Chương 19: “Kỳ Thư Tiên, chuyện gì đây?! Con bị thằng nào bắt nạt hả?”

Vào sáng thứ Hai của tuần kế tiếp, Kỳ Thư Tiên nhận được một bưu kiện từ bệnh viện, được đóng gói cẩn thận trong túi da trâu, bên trong là một xấp giấy dày.

Dù đã xác định đứa trẻ thật sự là con của nàng và Lục Nghi Thanh rồi nhưng khi đối mặt với bảng xét nghiệm ADN trước mắt, nàng vẫn căng thẳng đến mức tay hơi rung rung.

Lục Nghi Thanh đã đi học từ sáng sớm nên giờ cô vẫn chưa về.

Kỳ Thư Tiên đặt bưu kiện lên bàn, định bụng sẽ đợi đến khi Lục Nghi Thanh về cùng xem.

Hai đứa trẻ đang xem phim hoạt hình “Gâu Gâu Đội Lập Công Lớn”, một bộ phim rất nổi tiếng mà hầu như bà mẹ nào cũng khuyên xem. Họ còn truyền tai nhau nói rằng nếu không xem bộ này thì khó mà giao tiếp với các bạn nhỏ khác được.

Trẻ con thật ra cũng không khác người lớn là mấy, có chủ đề chung là có thể nhanh chóng hòa nhập. Nếu các con muốn sống ở đây một thời gian hay thậm chí là lâu dài, nàng vẫn hy vọng chúng có nhiều bạn bè.

Kỳ Nặc dù thích xem “Thế Giới Động Vật” hơn nhưng cũng không phản đối khi xem cùng chị gái.

Khi còn nhỏ, cha mẹ Kỳ Thư Tiên rất nghiêm khắc, nàng hầu như không được xem phim hoạt hình.

Cả tuổi thơ chỉ thỉnh thoảng khi đến nhà bạn làm bài tập, nàng mới lén xem trộm. Nhưng vì bạn đó làm bài chậm quá, nàng cũng chỉ coi được vài phút rồi lại phải về nhà ăn cơm.

Lần này, được xem phim hoạt hình cùng hai đứa trẻ là một cảm giác mới lạ và kỳ diệu đối với nàng.

Đến đoạn hay, Lục Đàm còn bắt chước lời thoại trong phim: “Không có công việc nào khó, chỉ có những chú chó dũng cảm.”

Trong khi Kỳ Thư Tiên còn đang cố nhớ tên mấy chú chó, Lục Đàm đã thuộc lòng các nhân vật và lời thoại kinh điển.

Kỳ Thư Tiên: “……”

Đây có lẽ là khả năng học hỏi của trẻ con.

Xem được 10 phút, Kỳ Nặc hỏi Kỳ Thư Tiên: “Mommy, bao giờ mommy mới nấu cơm cho chúng con ăn? Lâu lắm rồi con chưa được ăn cơm mommy nấu.”

“Hả? Mommy nấu cơm sao?”

Lục Đàm cũng nói: “Đúng vậy ạ mommy. Mẹ thường nói cơm hộp không tốt cho sức khỏe của trẻ con nên rất ít khi cho chúng con ăn. Khi nào mommy rảnh đều tự tay xuống bếp nấu .”

“Mommy đúng là có biết nấu cơm, nhưng nấu cho các con thì mommy không tự tin lắm.”

Kỳ Thư Tiên gãi đầu, nghĩ đến sức khỏe của các con là nàng không dám tùy tiện nấu cho chúng ăn.

Dù cơm hộp không sạch sẽ lắm nhưng có lẽ vẫn an toàn hơn so với mấy món nàng nấu.

Lục Đàm nói: “Người là mommy mà, sao cơm mommy nấu lại không ăn được chứ?”

Kỳ Thư Tiên đành chịu: “Được rồi. Khi nào có thời gian mommy sẽ nấu cơm cho các con ăn.”

Xem TV một lúc thì cửa đột nhiên mở ra, hẳn là Lục Nghi Thanh đã về.

“Nghi Thanh.” Kỳ Thư Tiên gọi rồi bắt đầu căng thẳng, nàng đứng dậy, chỉ vào bưu kiện trên bàn: “Cái đó đã đến rồi.”

Không cần nói gì thêm, Lục Nghi Thanh nhìn theo ánh mắt của cô nàng thấy được thứ tài liệu kia cũng bắt đầu căng thẳng, cô nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Kỳ Thư Tiên cầm bưu kiện chỉ vào phòng tắm, sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận, nàng bước vào phòng tắm trước, sau đó Lục Nghi Thanh cũng theo vào.

Kỳ Thư Tiên tháo lớp bọc bên ngoài: “Cậu có căng thẳng không?”

Chuyện này sao có thể không căng thẳng được.

Lục Nghi Thanh gật đầu.

Kỳ Thư Tiên rút tài liệu bên trong ra, tay nàng hơi run rẩy, nhanh chóng lật đến trang cuối, không thể tin vào mắt mình khi nhìn những dòng chữ đó, nàng cảm thấy như mình vừa mới ngừng thở trong giây lát.

Lục Đàm và Kỳ Nặc thật sự là con của nàng và Lục Nghi Thanh!

Nàng không chỉ làm mẹ rồi mà còn là mẹ của hẳn hai đứa kìa!

Kỳ Thư Tiên đột nhiên cảm thấy tay mình ướt, nàng đưa tay lên sờ thì nhận ra mình thế nhưng khóc rồi.

“Thư Tiên.” Lục Nghi Thanh rõ ràng bình tĩnh hơn nàng một chút, lo lắng nhìn nàng.

“Lục Nghi Thanh, các con thật sự là con của chúng ta, là con của cậu và tớ đấy? Tớ…” Kỳ Thư Tiên không ngừng lặp lại, tâm trạng nàng bây giờ vô cùng phức tạp, vừa bối rối, vừa kinh ngạc, lại vừa vui sướиɠ.

“Đúng vậy. Tớ hiểu.” Lục Nghi Thanh nắm chặt tay áo nàng, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo vài phần ôn nhu: “Đừng căng thẳng. Tớ ở đây.”

Kỳ Thư Tiên đưa văn kiện cho Lục Nghi Thanh, hít một hơi sâu: “Tớ phản ứng lố quá rồi.”

Lục Nghi Thanh cẩn thận xem qua, trong lòng cũng dậy sóng, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Kỳ Thư Tiên một chút.

Kỳ Thư Tiên bàn bạc với cô: “Chúng ta nên nói với cha mẹ không?”

Có hai đứa trẻ lớn như vậy mà không nói là không thể, hơn nữa bọn nhỏ cũng cần nhập hộ khẩu để được đi học. Không có sự giúp đỡ của cha mẹ, với tình hình hiện tại của hai người họ, giải quyết những việc này thực sự rất khó khăn.

Lục Nghi Thanh đồng ý.

Kỳ Thư Tiên gọi điện cho mẹ nàng, khi nghe tiếng chuông reo thì gần như theo bản năng, nàng đứng thẳng người lại, hít thở sâu vài lần.

Mẹ nàng tên Thẩm Đan, là một viên chức nhà nước, bà vừa kết thúc một cuộc họp đang tranh thủ nghỉ ngơi ở phòng trà thì nhận được điện thoại của Kỳ Thư Tiên.

Bà rất nghiêm khắc với Kỳ Thư Tiên, nhưng dù sao đây cũng là con gái mình nên ngày thường vẫn thường xuyên liên lạc.

Nhưng hôm nay là ngày thứ Hai, lại còn đang trong giờ làm việc mà nhận được điện thoại của Kỳ Thư Tiên thì thật bất thường.

Thẩm Đan vội vàng đặt ly nước xuống, bắt máy: “Alo? Có chuyện gì vậy, Thư Tiên?”

Kỳ Thư Tiên nắm chặt điện thoại, dưới ánh mắt khích lệ của Lục Nghi Thanh, nàng mở miệng nói: “Mẹ, con có con rồi, còn…” Là hai đứa.

“Cái gì?!” Thẩm Đan sợ hãi kêu lên, đầu óc choáng váng, tứ chi bủn rủn, bà thấp giọng trách móc: “Kỳ Thư Tiên, con mới mười chín tuổi, con đang làm gì vậy?”

Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên mới biết mẹ hiểu lầm, nàng vội vàng giải thích: “Con không có ý đó. Con…”

Thẩm Đan gắng gượng đứng dậy: “Con đang ở đâu? Mẹ qua ngay, con muốn làm mẹ tức chết phải không?”

“Con…” Kỳ Thư Tiên chỉ cảm thấy đầu nhức, vừa buồn vừa ấm ức. Không hiểu sao mẹ lại nghĩ về mình như vậy.

Như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Đan lo lắng hỏi: “Con đang ở đâu?! Có phải ở bệnh viện không?”

“Không, không. Con sẽ gửi định vị cho mẹ nhưng mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu. Mẹ trước tiên đừng nổi giận, cứ qua đây đã rồi con sẽ giải thích...”

“Alo, alo… Mẹ ơi?”

Điện thoại bị ngắt.

Kỳ Thư Tiên sốt ruột gãi đầu, bất lực nói: “Chết thật, mẹ tớ chắc sẽ cầm dao 40 mét đến chém tớ mất.”

Lục Nghi Thanh: “……”

Bên kia, vừa cúp máy với Kỳ Thư Tiên, Thẩm Đan vội gọi cho Kỳ Lâm, giọng đã nghẹn ngào: “Kỳ Lâm, anh đang làm gì vậy, sao giờ mới nghe máy?”

Nếu là trước đây chỉ cần trả lời muộn chút thôi, Thẩm Đan đã mắng ầm lên. Nhưng lần này, Kỳ Lâm cảm thấy có gì đó không đúng: “Em sao thế? Sao lại nói như vậy?”

“Thư Tiên… con bé bị người ta ức hϊếp.”

“Cái gì?” Kỳ Lâm ngớ người: “Em nói từ từ, là sao? Bị bắt nạt ở trường à?”

“Không phải, con bé… con bé mang thai.”

“Em nói gì?” Kỳ Lâm nghe tin như bị sét đánh rồi lại đột nhiên nhớ đến mấy lần trước Kỳ Thư Tiên hỏi xin tiền: “Không lẽ vì chuyện đó…”

“Ý anh là sao? Anh biết chuyện này à?” Thẩm Đan gần như muốn ngất vì tức, không ngừng lặp lại: “Con bé mới mười chín tuổi, mười chín tuổi thôi đấy!”

“Anh… anh không biết gì thiệt, được rồi. Em đợi anh ở công ty đi, anh sẽ qua đón em. Với trạng thái này anh không yên tâm để em tự lái xe.” Kỳ Lâm vội vàng cầm chìa khóa xe, lao ra ngoài, trong lúc đó còn không quên gọi điện cho Kỳ Thư Tiên.

Kỳ Thư Tiên thấy là ba gọi, vội nghe máy: “Alo, ba .”

“Kỳ Thư Tiên, chuyện gì đây?! Con bị thằng nào bắt nạt hả?”

Lục Nghi Thanh: “……”