Chương 13: Tạm Ngừng Yêu Đương

- Chà, nghe thú vị mà. Nếu em chưa có người yêu, em sẽ chú ý! Nhưng sao anh nắm rõ vậy, người ta tự nói hay anh âm thầm hỏi thăm.

Thuận Thiên nhướng mắt về phía những chiếc nón lá nhấp nhô rải rác trong sân phơi, hoặc giữa những hàng cây đang được cắt tỉa thu hoạch:

- Cũng đâu phải hỏi gì nhiều, có lúc chỉ nghe là đủ lắm rồi. Người ta lúc nào cũng thích để ý chuyện người khác mà, có khi là muốn nói xấu hay bàn tán cho vui, nhưng cũng có lúc vì nhiệt tình quan tâm. Vài người lớn tuổi ở đây thích cô bạn kia lắm nên muốn thử làm mai, nhưng bị từ chối.

- Những người muốn sống một mình bây giờ khá nhiều, em thấy cũng không lạ - Thanh Bình gật gù thông cảm.

- Nhưng những người như vậy, thường thì thuộc loại đã bị thực tế yêu đương khắc nghiệt làm cho nản lòng hoặc là loại ôm ấp kỳ vọng quá mức về người yêu tương lai đến nỗi chẳng thể bắt đầu mối quan hệ nào dù rất muốn, nhưng cô bạn kia thì không giống cả hai. Đó là kiểu người không cần một mối quan hệ tình cảm mà tự một mình thôi cũng cảm thấy trong lòng đầy đủ lắm rồi!

Thuận Thiên ngừng giải thích, nhướng mắt lên khi cậu trợ lý nhìn anh cười tủm tỉm:

- Cậu cười cái gì?

- Không, chỉ là nói đến những người bị thực tế khắc nghiệt làm cho nản lòng, em không biết là anh có đang nói về chính mình không? Sau chuyện chia tay Mỹ Kim, rồi tới Thanh Tú, em thấy anh cứ thờ ơ làm sao… không lẽ anh nản lòng rồi?!

- Cậu nghĩ tôi tổn thương vì chuyện chia tay tới mức không quen ai nổi nữa sao? Cậu đánh giá mức độ si tình của tôi hơi cao đó!

- Quen nhau bảy năm rồi chia tay, không lẽ anh không buồn?

- Đương nhiên là buồn, nhưng thấy thất vọng nhiều hơn. Tôi thất vọng không phải vì Mỹ Kim chủ động chấm dứt quan hệ và quen người mới mà vấn đề là tôi nhận ra rằng càng quen lâu, tình cảm của cả hai đã nhạt dần rồi, chuyện kết thúc là sớm muộn thôi, thậm chí nếu chúng tôi có cố gắng đi đến hôn nhân thì nó chắc cũng chỉ giống như kiểu trách nhiệm với nhau vì quen quá lâu chứ chẳng có niềm vui to lớn nào hết. Chuyện đó khiến cho tôi phải suy nghĩ, tại sao tình cảm ban đầu tốt đẹp như vậy rồi cũng không thể giữ được, lúc mới quen nhau cả hai đều rất vui,rất thoải mái, cô ấy thì xinh đẹp tới mức hầu như ai cũng muốn xiêu lòng. Nhưng gặp nhau từ năm này qua năm khác, đến những nơi thường đến đó, làm những việc hay làm cùng nhau, mà cảm xúc thì cứ vơi dần. Giống như thói quen thôi. Lúc cô ấy nói muốn gặp người mới, tôi thật sự rất giận, nhưng sau đó tôi nhận ra là có vẻ mình đang giận vì mất đi một món đồ mình đã quen có chứ không phải vì quan tâm đến cô ấy. Và tôi thất vọng vì tình cảm của chính mình chứ không phải vì bị chia tay.

- Quen lâu chưa chắc đã chính là người phù hợp của nhau, biết đâu vì chưa đúng người thì sao anh?

Thuận Thiên bật cười, giọng cười của anh khá trầm, dễ chịu, nhưng lúc nào cũng như có cái gì bị giữ lại, không đủ sảng khoái và niềm vui.

- Cậu cũng tin vào “một nửa định mệnh”, hay chuyện “tìm ra đúng người” sao? Tôi thì lại thấy người ta cứ nghĩ rằng đã “đúng người” hết lần này đến lần khác, nhưng rồi lần nào cũng thất vọng thôi. Người đúng sẽ không còn đúng nữa khi thời gian trôi qua. Những cảm xúc của con người, dù đã từng mãnh liệt đến đâu, cũng sẽ nguội lạnh dần. Giống như chăm bếp lửa vậy, muốn giữ được mối quan hệ sẽ phải tốn rất nhiều công sức, phải không ngừng thêm củi vào lò, đâu phải tự dưng có câu “chuyện gì cũng có cái giá của nó”! Tiếc là hầu hết thường không đủ khả năng lẫn kiên nhẫn để làm như vậy, kể cả tôi.

- Em lại nghĩ nếu anh sẵn lòng thì đó là niềm vui, nếu không thì là giá phải trả. Còn chị Thanh Tú thì sao?

- Đó thậm chí còn chưa phải là mối quan hệ chính thức! Chúng tôi chỉ thử tìm hiểu nhau thôi. Nhưng tôi thì trong trạng thái không mong đợi gì, còn cô ấy thì lại quá mức trông đợi. Cô ấy có rất nhiều mong muốn và kỳ vọng về chuyện hai người sẽ đối xử với nhau theo cách nào, quan tâm và chú ý đến nhau ra sao để duy trì tình cảm, tôi thấy mình giống như không phải bắt đầu một mối quan hệ mà đang chuẩn bị bước vào vị trí của một vận động viên gánh tạ ngàn cân, không có thoải mái tự nhiên, chỉ có cố gắng nỗ lực mỗi ngày. Cho nên tôi phải dừng lại. Bây giờ, làm những việc cần làm và tự chăm lo tâm trạng của chính mình một cách ổn thỏa mới là điều khiến tôi quan tâm.

- Vậy còn Hà Nhiên?

- Đủ rồi! – Thuận Thiên vỗ bộp vào trán cậu trợ lý, đẩy ra xa – tôi bắt đầu thấy cậu giống mấy chị lao công thích buôn chuyện trong công ty rồi đó. Trở về chủ đề chính đi. Thời gian này, tình hình công ty ổn không?