Vừa rồi vốn là trong xe rất an tĩnh, cái voice chat này phát ra, lại càng thêm tĩnh mịch.
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Tâm như tro tàn.
Thật sự, nhân gian không còn đáng giá.
Cô cúi đầu vẫn có thể cảm thấy Tạ Vân Trì vốn đang đọc tài liệu cũng đang nhìn cô.
Thậm chí là thư ký Phương rất lịch sự ngay từ đầu cũng nhịn không được mà nhíu mày nhìn Kỷ Minh Nguyệt qua kính chiếu hậu.
… Tuy là, cái kim chủ đó, anh cảm thấy cũng giống lắm.
Trong đáy mắt Tạ Vân Trì xẹt qua ý cười, trên mặt lại vẫn ôn hòa như cũ.
Anh thậm chí còn thong thả ung dung mà lặp lại.
“Kim chủ?”
“…”
Con người của Kỷ Minh Nguyệt, từ trước đến nay không phải đặc biệt hiểu “xấu hổ” là gì, lúc này tuy có chút xấu hổ trước mặt Tạ Vân Trì, nhưng không bao lâu thì…
Hoàn toàn không còn.
Đây thực sự là một cảnh giới kỳ quái.
Cô khẽ cười: “Không có, cậu nghe nhầm rồi.”
Không biết như thế nào mà Kỷ Minh Nguyệt lại bổ sung một câu: “Huống chi cậu cũng chưa từng cho tôi tiền.”
Đôi tai mèo dựng lên, nghe thấy thư ký Phương đã không còn nhịn được mà sặc, ở phía trước điên cuồng mà “Khụ khụ khụ”.
Cảm nhận được hai ánh mắt ở phía sau, sau khi ho xong anh ta còn liều mạng mà nói: “Không có việc gì không có việc gì, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy, Kỷ tiểu thư, Tạ tổng, hai người tiếp tục nói.”
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy không thể nói nổi nữa.
Nói ngắn lại, trong cái đầu nhỏ của cô hiện tại rất loạn.
… Đêm nay Tạ Vân Trì ở lại vịnh Tinh Nguyệt còn chưa nói, lại thêm hai chữ “kim chủ” của Thư Diệu, Kỷ Minh Nguyệt cảm giác hiện tại mình đang đứng trước sóng to gió lớn, mèo con thật sự bất lực.
May mắn thay, lúc này chuông điện thoại của Tạ Vân Trì vang lên, miễn cưỡng cứu vớt Miêu Miêu đang trôi nổi trong suy nghĩ.
Cuối cùng là bỏ qua phần “Kim chủ” khó hiểu kia, Tạ Vân Trì liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.
“Alo, Vân Trì?”
Âm thanh truyền đến.
“Ngày mốt tôi về nước, nhớ ra sân bay đón tôi.”
Tạ Vân Trì ngữ điệu ôn hòa, chỉ là những gì nói ra lại hoàn toàn trái ngược với ngữ điệu: “Tự mà về.”
“Tôi…” Đối phương sợ ngây người, rồi lại cảm thấy cái này mẹ nó thực sự là lời Tạ Vân Trì có thể nói ra.
Tạ Vân Trì khi nói chuyện luôn mang theo ý cười cùng sự ôn nhu, thậm chí sẽ làm người khác hiểu lầm rằng anh là một người rất dễ nói chuyện.
Nhưng mà trên thực tế…
Hồ ly thì mãi là hồ ly mà thôi.
Tạ Hồ Ly lại cười: “Còn có việc sao? Không có việc gì thì tắt máy đây, tôi rất bận.”
“Này này này không đúng không đúng, cậu chờ một chút!” Người ở đầu dây bên kia vội vàng gọi anh, “Không phải chứ, tiô nói này, tốt xấu gì mấy năm nay tôi ở nước ngoài cũng vì cậu mà chạy đi làm việc muốn chết đi sống lại, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Ngay cả một cái xe đến sân bay đón cũng không được?”
Tạ Vân Trì tạm dừng hai giây, mở miệng: “Muốn xe đến đón cũng được.”
“Đúng không? Tôi biết cậu vẫn quan tâm đến tình bạn…”
“Một ngàn tệ một lần.”
(1000 nhân dân tệ = 3.472.819,31 đồng)“…”
Đối phương phẫn nộ mà tắt điện thoại.
Tạ Vân Trì không hề có chút áy nát, yên tâm thoải mái mà cất điện thoại, tiếp tục xem tài liệu.
Tuy biết rằng nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là không tốt, nhưng hiện tại trong xe quá an tĩnh, thực sự có chút quái dị.
Kỷ Minh Nguyệt kiếm chuyện để nói: “Bạn của cậu về nước?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu: “Ừm.”
Thái độ rất ôn hòa.
Kỷ Minh Nguyệt tiếp tục gợi chuyện: “Nam hay nữ? Nếu cậu không rảnh đến đón, tôi có thể đi giúp cậu.”
Cô nghĩ nghĩ, thành thành thật thật bổ sung, “Tuy rằng tôi không có xe.”
Hơn nữa còn đi theo hình tượng nhân vật, “Tôi cũng mua không nổi xe.”
Mẹ nó.
Nhớ tới mấy cái xe phiên bản giới hạn trong gara của Kỷ gia, Kỷ Minh Nguyệt liền cảm giác hiện tại mình giả nghèo thật không có tiền đồ.
Ý cười bên khóe môi của Tạ Vân Trì càng sâu: “Như vậy à.”
… Thật quá xấu hổ.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức từ bỏ giãy giụa, đang định tiếp tục ngồi yên nghịch điện thoại, liền nghe được Tạ Vân Trì mở miệng:
“Câu này kết hợp với chủ đề trước đó…”
Chủ đề trước đó?
Kỷ Minh Nguyệt im lặng vài giây, hồi tưởng một chút xem chủ đề trước đó là cái gì.
Là kim chủ.
…
Thư ký Phương mới vừa rồi còn nói bản thân “cái gì cũng chưa nghe thấy” cũng không nhịn được nữa, cười thành tiếng.
Sau khi cười xong, cong tiếp tục điên cuồng che giấu: “Ngại quá, tôi thật sự không nghe thấy, chỉ là đang nghĩ…”
Từ yết hầu Tạ Vân Trì truyền ra một thanh âm: “Ừm?”
Thư ký Phương: “Nghĩ… Sinh nhật của vợ tôi, có lẽ tôi sẽ tặng một cái xe cho cô ấy.”
?
Nói anh lái xe anh lại nghĩ đến cái này?
***
Quãng đường từ ga tàu đến vịnh Tinh Nguyệt không quá xa, lái xe 40 phút là đến.
Nhưng cả đường Kỷ Minh Nguyệt luôn cảm thấy trên ghế xe có gai, khiến cô muốn ngồi ngay ngắn không được, mà biếng nhác cũng không xong.
Cho nên vào lúc Thư ký Phương đưa cô đến vịnh Tinh Nguyệt, cũng nói rằng Tạ Vân Trì rất bận nên cần rời đi trước, Kỷ Minh Nguyệt lập tức không ngừng gật đầu.
Vịnh Tinh Nguyệt nằm trên con đường xa hoa bậc nhất, vị trí địa lý rất tốt, chung quanh phồn hoa, nhưng bên trong tiểu khu lại rất an tĩnh, màu sắc cùng bố cục rất hợp ý Kỷ Minh Nguyệt.
Căn hộ này là một căn hai tầng, tầng một trang trí đơn giản, tông màu xám xanh, gọn gàng sạch sẽ.
Vừa nhìn là biết phong cách Tạ Vân Trì thích.
Ngay cả trong không khí cũng là hương vị của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cảm nhận, liền có cảm giác hơi thở của anh ở ngay bên cạnh.
Là khoảng cách mà bản thân thời cao trung rất khát vọng.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn quanh một vòng, kéo vali lên tầng hai.
Có thể nhìn ra, cách trang trí tầng hai không quá giống tầng một, màu sắc chủ thể cũng không giống, màu hồng mang theo một chút xanh dương hoạt bát.
Cô nhấp môi cười.
Còn rất có cảm giác thiếu nữ.
Căn phòng dường như mang theo trái tim thiếu nữ, trang trí cũng không phức tạp, nhưng lại có thể nhìn ra là cực kỳ dụng tâm.
Giường nệm cũng đã chuẩn bị tốt, rất mềm mại.
Kỷ Minh Nguyệt tùy ý để vali sang một bên, ngồi ở trên giường, cả người đều chìm xuống.
Cũng quá thoải mái rồi…
Kỷ đại tiểu thư cực kỳ vừa lòng, nhưng cũng không chú ý nhiều đến cách trang trí căn phòng mà lấy điện thoại ra.
Khi ngồi trên xe cô canh cánh trong lòng của một đường, lúc này muốn tìm người gây họa tính sổ.
Chỉ cần phân tích một chút, cũng có thể tìm ra căn nguyên của chuyện này…
Cái voice chat kia của Thư Diệu.
Kỷ Minh Nguyệt cầm đao xuất kích: “Thư Diệu, về sau mà cậu còn không lựa lời, coi chừng mình bay đến đánh cậu.”
Âm thanh tin nhắn Wechat vang lên.
Tuyệt không thể tả:【Hahaha, Miêu Miêu, cậu làm sao vậy, sao tự nhiên lại tức giận như thế!】
Tuyệt không thể tả:【Sẽ không phải…】
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt.
… Thư Diệu sẽ không đoán được cái voice chat bị Tạ Vân Trì nghe thấy chứ?
Tuyệt không thể tả:【Không phải cậu ta thật sự trở thành kim chủ của cậu chứ.】
Mẹ nó.
Lại có một tin nhắn Wechat.
Kỷ Minh Nguyệt cho rằng vẫn là Thư Diệu, không chút để ý mở ra nhìn.
Vu Văn Hiên:【Kiana, cậu đang ở Đoan Thành à?】
Kỷ Minh Nguyệt nhíu mày, trả lời: 【Không, đang ở Viễn Thành.】
Vu Văn Hiên:【Thật à? Thật tốt quá, ngày mốt mình về nước, đúng lúc về Viễn Thành.】
…
Vu Văn Hiên:【Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, mình biết cậu không có ý tứ kia, nhưng tốt xấu gì cũng đợi đến khi cậu có bạn trai thì mình mới có thể hết hy vọng chứ?】
Vu Văn Hiên:【Mình về là có việc, công việc về M-1 ở bên này cũng sắp xong, kế tiếp chủ yếu là phụ trách công việc trong nước.】
Kỷ Minh Nguyệt luôn là người công tư phân minh, Vu Văn Hiên tìm cô vì công việc, cô nhanh chóng lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu thảo luận công việc với Vu Văn Hiên.
Cô đã bỏ qua quá nhiều tâm huyết cho M-1, có thể nói là mấy năm ở nước ngoài chỉ có bận rộn xoay quanh nó.
Hiện tại rốt cuộc giai đoạn đầu cũng thành công, bộ phận mấu chốt kế tiếp, cô phải bỏ ra toàn bộ tinh lực.
***
“Tạ tổng, mấy tài liệu vừa rồi…”
Thư ký Phương nhìn Tạ Vân Trì vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Kỷ Minh Nguyệt cho đến khi khuất dáng, thật cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.
Trên đường từ ga tàu trở về, Tạ tổng vẫn luôn xem tài liệu, dựa theo hiệu suất làm việc của Tạ tổng, hẳn là đã xem xong rồi.
Chỉ còn chờ Tạ tổng bàn giao lại tài liệu.
Tạ Vân Trì thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Thư ký Phương: “Về công ty lại xem.”
Thư ký Phương nhanh chóng đáp lời, nhìn Tạ Vân Trì mặt không gợn sóng, cũng bình tĩnh đi theo.
Chỉ là đáy lòng gào thét…
40 phút, Tạ tổng rồi không phải vẫn luôn chăm chú xem tài liệu sao, đến bây giờ vẫn chưa xem xong là sao!!!
Tạ Vân Trì nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương.
Khi hô hấp vẫn luôn có cảm giác hơi thở của cô ở bên cạnh.
Kỷ Minh Nguyệt có vẻ không thích dùng nước hoa, nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy hương vị cực kỳ độc đáo trên người cô, cho dù cô đã xuống xe, Tạ Vân Trì vẫn như cũ cảm thấy tư vị của cô.
Hương vị mà nhiều năm trôi qua vẫn chưa từng thay đổi.
Là hương vị ngửi được trong lúc lơ đãng thời niên thiếu, liền đủ để thương nhớ đêm ngày trong rất rất nhiều năm, ngay cả khi tỉnh lại từ trong mộng cũng ảo tưởng có cô bên cạnh.
Mới vừa rồi Kỷ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh anh như vậy, trong không gian đều là hơi thở của cô, nồng đậm đến mức như vừa tỉnh lại từ giấc mơ.
Dưới tình huống như vậy, anh dù là thần, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Huống chi, anh chỉ là người thường, một người đã khát vọng Kỷ Minh Nguyệt suốt mười ba năm.
Nhìn thì giống như chuyên chú xem tài liệu, nhưng một đường vừa rồi, một chữ Tạ Vân Trì cũng đọc không vào.
Tạ Vân Trì nhắm mắt dưỡng thần vài phút, mới từ từ khôi phục lại.
Trong xe an tĩnh trong chốc lát, Tạ Vân Trì như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu.
“Thư ký Phương.”
“Tạ tổng, anh nói đi.”
Tạ Vân Trì: “Cậu từ khi nào mà có vợ rồi?”
Thư ký Phương: “…”
Tạ Vân Trì tiếp tục: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ngay cả bạn gái cũng không có, hai ngày trước còn không phải đã thay ca với thư ký Trần để người ta đi hẹn hò sao?”
Thư ký Phương ôm ngực: “Tạ tổng, đừng nói nữa.”
“Hửm?”
“Độc thân có gì sai sao! Tạ tổng, tôi không thể tưởng tượng sau này có vợ, tặng xe cho cô ấy sao?”
Tạ Vân Trì trầm mặc.
Thư ký Phương bỗng hoàn hồn, nhớ tới sao mình có thể nói chuyện như vậy với cấp trên, đang muốn xin lỗi lại nghe thấy Tạ Vân Trì mở miệng.
Ngữ khí vẫn ấm áp trước sau như một, không nghe ra ý gì khác.
“Cũng không phải có ý đó.” Tạ Vân Trì cười, “Chẳng qua vừa rồi còn muốn thỉnh giáo cậu chuyện tình cảm một chút, bỗng dưng nhớ tới…”
“Hình như cậu đã hẹn hò hơn chục lần mà không lần nào thành công.”
“Thư ký Phương, đừng nghĩ nhiều.”
Thư ký Phương: “…”
Tôi có một câu MMP không biết có nên nói không.
(MMP: 妈卖批 – Mā mài pī. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-À-Y”)