Phần 2 - Chương 7: Bí mật của bạn trai

07

Đột nhiên, một đôi chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trước mắt tôi.

Người phụ nữ đó đang đứng trước ghế sô pha, nơi tôi đang ẩn náu!

Tôi hoảng sợ bịt miệng lại, nhưng vẫn có một tiếng rít yếu ớt phát ra ngoài.

Người phụ nữ cúi xuống, khuôn mặt đầy máu đáng sợ kia nhếch lên một nụ cười với tôi.

"Tìm được cô rồi."

Ngay sau đó, tôi bị người phụ nữ đó nắm lấy tay.

Cô ta muốn kéo tôi ra khỏi gầm sô pha.

Tôi liều mạng giãy dụa, lớn tiếng hô to tên Mạnh Trạch.

Người phụ nữ đó nhìn qua rất nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh lại rất lớn.

Đôi bàn tay như móng vuốt của cô ta gắt gao giữ chặt lấy tôi.

Cứ như vậy mà tôi bị cô ta kéo ra.

Tôi khóc lóc, nước mắt lã chã nhìn cô ta: "Cầu xin cô thả tôi ra đi."

Người phụ nữ phiền não nhìn tôi: "Tôi đã nói rồi, tôi đến để cứu cô ra ngoài."

"Cô có biết tôi trốn thoát khỏi tầng hầm như thế nào không?"

"Tầng hầm này có một đường đi bí mật, Mạnh Trạch chưa từng phát hiện ra, ngay trong căn phòng giam giữ tôi, tôi phát hiện ra cũng chỉ là tình cờ thôi.”

"Chúng ta có thể chạy ra ngoài từ nơi đó, nhân lúc bây giờ Mạnh Trạch còn chưa tỉnh lại.”

Người phụ nữ nắm lấy tay tôi, sau đó chúng tôi chạy xuống tầng hầm.

Giờ phút này đầu óc tôi đã rất mờ mịt, tôi hoàn toàn không biết ai mới là người nói thật.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, trước tiên phải thoát khỏi căn biệt thự này.

"Tịnh Tịnh!"

Đột nhiên, khúc quanh cầu thang truyền đến tiếng hô to của Mạnh Trạch.

Tôi thấy anh ấy cả người đầy máu, vô cùng chật vật đứng ở đằng đó.

Đồng tử của người phụ nữ co rụt lại: "Cô chạy vào tầng hầm nhanh đi!”

Người phụ nữ đẩy tôi xuống tầng hầm.

Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Nước mắt tôi rơi xuống, hít một hơi thật sâu, tìm kiếm lối ra mà người phụ nữ nói.

Quả nhiên, tôi phát hiện một lối đi trong căn phòng từng giam giữ người phụ nữ kia.

Con đường này vô cùng bí mật, Mạnh Trạch không phát hiện ra, cũng không phải là một chuyện kỳ quái.

Bởi vì con đường bí mật này được che giấu sau tủ, chỉ có người ở trong căn phòng này lâu ngày mới có thể chú ý tới manh mối đó.

Tôi cố gắng hết sức để di chuyển tủ, bên trong là một lối đi sâu thẳm, chật hẹp.

08

Một con rận đáng yêu bò ra.

Tôi dùng đèn pin điện thoại di động soi vào bên trong, ngay lập tức da đầu tê dại.

Trong này dĩ nhiên có rất nhiều con rận có hình thể vô cùng dài.

Bản thân tôi sợ nhất là rết, bởi vì khi tôi còn nhỏ đã bị rết cắn vài lần cho nên để lại cho tôi một bóng ma tâm lý rất lớn.

Nhất là trong lối đi này lại có hơn mười con rết bò ở phía trên, chúng vặn vẹo cơ thể, truyền ra tiếng động sột soạt khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi cắn chặt răng, đè nén cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong lòng, bò vào trong lối đi nhỏ hẹp đó.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để tránh những con rết này, nhưng tôi chắc chắn mình đã chạm vào chúng.

Loại cảm giác này, thiếu chút nữa làm tôi hét lên một tiếng chói tai.

Cũng may càng leo vào trong thì rết cũng dần biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng tôi cũng đã đi tới điểm cuối của lối đi, tôi thò đầu ra, quả nhiên mình đã ở bên ngoài biệt thự.

Cảm giác được tự do khiến tôi vô cùng vui mừng.

Tôi chạy như bay về phía cửa lớn của khu phố, tôi phải rời khỏi đây.

Ngay tại lúc đó, tôi tình cờ chạy đến cửa sổ của biệt thự đối diện mà tôi thấy qua cửa sổ.

Rõ ràng lúc đó người này đã nhìn thấy tôi, thế mà lại vô tình kéo rèm cửa sổ lại.

Nhưng giờ phút này tôi đã không thể để ý đến anh ấy nữa, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó chính là rời đi.

Đột nhiên, rèm cửa được kéo ra một lần nữa.

Người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa sổ một lần nữa.

Trái tim tôi đập nhanh lên!

Bởi vì người đàn ông này vốn dĩ không phải là một người sống!

Ngũ quan của anh ấy cứng ngắc, rõ ràng đây là một bức tượng được làm bằng sáp.

Tượng sáp lặp đi lặp lại hành động kéo rèm cửa ra, đóng rèm cửa lại, tôi thấy phía sau có một dây lò xo nối liền với tượng sáp.

Tôi nhớ lại lời cảnh sát đã nói với tôi, nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Nỗi sợ hãi đánh mạnh vào trái tim tôi, tôi không để ý bất cứ điều gì, cứ thế chạy ra ngoài.

Nhưng đột nhiên có một cơn đau kịch liệt truyền đến, tôi vấp ngã.

Tôi đau đến nỗi cả người toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống chân, phát hiện mắt cá chân của tôi bị thứ gì đó cắt đứt.

Máu tươi tuôn ra, dính ướt đồ vật vừa khiến tôi vấp ngã, thì ra là một sợi dây thừng nhỏ bằng sợi tóc.

Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng tôi.