Chương 12
Hơn sáu giờ, hai chiếc xe lớn của Thánh Văn đều đã có mặt tại đại điểm cắm trại. Năm nay làm kỷ niệm lớn, nhà trường quyết định làm lễ buổi sáng và cắm trại ở bờ biển vào buổi tối. Đợt cắm trại này chỉ dành riêng các sinh viên năm ba, năm tư và những ban cán sự chi hội, trưởng phó các câu lạc bộ.
Mọi người sau khi vừa đến nơi đã nhanh chóng tập trung và bắt đầu chia nhóm làm việc, nhóm dựng lều, nhóm lo làm lửa trại, nhóm chuẩn bị thức ăn. Khoảng bảy giở rưỡi, mọi thứ đã hoàn thành xong xuôi, tiệc buffet ngoài bãi biển được mọi người hưởng ứng nhiệt tình. Ăn uống, dọn dẹp xong đã đến chín giờ, có người vào lều nghỉ ngơi, có nhiều cặp, nhóm lại thích đi dạo bãi biển, hoặc đi vòng vòng xung quanh đó, những người còn lại cùng nhau quây quần đốt lửa trại. Năm nay, thầy Lý và cô Hà phụ trách giám sát đoàn sinh viên cắm trại. Thầy Lý thì đã lớn tuổi, nhưng cô Hà thì cũng còn khá trẻ, khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Một già một trẻ, một nhu một cương thay nhau quản thúc đám sinh viên quỷ quái này, xem ra nhà trường rất là biết cách sắp xếp.
.
Thấy chiếc Ferrari màu vàng thì Hải Lam đã biết sắp có chuyện xảy ra, vừa nghĩ thầm thì hắn ta đã tiến đến gần cô.
- Sao anh lại đến đây?
- Tôi được mời mà.- Hạo Thiên nhếch khóe miệng, sau đó nói lớn để người ở xa một chút có thể nghe thấy.- Thầy Lý!
Thầy Lý vừa thấy người liền lật đật chạy tới:
- Phó tổng Lâm, ngài cũng đến chung vui.
- Đúng! Thế, mọi người có tiếp đón không?
- Có, có chứ. Dĩ nhiên là như vậy rồi. Thánh Văn lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến.- Thầy Lý bày ra bộ mặt nịnh nọt.
Hạo Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười đắc ý nhìn Hải Lam. Rồi thầy Lý cũng nhanh chóng dẫn Hạo Thiên vào ngồi vòng tròn lớn. Xung quanh đám lửa, mọi người đang chơi trò chơi. Mỗi người trong vòng tròn đều có một con số, quản trò sẽ chỉ định một hành động nào đó và chọn ngẫu nhiên một cặp số bất kì để thực hiện. Trò chơi đang diễn ra rất hào hứng và sôi nổi, với sự dẫn dắt của cô Hà.
- Mời số 30 lên hát cùng số 1.
Số 1 là của thầy Lý, số 30 là của Sơn Minh. Ai chả biết thầy Lý hát được có mấy bài giọng cổ, còn Sơn Minh lại theo trào lưu rap và hip hop hiện đại. Thế là một bài giọng cổ phối âm cùng hip hop và rap đã ra đời, làm cả bọn ai cũng cười bò lăn bò càng.
- Số 11 trong vai Romeo, số 22 trong vai Juliet, diễn một đoạn tình cảm dưới ánh trăng.
Khung cảnh thật lãng mạn, có tiếng sóng biển, có ánh lửa bập bùng, có ánh trăng vàng chiếu. Nhưng Romeo là một cô gái, còn Juliet là một chàng trai. Cuộc đảo ngược vai thú vị này làm cho cả vòng tròn vỗ tay rần rần, cười nghiêng ngả.
Hải Lam và Phương Cát cũng đều cười rất sảng khoái. Cả hai cô gái xem ra đều bị trò chơi này thu hút.
- Tiếp theo, mời số 8 hôn vào má số 24.
Số 8. Số 8 là của Nguyên Kỳ. Rất nhiều cô gái ở đây ai cũng mong ước sẽ được cầm số 24. Nhưng cô gái may mắn ấy sẽ là ai? Rất nhiều con mắt đổ dồn về Tư Viện, vì hầu như cả trường ai cũng nghĩ rằng Nguyên Kỳ và Tư Viện là một cặp xứng đôi với nhau. Cũng có vài người cho rằng số 24 là Tư Viện.
- Số 8 đã lên rồi, xin cho hỏi số 24 đang ở nơi nao?- Tiếng cô Hà vẫn lảnh lót.
Phương Cát khều Hải Lam:
- Tiểu Lam, số bao nhiêu đấy?
Thấy Hải Lam còn hơi đờ ra, Phương Cát dùng tay chộp lấy mảnh giấy của Hải Lam, và rồi cô nàng thốt lên:
- Số 24!
Phương Cát nhanh nhẹn la lên, múa múa tay, chỉ theo hướng Hải Lam:
- Số 24, số 24 ở đây!
Cả vòng tròn đổ mắt nhìn về phía Hải Lam, làm cô xấu hổ không dám ngước mặt lên. Phương Cát đẩy cô bạn ra ngoài vòng tròn, và nháy mắt cổ vũ cô bạn hãy mạnh mẽ lên.
Cuối cùng Hải Lam cũng đã đi vào giữa vòng, đứng bên cạnh Nguyên Kỳ.
- Được rồi, hai em có thể bắt đầu thực hiện.- Cô Hà cười cười nhắc nhở.
Ở dưới, Phương Cát nóng lòng, nên hô lên thúc giục:
- Hôn đi, hôn đi, hôn đi!
Tuấn Văn cũng hô theo rồi không khí lan ra khắp mọi người. Chỉ có Tư Viện là sắc mặt hơi đen lại, nhưng vẫn gắng vỗ tay theo một cách miễn cưỡng. Mọi người càng như vậy, Hải Lam càng bối rối. Cô khẽ đưa mắt nhìn Hạo Thiên đang ngồi kế bên thầy Lý. Ánh mắt anh hơi nheo lại, sắc mặt khó coi, làm cô bất giác cảm thấy sợ, một chút có lỗi. Nguyên Kỳ cũng không để mọi người chờ đợi quá lâu, anh mỉm cười, nhè nhẹ xoay người lại, và đặt một nụ hôn dịu dàng vào má của cô. Tràng pháo tay hoan hô được kích lên khi nhiệm vụ vừa được hoàn thành.
.
Lúc Hải Lam trở về chỗ của mình bên cạnh Phương Cát cũng là lúc cô nhận ra Hạo Thiên đã biến mất, không còn ở chỗ ngồi nữa. Cô kín đáo nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng lại không thấy anh đâu.
- Cảm giác thế nào?- Phương Cát hứng thú, đánh nhẹ vào Hải Lam.
- Thế nào là sao? Tất cả là tại cậu.- Hải Lam trả đũa, đánh Phương Cát một cái.
- Gì chứ? Chưa cám ơn thì thôi, lại còn đánh người.- Phương Cát giả vờ trách móc.- Tớ phải đến gặp anh Nguyên Kỳ để lãnh công.
- Cậu dám.- Hải Lam trừng ánh mắt sắc bén nhìn cô bạn. Khi thấy Phương Cát có vẻ im lặng, thì cô hạ giọng, nói.- Tớ đi đây một chút!
Phương Cát gọi với theo nhưng Hải Lam đã nhanh chóng đi xa.
۵ ۵ ۵
.
- Em tìm tôi?
Tiếng nói từ phía sau lưng làm Hải Lam giật mình. Cô vội quay người lại.
- Tưởng tôi đã bỏ về sao?- Anh đứng tựa người vào chiếc Ferrari, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Bóng dáng cao lớn của anh in dài trên bãi cát.
Hải Lam khẽ cúi đầu, không trả lời. Thật ra, anh nói đúng, khi nhìn sang vị trí anh ngồi đột nhiên thấy trống, trong lòng cô đột nhiên dấy lên một cảm giác gì đó khó tả, dường như là bứt rứt, khó chịu. Cô lo lắng là anh sẽ tức giận mà bỏ về. Nhưng giờ đây lại khác, cảm nhận thấy người trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào mình không dời mắt, Hải Lam thấy không thoải mái, nên xoay người lại định đi vào trong.
- Đứng lại.- Giọng nói vẫn lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc.- Chưa nói gì mà dám bỏ đi sao?
Cô quay người lại nhìn anh, mang một chút ấp úng trả lời:
- Tôi… tôi cũng… không định nói gì.
Không đủ kiên nhẫn thêm nữa với cô gái này nữa, anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
- Thật là không có gì để nói?
Hải Lam trốn tránh không nhìn thẳng vào anh, đôi chân theo phản xạ thụt lùi về sau, tránh sức nóng của cơn giận lan tỏa từ anh sang mình. Hạo Thiên thấy cô như thế thì lại càng tiến lên phía trước. Khi Hải Lam không thể lùi hơn được nữa, thì Hạo Thiên rất nhanh chóng đặt hai tay lên thành xe, khóa người cô lại không để cô trốn chạy, buộc cô phải đối mặt với mình.
- Nếu không phải có cuộc gọi quan trọng cần nghe, thì tôi đã lôi em đi trước lúc chuyện đó xảy ra rồi.
Giọng anh mang hơi thở của sự thành thật, cộng một chút tiếc nuối, một chút trách móc, hờn dỗi, làm lòng cô cảm thấy bối rối.
- Chuyện đó… tôi… thực sự cũng không phải là muốn vậy đâu.- Cô vừa muốn giải thích, vừa muốn đưa mặt mình cách xa anh một chút, tránh cho tim mình đập loạn lên.
- Vậy thì tốt.- Thấy vẻ mặt cô có chút hối lỗi, cơn giận trong anh có phần giảm xuống.- Đi dạo với tôi một lát.
۵ ۵ ۵
.
Hai người đi dạo dọc theo bờ biển. Sóng biển vẫn vỗ rì rầm. Ánh trăng tròn to trên bầu trời đầy sao, in bóng hình xuống mặt nước. Gió thổi đều đều làm làn tóc cô bay bay. Cả hai im lặng đi bên nhau một lúc, không ai nói gì. Lát sau, Hải Lam lên tiếng trước:
- Anh có thích biển không?
- Không.- Anh lạnh lùng.- Nó mênh mông quá, làm cho con người cảm thấy nhỏ bé và cô đơn.
Hải Lam nhìn kỹ, ánh mắt anh có vẻ xa xăm, ẩn trong ánh mắt đó chứa đựng một sự bí ẩn, một tâm sự nào đó khó giãi bày.
- Tôi thì rất thích biển. Đứng trước biển cảm giác thật thoải mái, gió và tiếng sóng biển có thể cuốn đi phiền muộn.
Hạo Thiên quay sang nhìn khuôn mặt của Hải Lam đang mỉm cười, trông cô thật sự đang hạnh phúc. Hải Lam nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn đăm đăm của Hạo Thiên thì khẽ đấm nhẹ vào người anh và nói:
- Sao anh suốt ngày cứ mang bộ mặt buồn chán đó. Cứ dang rộng hai tay và hít thở thật sâu, mọi buồn phiền rồi sẽ qua đi.- Cô vừa nói vừa làm động tác, làm cho Hạo Thiên bất giác mỉm cười.
- Đó đó, phải cười như vậy. Àh không, phải cười tươi thêm chút nữa, như vậy sẽ đẹp trai hơn.- Hải Lam nhanh chóng chộp được khoảnh khắc này, liền trêu anh một chút.
Lúc này, ánh trăng chiếu soi lên đôi mắt, nụ cười của Hải Lam càng làm cho cô trở nên thật đẹp, một vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng không vướng tí bụi trần. Anh ngây người nhìn cô làm cô cảm thấy có chút xấu hổ nên vội quay mặt đi.
.
Cả hai tiếp tục đi bên nhau dọc theo bãi cát. Bóng dáng đôi nam nữ cao thấp in dài trên bờ cát đêm. Đi cũng lâu, hai người quyết định ngồi xuống và cùng nhìn ngắm về phía biển.
- Tôi không thích cậu ta gọi em là “tiểu Lam”.
Anh đột nhiên nói.
- Ý anh là… nói anh Nguyên Kỳ?- Hải Lam có một chút bất ngờ.- Nhưng tại sao?
- Tôi chỉ muốn một mình tôi được phép gọi như thế thôi.- Anh nghiêm túc, mang một chút trách móc.- Em lại còn xưng hô “anh em” với người ta ngọt ngào như vậy?
- Anh thật buồn cười. Chúng tôi biết nhau cũng gần hai năm rồi, tính ra cũng coi như có một chút thân. Xưng hô thoải mái có vấn đề gì sao?
- Vấn đề là tôi không thích, cũng không cho phép.
- Anh…- Hải Lam thật bất lực, phải nói như thế nào với cái tên bá đạo và vô lý này đây.
- Từ nay về sau, chúng ta hãy xưng hô tự nhiên một chút.- Anh nhìn thẳng cô và nói.- Điện thoại và tin nhắn của tôi, lúc nào em cũng phải hồi đáp ngay, không được phép có bất kì lý do gì.
Cô mở to đôi mắt, và có ý định phản pháo, nhưng anh lại không để cô nói mà nhanh chóng tiếp lời:
- Đó là những thứ lần trước em đã hứa.- Anh biểu hiện như thể nhắc nhở cô còn nhớ những gì đã nói ra chứ.
Đuối lý, chưa tìm ra lý do khác để nói, nên Hải Lam chỉ còn biết im lặng. Hạo Thiên lại mỉm cười tà thuật đề cập vấn đề tiếp theo:
- Hình phạt cho em nếu như không giữ đúng những yêu cầu, đó là…- Anh tiến gần lại khuôn mặt cô, tay khẽ nâng cằm cô lên và đặt nhẹ vào đó một nụ hôn.- Hiểu rồi chứ?
Gương mặt cô đỏ bừng lên xấu hổ. Cũng may là trời tối, nên khó có thể nhận ra sắc mặt cô bây giờ trông kì lạ như thế nào. Hôm nay… như thế… chẳng phải là hai lần rồi sao. Trong một ngày mà đã hôn nhau đến hai lần, chẳng phải tốc độ phát triển đã tăng lên quá nhanh? Khuôn mặt anh vẫn giữ khá gần với khuôn mặt cô, anh khẽ cười, giọng nói dịu dàng:
- Lần trước em chẳng chịu nghe máy hay nhắn tin trả lời lại, chẳng phải cũng nên bị phạt?
Có một chút phòng bị, nên phản xạ lúc này có nhanh hơn lúc nãy, Hải Lam vội né người ra xa và nói:
- Cái này… cái này có thể bỏ qua, không tính nữa được không? Coi như là xé nháp đi.
Trông dáng vẻ của cô bây giờ có chút gấp gáp và xấu hổ, Hạo Thiên thấy trong lòng vui vui. Cô thật đáng yêu, đôi môi lại rất ngọt ngào. Còn có cái gọi là xé nháp nữa. Thấy Hạo Thiên cười lớn, tư thế cũng đã trở về ngay ngắn thì Hải Lam đã thở phào nhẹ nhõm.
- Đi chung với em thật không nhàm chán.- Trên môi anh vẫn còn giữ được nụ cười. Đã lâu rồi cũng không có cười nhiều như vậy, cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc như vậy.
Hải Lam hơi bất bình:
- Anh cứ lấy việc trêu đùa tôi làm niềm vui. Tôi mới là người thấy nhàm chán.
Hạo Thiên lại cười lớn. Hải Lam nhìn anh bằng con mắt khó hiểu, chẳng lẽ chuyện này vui lắm sao mà hắn ta lại cười thích thú đến như vậy. Khi thấy ánh mắt Hải Lam bắt đầu ánh lên vẻ tức giận thì Hạo Thiên liền nói:
- Được rồi được rồi, không cười nữa. Em kể một chút về gia đình em đi.
- Huh?- Hải Lam vẫn không hiểu lắm.- Gia đình tôi vốn dĩ rất bình thường, đâu có gì để kể.
- Nhưng tôi lại rất muốn nghe.- Hạo Thiên cương quyết, mặc dù chuyện về cô anh không phải là không biết, nhưng vẫn muốn nghe chính cô kể lại.
- Được thôi, nhưng sau đó anh phải kể cho tôi nghe về gia đình anh.- Hải Lam muốn thỏa hiệp.
- Gia đình tôi mới là không có gì để kể.- Anh lạnh nhạt.
- Vậy thì thôi.- Hải Lam lơ đi.
Hạo Thiên thở dài:
- Thôi được, tôi đồng ý.
Rồi Hải Lam bắt đầu kể về gia đình mình. Gia đình cô gồm có bốn người, ngoài ba mẹ, còn có một cô em gái kém cô bốn tuổi tên là Hải Lục. Bố làm việc cho nhà nước, giữ một chức vụ tương đối ở tỉnh, còn mẹ là nội trợ. Cuộc sống của gia đình tương đối ổn định và thoải mái, mọi người rất hòa thuận và yêu thương nhau.
- Xem ra gia đình em rất hạnh phúc.- Anh nhìn nét mặt tươi cười của cô thôi cũng đã đủ hiểu cô hài lòng như thế nào về gia đình của mình.
- Dĩ nhiên rồi. Chị em tôi rất hay cùng nhau tâm sự. Còn ba mẹ tôi chính là những hình mẫu mà tôi ngưỡng mộ, họ rất mực yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, và cũng rất quan tâm, chăm sóc cho con cái. Chỉ có điều…
Đến đây, tự dưng Hải Lam có chút ấp úng, bắt gặp ánh mắt mong chờ của Hạo Thiên, cô đành nói tiếp:
- Có điều, ba mẹ đối với chuyện tình cảm của hai chị em chúng tôi thì không hề dễ dãi, mà còn rất nghiêm khắc. Mẹ là người giỏi giang, khéo léo, còn ba thì làm việc rất công tâm, đối với gia đình thì rất mực thương yêu. Nhưng họ lại không cho phép chúng tôi quen bạn trai sớm, hồi trung học còn không cho chúng tôi ngồi xe của bạn khác giới nữa là. Khi tôi học đại học, tư tưởng của họ có thoáng hơn một chút, mặc dù không cấm cản nhưng cũng không khuyến khích tôi quen bạn trai. Họ bảo ra trường rồi lo đến mấy chuyện đó cũng chưa muộn.
- Ây, vậy nhất định là khi gặp phải cám ơn mẹ ba em rồi.- Anh mỉm cười gian manh.
Hải Lam tròn mắt ngạc nhiên ý muốn hỏi tại sao, Hạo Thiên từ từ nói tiếp:
- Cám ơn ba mẹ em đã giữ gìn em cho tôi.
- Thần kinh.- Cô dùng tay đánh vào người anh.
Anh chỉ cười, không hề né tránh.
- Tới lượt anh.- Hải Lam nhắc nhở.
Tâm trạng đang vui, khi nhắc tới gia đình mình, Hạo Thiên bỗng trầm xuống. Anh khẽ thở dài và nhìn xa xăm vào biển, vào màn đêm mênh mông.
Anh có người chị gái, tên Nhã Linh, hơn anh hai tuổi, hiện đang ở nước ngoài. Ba mẹ anh vốn là người làm ăn, nên luôn bận rộn công việc, ít dành thời gian cho gia đình và cho con cái. Từ nhỏ, anh và chị gái đã được giao cho quản gia và bảo mẫu trông coi, chăm sóc. Trong khi các bạn đồng trang lứa được dắt đi công viên, đi sở thú, hoặc được xem phim hoạt hình, xem tivi, thì hai chị em đã bắt đầu học chữ, học tính toán. Đến lứa tuổi người ta đi học, thì chị em anh đã bắt đầu học kinh doanh, làm quen với chứng khoán. Lên trung học, cả hai đã theo học hỏi, nắm bắt tình hình công ty, lên đại học thì đã bắt đầu vào công ty làm việc. Số lượng giáo viên dạy họ còn nhiều hơn số bạn bè họ có khi còn đi học. Sau khi đi làm, thì các mối quan hệ mới được mở rộng hơn.
- Anh như vậy nhưng thật đáng thương.- Hải Lam nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm.
Hạo Thiên khẽ nhếch một bên miệng coi như là đáp ứng, ánh mắt buồn, vẫn nhìn xa xăm về phía trước.
- Quản gia Trương đối với chị em tôi còn thân thiết hơn cả ba mẹ. Nhưng ông ấy đã mất cách đây bốn năm. Trợ lý Trương hiện tại là con trai duy nhất của ông quản gia, là thân cận nhất của tôi, cũng là người tôi rất tin tưởng.
Hải Lam gật gù hiểu ra. Hèn gì cứ thấy lúc nào trợ lý Trương cũng theo sát bên Hạo Thiên, có khi gọi anh ta bằng phó tổng, có khi gọi bằng thiếu gia. Ban đầu cô cảm thấy có chút gì đó kì lạ, thời đại này mà còn có cách gọi như thế sao. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc là do ảnh hưởng theo cách gọi của cha anh ta, là người quản gia đã mất trước đây của gia đình họ.
Nhận thấy ánh mắt của Hạo Thiên rất buồn khi nhắc đến người quản gia đã mất thì Hải Lam chợt cũng nhận ra một điều, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, vô tâm và khó tiếp xúc kia là một tâm hồn cô đơn, lạc lõng, một tuổi thơ không mấy vui vẻ, hạnh phúc và luôn khát khao được yêu thương. Hạo Thiên trước giờ vẫn không thích nhiều lời, cũng không thích kể lể cho ai nghe về chuyện gia đình mình. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến như vậy.
Không gian yên lặng một lúc làm cho Hải Lam càng cảm thấy quỷ dị. Cho nên cô đem thắc mắc trong lòng không nhịn được mà buộc miệng hỏi:
- Này, tôi hỏi thật. Với bộ dáng và gia thế anh như vậy, thiếu gì cô tình nguyện theo anh. Hà cớ gì cứ phải là tôi?
Hạo Thiên đang im lặng cảm nhận bầu không khí bình yên thì bỗng nhận được một câu hỏi ngốc nghếch từ một cô gái ngốc nghếch:
- Vậy chứ em nghĩ sao?- Nét mặt anh trầm ổn, hỏi lại cô.
- Tôi làm sao biết được.- Hải Lam nhún vai.- Tôi không xinh đẹp, không cao, dáng người vô cùng bình thường, cũng không phải là tài năng hay giỏi giang gì. Nói chung là không có gì đặc biệt hết.
Anh mỉm cười, trêu chọc cô:
- Vậy xem ra tôi phải chịu thiệt một chút rồi.
- Không cần anh phải chịu thiệt.
Hải Lam vô cớ trở nên tức giận, định đứng dậy bỏ đi. Chẳng lẽ những lời nói của anh lại làm cô cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng sao.
Biết trước thế nào cô cũng sẽ phản ứng như vậy nên một tay của anh đã nhanh chóng nắm chặt để giữ cô lại.
- Lúc em như vậy cũng thật đáng yêu.- Hạo Thiên cười, tay kia gõ nhẹ vào mũi Hải Lam một cái.