Phần 2 - Chương 3: Bí mật của bạn trai

03

"A Trạch, hôm nay anh rất kỳ lạ." Tôi cười nói, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi.

“Tháo găng tay ra, cho anh nhìn một cái." Mạnh Trạch lặp lại câu nói này.

Tôi thu hồi nụ cười, tức giận cởi găng tay ra.

“Không phải anh muốn xem sao? Vậy thì em sẽ cho anh xem!”

Ngón tay của tôi đầy những vết bỏng đáng sợ, còn có cả mụn nước.

"Hôm nay em muốn thử nấu cho anh một bữa cơm, tay của em đã biến thành như vậy!" Tôi đỏ mắt nói.

Tầm mắt Mạnh Trạch dừng lại trên tay tôi vài giây, sau đó anh ấy lộ ra vẻ đau lòng.

"Thực xin lỗi, Tịnh Tịnh."

Tôi tựa vào lòng Mạnh Trạch, nắm chặt quần áo anh, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ sợ hãi.

Nếu như không phải vừa nãy tôi cố ý làm mình bị bỏng, chỉ sợ tôi đã bị Mạnh Trạch phát hiện.

Mạnh Trạch lấy ra một hộp thuốc: "Nào, anh bôi thuốc cho em.”

Lúc bôi thuốc, tôi sợ bị Mạnh Trạch phát hiện điều gì đó không ổn.

Nhưng cũng may tay tôi bỏng quá nặng cho nên anh ấy cũng không phát hiện ra điều gì.

Sau khi uống thuốc xong, Mạnh Trạch mở bánh ngọt ra, trên mặt anh ấy xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

"Tịnh Tịnh, để anh cắt bánh ngọt cho em."

Mạnh Trạch lấy ra một con dao dài từ trong tủ.

Mũi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Đột nhiên, Mạnh Trạch chĩa mũi dao vào cổ tôi.

Tôi sững sờ tại chỗ, cả người cứng ngắc.

Mạnh Trạch nở nụ cười, mũi đao chậm rãi xẹt qua cổ tôi: "Trước giờ anh chưa từng phát hiện ra cổ Tịnh Tịnh thon dài đẹp mắt như vậy.”

Tôi cố gắng mỉm cười: "A Trạch, đừng đùa nữa, anh làm em sợ đấy."

Mạnh Trạch vừa nói xin lỗi, vừa cắt bánh dâu tây.

Hương thơm của dâu tây truyền đến chóp mũi tôi, tầm mắt của tôi đột nhiên tối sầm lại.

Mạnh Trạch dùng một dải ruy băng màu đen che mắt tôi lại.

"Tịnh Tịnh, em đã từng nghe qua một vụ án gϊếŧ người liên hoàn vào hai mươi năm trước chưa?" Mạnh Trạch ghé sát, thì thầm vào tai tôi.

Tôi lắc đầu.

Mất đi thị giác khiến tôi sợ hãi hơn rất nhiều.

Giọng nói của Mạnh Trạch nhẹ nhàng, mang theo sự mê hoặc quỷ dị.

"Thứ tên sát nhân kia thích ăn nhất chính là bánh ngọt dâu tây.”

"Mỗi lần trước khi gϊếŧ người, hắn ta thích ép buộc nạn nhân ăn bánh dâu tây, sau đó thưởng thức sự sợ hãi của những cô gái đó."

"Sau đó hắn ta sẽ gϊếŧ chết bọn họ, dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn, nghe nạn nhân kêu thảm thiết, hắn ta cảm thấy mình đạt được sự hưng phấn và thỏa mãn mà trước nay hắn ta chưa từng có."

"Hai mươi năm, cảnh sát chưa bao giờ bắt được hắn ta. Tịnh Tịnh, em nói xem tên sát nhân này có phải rất căm giận hay không?”

Một cái gì đó lạnh vòng quanh cổ tôi.

Tôi run rẩy.

"Em đang run rẩy, Tịnh Tịnh. Là do câu chuyện của anh dọa em sợ sao?”

Mạnh Trạch kéo dải ruy băng bịt mắt tôi xuống.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trở lại làm cho tôi không được tự nhiên mà nheo mắt lại, thở hổn hển từng chút từng chút một.

Tôi cúi đầu, trên cổ tôi có đeo một sợi dây chuyền thập giá bằng bạc xinh đẹp.

Mạnh Trạch hôn lên vành tai tôi, cười nói: "Thật ra anh đã chuẩn bị quà kỷ niệm một trăm ngày quen nhau từ lâu rồi, lúc nãy là lừa em thôi.”

Tôi mỉm cười rất khó coi: "A Trạch, câu chuyện anh vừa kể có thật không?"

Mạnh Trạch trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Câu chuyện còn có thể là thật sao?”

Sau khi ăn bánh xong, sự sợ hãi và khó chịu trong lòng tôi bộc phát mạnh mẽ hơn.

Mạnh Trạch ngồi đối diện tôi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, thay vì nói là đang nhìn tôi, chi bằng nói là đang nhìn tay tôi.

Anh ấy vẫn còn nghi ngờ tôi.

"A Trạch, sắp mười giờ rồi, em phải về nhà nếu không sẽ làm cho bố mẹ em phải lo lắng." Tôi đứng dậy và muốn rời đi.

"Tịnh Tịnh, em có biết trong căn biệt thự này của anh có một tầng hầm không?" Mạnh Trạch đột nhiên nở nụ cười, nhìn tôi chậm rãi nói.