Chương 2: "Mẹ ơi, đừng để bị cảm nhé."

Editor: Callmenhinhoi

-------------

“Kỳ Nặc, con muốn ăn gì?” Kỳ Thư Tiên đặt cô bé xuống ghế sofa, rồi cầm vài chiếc bánh quy trên bàn, ngập ngừng hỏi: “Con có thể ăn bánh quy không?”

Dù chưa từng chăm sóc trẻ con, Kỳ Thư Tiên vẫn biết cơ thể bé nhỏ của cô bé này có lẽ không nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt.

Kỳ Nặc gật đầu: “Mommy, con có thể ăn một chút.”

“Được rồi.” Kỳ Thư Tiên mở túi bánh ra và đưa cho Kỳ Nặc vài chiếc: “Con ăn tạm trước nhé, để mẹ gọi cơm cho con.”

“Dạ.” Kỳ Nặc nhét bánh vào miệng, từng miếng nhỏ nhai giòn tan, đôi mắt cong lên như rất hài lòng với hương vị của cái bánh này.

Kỳ Thư Tiên mở ứng dụng đặt cơm và đưa điện thoại cho cô bé: “Kỳ Nặc, con muốn ăn gì? Tự chọn nhé? Nhớ chọn món con hay ăn, đừng chọn những món không thể ăn được.”

Kỳ Nặc dường như rất quen với việc đặt đồ ăn qua điện thoại. Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua, thấy các món cô bé chọn đều đầy đủ dinh dưỡng, có cả món chay lẫn mặn. Một số món thậm chí còn là món mà nàng cũng yêu thích.

Sau khi chọn xong, Kỳ Nặc đề nghị muốn xem TV. Nhưng trong căn hộ độc thân của Kỳ Thư Tiên không có TV vì nàng không thích xem. Nàng nghĩ một chút, rồi mang laptop ra cho cô bé.

“Kỳ Nặc, con muốn xem gì? Để mẹ tìm cho con nhé.” Kỳ Thư Tiên nhẹ giọng hỏi, nhưng lại hơi lo lắng vì các chương trình của 20 năm sau có thể không còn tồn tại.

Kỳ Nặc nhai hết bánh quy rồi nói bằng giọng non nớt: “Con muốn xem chương trình ‘Thế giới động vật’.”

“Thế giới động vật?” Kỳ Thư Tiên ngạc nhiên chớp mắt. Chẳng lẽ cô bé lại thích chương trình đó? Hoặc có thể đây là tên của một bộ phim hoạt hình.

Nàng chỉ vào chương trình có tên “Cùng cá mập múa” trên màn hình và hỏi: “Là chương trình này phải không?”

Kỳ Nặc gật đầu, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

Cô bé ngồi rất ngoan, dáng ngồi nghiêm túc và chỉnh tề như đang tham dự một buổi học quan trọng. Nhìn thấy bộ dạng này, Kỳ Thư Tiên lại nghĩ cô bé rất giống Lục Nghi Thanh.

Thấy Kỳ Nặc chăm chú xem chương trình, Kỳ Thư Tiên lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại.

Nàng mở WeChat và nhìn thấy hình đại diện của Lục Nghi Thanh đứng đầu danh sách. Kỳ Thư Tiên nhấp vào xem, phát hiện buổi sáng có một cuộc gọi kéo dài 10 giây từ Lục Nghi Thanh.

Nàng bỗng nhớ rằng Lục Nghi Thanh đã gọi cho nàng khi còn đang ngủ.

Nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, Kỳ Thư Tiên thấy giọng của Lục Nghi Thanh khi đó có vẻ hơi thấp thỏm và lạ lẫm, nhưng vì quá mệt, nàng đã không để ý.

“Thư Tiên, cậu… đang ngủ à?” Giọng nói của Lục Nghi Thanh có chút do dự, pha lẫn sự bất an.

Lúc đó, Kỳ Thư Tiên mắt nhắm mắt mở, chỉ nói: “Nghi Thanh, tớ buồn ngủ quá. Có chuyện gì để sau nhé? Bye~”

Phía đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới có tiếng đáp lại: “Ừ.”

Bây giờ nghĩ lại, cuộc gọi đó thật sự có gì đó kỳ lạ. Dù nàng và Lục Nghi Thanh đã trò chuyện rất nhiều lần, nhưng hiếm khi nào cô ấy gọi vào lúc Kỳ Thư Tiên đang ngủ.

Hơn nữa, tối hôm qua Kỳ Thư Tiên còn bảo rằng nàng sẽ bận khuya với sự kiện, nếu không có chuyện gì gấp thì Lục Nghi Thanh chắc chắn sẽ không gọi sớm như vậy.

Kỳ Thư Tiên ngẫm nghĩ vài giây rồi hít một hơi sâu, tay nhấn nút gọi lại. Cảm giác trong lòng thật kỳ lạ, như có một điều gì đó không bình thường.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Alo, Thư Tiên?”

Nghe giọng thanh lạnh quen thuộc, Kỳ Thư Tiên tự nhiên siết chặt điện thoại, lòng bàn tay bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Thấy nàng không trả lời, Lục Nghi Thanh lại hỏi: “Nghe thấy không? Thư Tiên?”

“…Ừ, tớ nghe thấy.” Kỳ Thư Tiên đáp lại, rồi bỗng nhiên thốt lên: “Nghi Thanh, cậu có thể gọi mình là ‘Tiên Tiên’ được không?”

“Gì cơ?” Lục Nghi Thanh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao tự dưng cậu lại nói vậy?”

Còn vì sao nữa? Chẳng phải vì Kỳ Thư Tiên muốn xác nhận xem giọng nói trong giấc mơ có phải là của Lục Nghi Thanh không.

Hai mươi năm sau, không chỉ trở thành bạn đời với người bạn thân nhất mà còn có hai đứa con. Nghĩ đến đây, Kỳ Thư Tiên cảm thấy chuyện này thật quá sức tưởng tượng.

“Không có gì đâu.” Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng, rồi hỏi: “Nghi Thanh, cậu gọi tớ có việc gì à?”

“Mình…” Lục Nghi Thanh nhìn cô bé đang ăn KFC, vẻ mặt do dự.

Nhìn biểu cảm của cô, Kỳ Thư Tiên có chút lo lắng: “Sao vậy? Có chuyện gì không?”

Tiếng động vật kêu vang lên từ chương trình trên máy tính, Kỳ Thư Tiên không thể không nghĩ: Liệu có chuyện gì có thể gây sốc hơn việc nàng và Lục Nghi Thanh trở thành một cặp và có con với nhau không?



“Tớ có thể đến nhà cậu không?” Lục Nghi Thanh hỏi.

“Bây giờ á?” Kỳ Thư Tiên nhìn cô bé đang chăm chú xem TV, rồi gãi đầu: “Được, nhưng cậu nên chuẩn bị tinh thần chút nhé. Tớ có một người muốn giới thiệu với cậu.”

Lục Nghi Thanh im lặng một lúc, vẻ mặt khó đoán. Cô khẽ hạ giọng hỏi: “Là bạn trai cậu à?”

“Hả?” Kỳ Thư Tiên ngạc nhiên: “Cậu cũng biết tớ còn độc thân mà.”

Rồi nàng nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Lục Nghi Thanh, khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ sau này cũng sẽ không tìm ai nữa.”

Nghe giọng lẩm bẩm của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh không hiểu rõ nhưng cho rằng nàng đang ngại ngùng khi nhắc đến chuyện bạn trai.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Nghi Thanh nhìn về phía cô bé đang ngồi phía đối diện.

Cô bé đang ăn KFC, cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghi Thanh, ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta sắp đến nhà mommy sao? Có cần mang theo về cho mommy không?” Bé chỉ vào miếng cánh gà còn lại.

Không đợi Lục Nghi Thanh trả lời, cô bé tiếp tục nói với giọng lo lắng: “Mommy kén ăn lắm, ăn cũng ít, không thích ăn mấy món này đâu.”

Có người ngồi gần đó nghe thấy đứa bé gọi Lục Nghi Thanh là "mẹ," thì không khỏi tò mò quay đầu nhìn đôi chút.

Lục Nghi Thanh dù vẻ ngoài trông lạnh lùng, vẫn giữ được nét trẻ trung với làn da trắng nõn, mịn màng, và khuôn mặt đầy đặn, không hề giống người đã có một đứa con lớn như vậy.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Lục Nghi Thanh lo sợ những lời đồn đại sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé. Cô lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho đứa trẻ.

Nhìn khuôn mặt đứa bé trước mắt, rất giống Kỳ Thư Tiên, đến bảy, tám phần, Lục Nghi Thanh hắng giọng, giọng nói dịu dàng hơn thường lệ nhiều: "Chúng ta về nhà mommy đi, chắc mommy chưa ăn cơm, mình có thể mang đồ ăn về cho cô ấy."

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhắc đến từ "mommy," Lục Nghi Thanh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, ôn tồn dặn dò: "Trường Ca, lát nữa về nhà mommy, con có thể không gọi "mommy, mommy" ngay không?"

"Hả?" Lục Đàm tung tăng nhảy nhót, không chịu đi yên ổn, ngạc nhiên hỏi: "Vậy con phải gọi mommy là gì, như cách mommy gọi mẹ là "bảo bối" hay "thân yêu" hả?"

Lục Nghi Thanh: "..."

Cô khó nhọc nói từng chữ: "Không phải."

"Con có thể gọi cô ấy là chị trước đã." Lục Nghi Thanh cúi đầu nhìn đứa bé: "Có được không?"

Lục Đàm nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ: "Không thành vấn đề."

Lục Nghi Thanh thở phào nhẹ nhõm. Trước kia, vì xu hướng giới tính của mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con cái. Nhưng trước mắt, cái gọi là con của cô và Kỳ Thư Tiên, dường như từ lần đầu tiên nhìn thấy, đã khiến một góc nhỏ trong lòng cô mềm yếu hẳn đi, một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Khác hẳn với cảm giác trước đây khi thấy trẻ con chỉ thấy "dễ thương" hoặc "phiền phức," đứa bé này, chỉ cần đứng đó, đã thu hút ánh mắt cô, thậm chí khiến cô nghĩ: "Đứa bé này là đứa dễ thương nhất trên thế giới."

Cô gặp đứa bé vào lúc 7 giờ sáng.

Lúc đó, trời mưa phùn, Lục Nghi Thanh vừa ra khỏi phòng ngủ, đường phố vắng tanh, hầu như không có ai.

Cô dễ dàng nhìn thấy đứa bé đứng bên cạnh một gốc cây lớn.

Vào thời điểm này, rất hiếm khi có trẻ nhỏ xuất hiện quanh trường học, hơn nữa đứa bé không mang theo ô, đôi mắt to tròn ngơ ngác, mái tóc lưa thưa bết lại trên trán, trông như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Lục Nghi Thanh ngó quanh, không thấy ai đi cùng đứa trẻ, nên bước nhanh tới, che dù lên đầu đứa bé.

Cô tự trấn an mình rằng để đứa trẻ đứng dưới mưa như vậy rất nguy hiểm.

Đứa bé híp mắt một chút, như thể vừa gặp người quen, ngáp một cái rồi lập tức lao vào lòng Lục Nghi Thanh. Sức lực của đứa bé khá mạnh, khiến Lục Nghi Thanh lùi lại một chút. Cô nghe đứa bé nói: "Mẹ ơi, sao mẹ lại ôm con đi ra ngoài lúc con đang ngủ vậy?"

Lục Nghi Thanh: "?"

Cô dùng tay trái giữ lấy vai đứa bé, tay phải cầm dù, nói: "Con nhầm người rồi sao?"

Lục Nghi Thanh ít khi thân mật với người khác, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng. Cô nhận ra điều này và cắn môi dưới, nhẹ giọng nói thêm: "Có cần cô giúp con tìm ba mẹ không?"

Đứa bé có vẻ nhận ra sự khác biệt ở "mẹ" này, ngẩng đầu nhìn Lục Nghi Thanh: "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy? Mẹ không nhận ra Trường Ca à?"

Đứa bé có khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng ngời, nếu nhìn kỹ, các nét rất giống người bạn của cô.

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Lục Nghi Thanh mềm lòng, nói: "Cô chưa kết hôn." Có lẽ ngay cả khi kết hôn, cô cũng sẽ không có con.

"Hả? Mẹ đã ly hôn với mommy à?" Đứa bé nhíu mày, vừa tò mò vừa có chút bất đắc dĩ: "Mommy đã phạm lỗi gì ạ, phạt mommy hai ngày không được nói chuyện với mẹ cũng đủ rồi mà."

Lục Nghi Thanh: "..."

Dù lời nói của đứa bé có chút lộn xộn, nhưng Lục Nghi Thanh vẫn nắm được trọng điểm, lông mi cô khẽ run: "Mommy?"

Nghe vậy, đứa bé gật đầu liên tục, rồi nhìn thấy vai áo Lục Nghi Thanh dính chút mưa bụi, liền khuyên nhủ: "Mẹ ơi, mình tìm chỗ không có mưa đi, mẹ mà bệnh, con sẽ lo lắng, mommy cũng sẽ lo lắng."

Đứa bé thổi vào tay mình vài hơi, sau đó kéo tay Lục Nghi Thanh: "Mẹ ơi, đừng để bị cảm nhé."

Nhìn hai người nắm tay nhau, ánh mắt lạnh lùng của Lục Nghi Thanh bỗng nhiên dịu lại, cô không kìm được nghĩ, đứa bé này được giáo dục rất tốt, dù còn nhỏ đã biết quan tâm người khác. Điều này rất giống với người bạn của cô.

Khi họ bước vào nhà hàng gần nhất, đứa bé mới buông tay cô ra. Lục Nghi Thanh gấp dù lại, động tác tinh tế và tao nhã.

"Mẹ ơi, mẹ thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Quan Âm Bồ Tát." Đôi mắt đứa bé sáng lên, nụ cười rạng rỡ: "Con nghe mommy nói thế đấy, hì hì."

Động tác của Lục Nghi Thanh khựng lại. Dù thường xuyên được khen về nhan sắc, nhưng nghe lời khen từ một đứa trẻ như vậy, cô không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô cầm chắc chiếc dù trong tay, đặt sang một bên: "Con có thể nói cho cô biết mẹ con là ai không?"

"Hả?" Đứa bé nhìn cô ngạc nhiên, rồi hùng hồn đáp: "Mommy là mommy, là vợ của mẹ, là mẹ của con."

Lục Nghi Thanh: "..."

"Cô giải thích không rõ ràng lắm." Lục Nghi Thanh có chút ngượng ngùng, đưa tay vuốt mái tóc dài ra sau tai: "Ý cô là tên của mẹ con, số điện thoại chẳng hạn."

Đứa bé có vẻ không hài lòng: "Mẹ ơi, con lớn thế này rồi mà mẹ còn hỏi mấy cái đó." Rồi giơ ngón trỏ ra: "Lần cuối cùng nhé."

"Mẹ con tên là Lục Nghi Thanh, số điện thoại là 037xxx, mommy con tên Kỳ Thư Tiên, số điện thoại là 093xxx, nhà con ở lương cảnh số 801."

Sau khi nói xong, đứa bé ngẩng cao đầu, đợi được khen ngợi.

Lục Nghi Thanh nhìn đứa bé mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, bàn tay siết chặt cây dù.

Đứa bé kể rất lưu loát, như thể đã nói điều này nhiều lần rồi.