hôn sự với Mục gia, cô có thể muốn làm gì thì làm, bây giờ cô vẫn chưa họ Muc! Lập tức quỳ xuống cho tôi, xin lỗi chị gái cô, chuyện này tôi sẽ không truy xét nữa!"