Chương 20: “Kỳ Lâm, em nói cho anh biết, nếu Thư Tiên xảy ra chuyện gì, anh tự đi mà sống một mình đi.”

“Ba, cái gì mà đồ lưu manh, cái gì mà bị ức hϊếp, cậu ấy thậm chí còn chưa hôn con nữa.” Kỳ Thư Tiên nghĩ một chút rồi bổ sung: “À, không đúng, là con hôn cậu ấy một chút.”

Lục Nghi Thanh: “……”

“…Kỳ Thư Tiên, con học hành thế nào mà lại nói như vậy? Hôn một chút là có thể có con sao? Lại còn do con chủ động nữa? Con có phải ngốc không, con định làm mẹ con tức chết à?”

“Ba, không phải như ba nghĩ, với lại… là hai đứa nhỏ.”

Kỳ Lâm nghe mà choáng váng: “Còn là sinh đôi? Mới mấy tháng mà đã biết chuyện này rồi? Con lập tức đi phá ngay cho ba!”

Theo lời Kỳ Thư Tiên, hai "đứa nhỏ" chính là Lục Đàm và Kỳ Nặc. Nghe ba nói muốn "xoá" hai đứa nhỏ, Kỳ Thư Tiên có cảm giác như ba ruột mình đang muốn xoá bỏ con ruột của nàng.

Kỳ Thư Tiên mặt đỏ bừng, chau mày lại, bực bội nói: “Không đời nào mà con chịu phá!”

“Kỳ Thư Tiên, con điên rồi!”

Lục Nghi Thanh thấy Kỳ Thư Tiên sắc mặt vô cùng khó coi, liền bước tới nhẹ nhàng vỗ vai cô, khẽ nhíu mày: “Thư Tiên, bình tĩnh.”

Nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng đầy sự ấm áp của Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên hít sâu một hơi.

“Ba, ba bình tĩnh nghe con nói. Con không mang thai, con thậm chí còn không có bạn trai nhưng đúng là có hai đứa nhỏ gọi con là mommy rồi. Tóm lại là, ba cứ qua đây đi, trên đường nhớ giải thích với mẹ giúp con. Quan trọng nhất là con không có bị ai bắt nạt hết đó, ba hiểu không?”

Cái gì?



Không có bạn trai, không mang thai, nhưng lại có con?



Con từ đâu ra?



Con từ cục đá chui ra chắc?

Kỳ Lâm gần như bị con gái mình làm cho choáng váng đến mức sắp ngất: “Ba nói cho con nghe này, Kỳ Thư Tiên, con đừng che giấu cho hắn nữa! Nếu con bị bắt nạt, anh trai con làm lính nhiều năm cũng không phải ngồi chơi. Ba nhất định sẽ đánh gãy chân thằng đó!”

“Ba… con thật sự không bị bắt nạt mà.”

Kỳ Thư Tiên gần như muốn khóc.

Nhất là khi nàng cảm thấy ba mình như đang mắng Lục Nghi Thanh và muốn đánh gãy chân dài của cô ấy.

“Thật không bị?”

Nghe giọng con gái bên kia nghẹn ngào và ấm ức, Kỳ Lâm lập tức mềm lòng.

“Không có. Vậy rốt cuộc là sao?”

Thấy ba cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Kỳ Thư Tiên thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Chuyện này khó giải thích trong một lúc, ba cứ qua đây, con sẽ giải thích với cả ba và mẹ.”

Kỳ Lâm vừa đáp lại một tiếng liền cúp máy.

Kỳ Thư Tiên vội vàng đứng dậy xin lỗi Lục Nghi Thanh: “Thật xin lỗi, Nghi Thanh, ba tớ không có ý gì đâu.”

“Ừm. Tớ biết mà.”

“Thật sự rất xin lỗi, ba tớ nói chuyện hơi thô lỗ.”

Lục Nghi Thanh: “...”

“Đợi ba mẹ tớ tới đây, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với họ trước.”

“Được.”

Kỳ Thư Tiên thấy tình hình đang diễn biến phức tạp, còn Lục Nghi Thanh thì chưa chuẩn bị sẵn sàng để giải thích mọi chuyện với mẹ mình.

Ít nhất nàng nghĩ rằng nên nói chuyện trực tiếp với nhau thì vẫn tốt hơn, vì nếu chỉ qua điện thoại thì không chính thức và khó lòng có thể giải thích hết được.

Kỳ Thư Tiên tranh thủ đi rửa mặt, soi gương rồi gượng cười một cái để bình tĩnh lại mới bước ra ngoài.

Nàng tạm dừng chương trình TV và quay sang hai đứa nhỏ: “Trường Ca, Kỳ Nặc, lát nữa ông bà sẽ tới, họ tạm thời chưa quen biết các con, nhưng mommy sẽ nói với họ rằng các con là con của mommy. Trước khi họ hoàn toàn chấp nhận thì dù họ có nói gì, các con cũng không cần để tâm, được không?”

Nàng lo lắng cha mẹ sẽ nói những lời xúc phạm đến hai đứa nhỏ trong lúc bối rối.

“Kỳ gia gia và Thẩm nãi nãi sao? Không sao đâu ạ, họ nhìn vào là biết ngay tụi con là con của mommy mà, ông bà lúc nào cũng bảo tụi con trông rất giống mommy mà.” Lục Đàm nghe đến việc gặp ông bà thì mắt bé sáng bừng lên.

Kỳ Nặc với giọng non nớt nói: “Bà còn bảo con trông giống mommy hồi còn nhỏ, chắc chắn bà cũng sẽ nhận ra con.”

Kỳ Thư Tiên xoa đầu Kỳ Nặc để trấn an: “Đúng rồi, họ sẽ nhận ra các con.”

Kỳ Thư Tiên suy nghĩ một chút rồi quay sang nói: “Hay là để tớ gặp ba mẹ tớ dưới quán cà phê trước, cho họ có thời gian chấp nhận, rồi mới để họ lên đây gặp các con.”

Lục Nghi Thanh gật đầu: “Tìm một chỗ kín đáo chút nha.”

Kỳ Thư Tiên đồng ý ngay.

Nàng biết chuyện này sẽ khó tránh khỏi kích động đến cha mẹ, nếu họ trong lúc nóng giận mà làm ra điều gì kỳ lạ thì sẽ khá rắc rối.

Khi Kỳ Lâm đến đón Thẩm Đan, bà vẫn như người mất hồn, mắt đỏ hoe, giọng khản đặc: “Lão Kỳ, Thư Tiên bị ức hϊếp.”

Kỳ Lâm vội vàng chạy đến đỡ bà, an ủi: “Em bình tĩnh lại, anh vừa gọi cho con, nó không bị ai bắt nạt cả.”

“Vậy là sao?”

Thẩm Đan vẫn chưa tin, chỉ cần nghĩ đến chuyện Kỳ Thư Tiên chưa kết hôn mà đã mang thai là bà đã cảm thấy trời sập và không thể giữ bình tĩnh.

“Cụ thể thì anh cũng chưa rõ.” Kỳ Lâm nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Qua đó rồi mình sẽ rõ.”

Thẩm Đan hít sâu một hơi rồi “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Còn chuyện anh vừa nói trên điện thoại là sao? Anh và Thư Tiên có giấu em chuyện gì không?”

“...” Kỳ Lâm ngần ngại một lúc, rồi giải thích: “Mấy hôm trước, Thư Tiên có hỏi anh xin tiền.”

Thẩm Đan rất nghiêm khắc với con gái, điều này khiến Kỳ Thư Tiên ít khi chia sẻ với bà, mỗi khi gặp khó khăn đều ngại nói với mẹ vì sợ mẹ giận.

“Xin tiền?” Nghe đến đây, kết hợp với việc nghĩ con gái có thể đang mang thai, Thẩm Đan liền cho rằng Kỳ Thư Tiên đã lấy tiền để phá thai. Bà không thể giữ bình tĩnh, vừa khóc vừa nói: “Kỳ Lâm, em nói cho anh biết, nếu Thư Tiên xảy ra chuyện gì, anh tự đi mà sống một mình đi.”

“...”

Kỳ Thư Tiên đã thuê một căn phòng riêng ở quán cà phê gần đó và đang căng thẳng chờ ba mẹ đến.

Hai tay nàng nắm chặt những tờ kết quả xét nghiệm, lo lắng không biết phải nói sao cho cha mẹ hiểu.

Lúc này, cửa phòng bật mở.

Thẩm Đan ngay lập tức xông vào, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực, như chẳng biết phải làm gì: “Kỳ Thư Tiên, con định làm mẹ tức chết phải không?”

Kỳ Thư Tiên và Kỳ Lâm liếc nhau, biết ngay ba nàng vẫn chưa thể thuyết phục được mẹ việc nàng không mang thai.

Nàng vội vàng đứng dậy.

Thẩm Đan: “Ngồi xuống! Mang thai rồi mà còn không biết giữ sức khỏe!"

“...”

Kỳ Thư Tiên đành ngồi xuống, nhỏ giọng: “Mẹ, con thật sự không có mang thai.”

Thẩm Đan ngồi xuống bên cạnh nàng: “Vậy ý con là sao?”

“Con…” Kỳ Thư Tiên liếc nhìn ba mình, nhưng Thẩm Đan ngắt lời: “Đừng nhìn ông ấy, chuyện này ông ấy không có tiếng nói.”

Kỳ Lâm: “...”

Kỳ Thư Tiên hít sâu một hơi rồi hỏi: “Mẹ, ba, lần gần nhất ba mẹ đi khám sức khỏe là khi nào? Cơ thể có khỏe không?”

“Con hỏi làm gì? Đừng đánh trống lảng, nói về chuyện đứa nhỏ đi.”

Kỳ Lâm thấy con gái mình sắp không chịu nổi áp lực, liền ngồi xuống: “Ba và mẹ con vừa đi khám sức khỏe cách đây một tháng rồi, sức khỏe vẫn tốt. Ba mẹ đủ sức nghe con nói rồi.”

Thẩm Đan sắp vỡ òa: “Con nói nhanh lên, mẹ không tức chết thì cũng sắp lo đến phát bệnh mất!”

Kỳ Thư Tiên đưa tờ kết quả xét nghiệm ADN cho ba mẹ, không quên dặn: “Ba mẹ, làm ơn hãy giữ bình tĩnh.”

Trên tờ giấy có đề dòng chữ lớn:

“Xét nghiệm ADN.”

Thẩm Đan lập tức liếc nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt lạnh lùng, tay cầm tờ giấy run run: “Đây có phải là do ba con ở bên ngoài lén lút vụиɠ ŧяộʍ không?”

Kỳ Lâm và Kỳ Thư Tiên: “...”

“Anh đâu có, anh thề đó vợ ơi! Hơn nữa, sao em lại nói những lời đó trước mặt con cái chứ?!”

Kỳ Thư Tiên vội vàng giải thích: “Không phải của ba đâu ạ”

Nàng lật đến trang cuối cùng, chỉ vào mấy dòng chữ cho mẹ xem. Trên đó ghi rõ ràng là kết quả xét nghiệm chứng nhận hai người trong phần thông tin trên là mẹ con.

Thẩm Đan ngỡ ngàng nhìn vào những dòng chữ trên tờ giấy: “Kỳ Thư Tiên, con có bị bệnh không?”

Kỳ Thư Tiên: “...”

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Kỳ: "Mình chỉ mới hôn vợ có một chút thôi, cái gì cũng chưa làm mà đã có hai đứa con rồi, mệt quá đi nha~."

Tiểu Lục: "… Cậu có thể hôn tớ thêm một chút nữa. Nhiều lắm là sinh ba đứa thôi mà."

Ba Kỳ: "Mấy đứa này!"