Mùa hè năm ấy, trời Quảng Nam trong xanh như tấm lụa trải dài, không một gợn mây. Cánh đồng lúa xanh mướt ngoài làng đung đưa trong gió nhẹ, mang theo mùi hương của những bông lúa non. Tôi, một thằng nhóc chăn trâu, lớn lên bên cạnh Mai – cô bạn hàng xóm với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh như những vì sao giữa đêm.
Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã gắn bó với nhau như hình với bóng. Mỗi chiều, sau giờ học, tôi thường chạy ngay đến nhà Mai. Chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, thả diều trên cánh đồng hoặc ngồi dưới tán cây bàng cổ thụ, nơi mát rượi để kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích.
Một lần, trong lúc hai đứa đang ngồi dưới gốc cây, Mai bỗng chỉ tay về phía một bông hoa dại nhỏ xíu bên đường.
“Cậu có thấy bông hoa kia không? Nó đẹp thật đấy!” Mai nói, giọng trong trẻo như tiếng chim hót.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ về một điều: “Mai đẹp hơn bất cứ bông hoa nào.” Tuy nhiên, tôi vẫn không dám thổ lộ. Trong ánh mắt ngập tràn sự hồn nhiên của cô, tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Những buổi chiều, chúng tôi cùng nhau đuổi bắt cánh bướm trong cánh đồng. Tiếng cười của Mai vang lên trong không gian, và trái tim tôi lại lặng lẽ đập rộn ràng. Có lần, khi chúng tôi đang cùng nhau nhặt những viên đá cuội bên bờ suối, Mai lén đá vào chân tôi.
“Đứng yên đó, để mình nhắm!” Cô cười khúc khích, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Cậu mà trúng, mình sẽ tát cậu một cái!” Tôi đùa, nhưng lòng chỉ muốn được ở bên Mai mãi mãi. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm nhận rõ hơn về tình cảm trong lòng mình. Tôi không chỉ muốn là một người bạn, mà còn muốn là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Nhưng tất cả vẫn chỉ là những cảm xúc lặng lẽ trong lòng tôi. Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên cùng nhau, những kỷ niệm bên nhau vẫn luôn đọng lại trong tâm trí tôi như những mảnh ghép của một bức tranh thanh xuân tươi đẹp. Mỗi khi thấy Mai cười, tôi thấy như mình đang sống trong một giấc mơ hạnh phúc. Cô như ánh nắng trong cuộc đời tôi, luôn rực rỡ và ấm áp.
Cách đó không xa, mỗi khi tôi nhìn thấy các bạn khác cùng tuổi, cùng lớn lên nhưng không có sự gắn bó như tôi và Mai, tôi lại càng cảm thấy may mắn. Thật dễ dàng để nhận ra rằng Mai đặc biệt với tôi. Mỗi lần cô ấy cười, lòng tôi lại như được chạm đến một điều gì đó rất đẹp. Tháng năm trôi qua, những buổi chiều dưới tán cây bàng, những lần cùng nhau đi dạo quanh làng trở thành những ký ức không thể nào quên. Tôi thầm mong rằng, một ngày nào đó, mình sẽ có đủ dũng cảm để bày tỏ tình cảm của mình với Mai.
Một buổi chiều, sau khi cùng nhau đi dạo về nhà, tôi quyết định nói ra lòng mình. Tôi nhớ rõ ngày hôm ấy, khi mặt trời lặn, ánh sáng vàng nhuộm lên cánh đồng. Tôi đứng đó, nhìn Mai với ánh mắt đầy sự hồi hộp.
“Mai ơi, cậu có nghĩ rằng… chúng ta sẽ mãi bên nhau không?” Tôi hỏi, giọng nói run rẩy. Mai quay lại, ánh mắt cô trong trẻo, “Mình rất thích chơi với cậu. Mình hy vọng chúng ta sẽ mãi như thế này.”
Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Lời nói của cô như một con dao khứa vào tim tôi, khiến tôi không dám thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng sự thật là, tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn có được tình cảm mà tôi đã nuôi dưỡng từ lâu...
Những ngày tháng nắng xanh trôi qua, tôi và Mai vẫn tiếp tục tạo ra những kỷ niệm đẹp bên nhau, những giây phút đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa. Tôi không biết rằng, liệu một ngày nào đó, tôi có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm này hay không. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn hy vọng rằng, tình yêu của mình sẽ tìm thấy một lối đi.