Phần 4 - Chương 7: Ác ma bên gối

26.

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt khiến tôi nhớ đến ánh mắt đen nhánh thâm trầm tôi thấy ở rìa núi đêm hôm hôm đó.

Tôi miễn cưỡng lộ nở nụ cười nhẹ: "Chồng à, hình như em lại mất ngủ, ngủ không được, nên lấy điện thoại của anh chơi trò chơi một lát.

Ta miễn cưỡng bày ra vẻ mỉm cười: "Giao diện điện thoại là tiêu tiêu vui vẻ.”

Lục Đình thở dài một hơi: Buổi tối uống thuốc chưa?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Xem ra cần phải tăng lượng thuốc lên một chút." Tôi nghe được Lục Đình nói nhỏ.

Trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, nhưng tôi chỉ có thể giả vờ rúc vào trong ngực Lục Đình như ngày thường.

"Chồng à, anh còn nhớ Từ Minh không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

Lục Đình im lặng, không nói chuyện.

Tôi ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Lục Đình đang nhìn tôi chằm chằm, lóe ra ánh sáng kỳ lạ.

"Hoàn Hoàn, đột nhiên sao lại nhắc tới bạn trai cũ của em?"

"Không có gì, em chỉ đột nhiên đột nhiên nhớ đến một người như vậy thôi." Tôi cố nén sợ hãi và cảm xúc kỳ lạ.

27.

Tôi không biết ngủ quên từ lúc nào.

Lục tôi tỉnh lại Lục Đình đã đi làm.

Tôi lập tức mở máy tính xách tay, đăng nhập vào Alipay của Lục Đình.

Tôi nghi ngờ tin nhắn ngày hôm qua thật ra là gửi cho Lục Đình.

Nhưng số của tôi và Lục Đình là số vợ chồng, chỉ cách nhau một chữ số.

Tôi tìm thấy được một bản ghi đã bị xóa trong Alipay của Lục Đình.

Chuyển khoản mười nghìn nhân dân tệ.

Thời gian chuyển khoản là ba ngày trước, chính là ngày tôi để Từ Minh điều tra Lục Đình.

Tôi chán nản ngồi trước máy tính.

Có thể Lục Đình thật sự đã mua người gϊếŧ người.

Điện thoại rung lên hai lần, tôi nhận được tin nhắn Wechat của Lục Đình.

"Hoàn Hoàn, buổi tối anh sẽ dẫn các đồng nghiệp về nhà ăn cơm."

28.

Buổi tối.

Lục Đình đưa vài đồng nghiệp đến nhà.

Tôi nhìn thoáng qua nữ trợ lý trẻ tuổi Nặc Nặc bên cạnh anh ấy.

Nặc Nặc nhìn thấy tôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chào chị dâu, thật xin lỗi chị dâu, lần trước em tưởng rằng chị bằng tuổi anh Lục."

"Không có gì." Tôi thản nhiên cười.

Lục Đình dịu dàng nhìn tôi cười, nhưng tôi lại né tránh ánh mắt của anh ấy.

Trong lòng tôi đang điên cuồng đấu tranh giữa lương tâm và tình yêu, lý trí mách bảo tôi phải báo cảnh sát, nếu không Lục Đình sẽ gϊếŧ càng nhiều người nữa.

Nhưng nếu như tôi báo cảnh sát, thứ đang chờ Lục Đình chắc chắn là án tử hình.

Nặc Nặc nhìn thấy ảnh cưới của chúng tôi, thán phục nói: "Anh Lục, anh đẹp trai quá!"

Lục Đình nói: "Tôi cảm thấy vợ của tôi càng đẹp hơn."

Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào lên: "Chị dâu, chị không biết anh Lục yêu chị biết bao nhiêu đâu, trong công ty có rất nhiều cô gái nhỏ thích anh Lục, nhưng anh ấy không để ý một chút nào."

Tôi chua xót cười, tất nhiên tôi biết tình yêu và sự chung thủy của Lục Đình đối với tôi.

Anh ấy càng yêu tôi, trong lòng tôi càng day dứt.

Trong lúc ăn cơm, đồng nghiệp của Lục Đình không ngừng khen ngợi tay nghề nấu nướng của tôi.

Tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu, thậm chí Lục Đình còn bị Nặc Nặc chuốc rất nhiều rượu, không chịu nổi lực rượu nên cả khuôn mặt Lục Đình đỏ bừng.

Các đồng nghiệp lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Nặc Nặc

Lục Đình đã say khướt nằm ngủ trên ghế sô pha.

Nặc Nặc nhìn tôi đang dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Chị dâu, thật ra em rất ghen tị với chị vì có người chồng như anh Lục."

Tôi miễn cưỡng cười nói: "Sau này em cũng sẽ gặp."

Nặc Nặc im lặng nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười: "Chị dâu, nhưng em lại thích anh Lục, em cảm thấy chị không xứng với anh ấy.

Tôi sững sờ.

"Chị dâu, em trẻ hơn chị, xinh đẹp hơn chị, có công việc đàng hoàng, nhưng chị thì sao? Cái gì chị cũng không có, em nghe nói hai người kết hôn hai năm mà chưa có con, chị không thể sinh con, đúng không?"

Tôi đột nhiên thở gấp, các ngón tay cuộn lại.

"Mặc dù hiện tại anh Lục không thích em, nhưng em tin tưởng một ngày nào đó trong mắt anh ấy sẽ có em, mỗi ngày chúng em đều ở cùng một chỗ, thời gian không ít hơn hai người ở bên nhau, một ngày nào đó, anh Lục có thể nhìn thấy em, mà em lại cơ thể sinh cho anh ấy một đứa con khỏe mạnh."

"Chiếc vòng cột tóc kia là do em cố ý để trong túi của anh Lục."

Đầu của tôi vù vù, chỉ cảm thấy máu khắp người đều xông lên.

"Chị dâu, em khuyên chị vẫn là biết khó mà lui đi...."

Đôi môi đỏ mọng của Nặc Nặc mở ra rồi khép lại, trước mắt tôi dần dần mờ đi.....