07.
Tôi muốn gọi điện thoại cho Lục Đình, nhưng do dự một chút, tôi vẫn lựa chọn mở định vị điện thoại Huawei của tôi.
Trên thực tế, tôi chưa bao giờ kiểm tra vị trí của Lục Đình.
Nguyên nhân có tài khoản và mật mã điện thoại Huawei của Lục Đình là vì có một người bạn nói đùa rằng phụ nữ thỉnh thoảng phải kiểm tra bài viết của họ, tôi mới yêu cầu Lục Đình điều đó.
Qua lâu như vậy, có lẽ Lục Đình đã quên chuyện đó rồi.
Khi định vị được tải lên, tim tôi treo lên.
Rất nhiều ý nghĩ lướt qua đầu tôi trong chốc lát.
Khách sạn, một tiểu khu không biết tên nào đó v.v.
Lúc có kết quả định vị, tôi lại rất bất ngờ.
Kết quả định vị đưa ra khiến cho tôi vô cùng ngoài ý muốn.
Rìa núi.
08.
Rìa núi là một ngọn núi ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, cách nhà tôi hàng chục cây số.
Sau chín giờ tối thường không có người đi lên đó, lúc chiến tranh vài chục năm trước trên núi chết rất nhiều người, những người già đều nói trên núi kia có oán khí rất mạnh.
Dần dần, tin đồn quỷ dị về rìa núi bắt đầu tăng lên, một số nhân viên thám hiểm từng nói ban đêm ở đó có thể nhìn thấy rất nhiều bóng quỷ.
Bởi vậy, chỉ cần sau chín giờ tối, căn bản sẽ không có ai đi lên rìa núi, càng không nói Bắc Kinh bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi hầu như dưới không độ.
Nếu như là Lục Đình vượt quá giới hạn đi gặp tình nhân mà không cho tôi biết thì địa điểm hẹn hò mà bọn họ chọn thật sự không thể tưởng tượng.
Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến những vụ gϊếŧ người hàng loạt được báo cáo trên bản tin, trong lòng có một loại dự cảm bất an.
Thế là tôi mặc áo lông vào, đi ra ngoài.
Bắc Kinh là một thế giới không bao giờ ngủ, mặc dù đã ba giờ sáng nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều xe taxi đang vùn vụt lao đi.
Tôi tiện tay bắt một chiếc xe taxi, tài xế là một người đàn ông trung niên.
"Rìa núi."
Tài xế kinh ngạc nhìn tôi một chút: "Cô gái, đã trễ như vậy, cô đến đó làm cái gì?"
"Bác tài, tôi có chuyện quan trọng, sẽ tăng giá thêm năm trăm."
Nghe tôi tăng giá năm trăm xong, tài xế cũng không hỏi gì, một đạp dẫm chân ga, chở tôi phóng thẳng đến rìa núi.
Lúc tôi đến rìa núi đã gần bốn giờ ba mươi phút sáng.
Trời vẫn còn rất tối.
Ngọn núi đen đặc, nói thật tôi nhìn còn rất sợ hãi.
Tài xế nói: "Cô gái, cô cũng phải cẩn thận."
Tôi cảm ơn sự lo lắng của tài xế, nói thêm: "Bác tài, chú có thể chờ tôi ở đây thêm ba mươi phút được không? Tôi sẽ thêm cho chút năm trăm."
Tài xế rất tình nguyện đồng ý: "Không nói chuyện tiền bạc, một cô gái như cô nửa đêm đến nơi này tôi thật sự không lo lắng, tôi đi rồi cô không bắt xe taxi được đâu."
Sau khi cảm ơn tài xế, tôi đội mũ và mang khẩu trang, đi lên núi.
Tôi mở định vị ra, hiển thị Lục Đình vẫn còn đang ở trên rìa núi.
Trên núi sương mù vờn quanh, mặc dù đã mặc chiếc áo khoác dày cộp, nhưng cái rét thấu xương vẫn làm tôi rùng mình.
Nhưng vừa vào núi, tôi lại bắt đầu hối hận vì sự bồng bột của mình.
Bởi vì tôi không thể xác định vị trí chính xác của Lục Đình.
Rìa núi rất lớn, mà tài xế chỉ chờ tôi ba mươi phút, muốn tìm thấy Lục Đình trong nửa giờ này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tôi nản chí ngay lập tức.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu xám quen thuộc, là Lục Đình.
Tôi nhìn thấy sát bên cạnh anh ấy còn có một bóng người màu đỏ.
Nhìn qua rất giống một người phụ nữ, bụng của người phụ nữ kia đang phình to lên.
Là một phụ nữ có thai.
09.
Tim tôi chùng xuống ngay lập tức.
Chẳng lẽ Lục Đình thật sự nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng tôi?
Tôi vội vàng chạy đến, trốn ở dưới gốc cây.
Hai tay Lục Đình đặt lên eo người phụ nữ kia, tôi không nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ, nhưng tư thế của bọn họ cực kỳ mập mờ.
Lúc chứng kiến cảnh chồng mình thực sự nɠɵạı ŧìиɧ, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
Tôi không thể tin người chồng yêu tôi như thế, thậm chí có thể vì tôi mà chủ động đi buộc ga-rô vẫn nɠɵạı ŧìиɧ.
Chẳng lẽ đàn ông trên thế giới này đều không cưỡng lại được cám dỗ sao?
Đối tượng anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ thậm chí là một người phụ nữ mang thai.
Tôi đau lòng muốn chết, lúc định quay đầu rời đi, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Tôi quay đầu lại, Lục Đình ném người phụ nữ kia xuống đất
Người phụ nữ kia mềm oặt ngã trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, nhìn qua rất giống một cỗ thi thể.
Tôi bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, theo dõi thật kỹ từng hành động tiếp theo của Lục Đình.
Lục Đình bắt đầu đào hố, cuối cùng ném người phụ nữ kia vào.
Tôi có thể xác định người phụ nữ kia đã chết.
Sau đó Lục Đình bắt đầu đào hố, chôn xác.
Tôi dần dần cảm thấy khó thở, há miệng run rẩy cầm điện thoại ra, muốn báo cảnh sát.
Nhưng trong giây lát, trong đầu tôi nhớ lại những lời Lục Đình đã từng nói với tôi, khi chúng tôi già đi, chúng tôi muốn trở thành một một ông già và một bà lão đi du lịch vòng quanh thế giới.
Ngay lúc đó, tôi đã đó dự.
Đột nhiên, Lục Đình ngẩng đầu, hai con mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía tôi.