*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc trước quyết định vào trường đại học làm giảng viên, một phần là muốn nghiên cứu khoa học, một phần khác là muốn ở cùng với mấy sinh viên trẻ tuổi.
Còn có một nguyên nhân nữa vô cùng quan trọng…
Là được nghỉ đông và nghỉ hè.
Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt rất thích ở trong phòng thí nghiệm, nhưng đối với người khó dậy sớm, mỗi sáng đều phải đến trường vẫn có vài phần gian nan.
Trước kia khi làm học sinh còn có thể thỉnh thoảng đến muộn, mà lúc này đã làm giáo viên, căn bản là không thể.
Cho nên, sau khi học kỳ này của nhóm sinh viên kết thúc, Kỷ Minh Nguyệt cũng vui mừng khôn xiết mà nghênh đón kỳ nghỉ hè dài hai tháng của mình.
Đương Nhiên, kỳ nghỉ hè này cũng không nhàn rỗi.
Ví dụ như giữa tháng tám, cô phải tiến hành huấn luyện giảng dạy trước khi nhậm chức.
Nhưng dù nói như thế nào! Cô, Kỷ Minh Nguyệt, được nghỉ hè!
Nghĩ như vậy, giống như không khí tự do tăng lên vài phần.
Buổi sáng khi Tạ Vân Trì tỉnh lại, cũng không có gọi Kỷ Minh Nguyệt rời giường, mà để cô ngủ một cách thoải mái.
Khi cô tỉnh dậy, thấy trên bàn ăn có một tờ giấy Tạ Vân Trì viết cho cô:
“Miêu Miêu,
Trong tủ lạnh có sandwich, còn muốn ăn cái gì thì nói với anh, buổi tối anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Kỷ Minh Nguyệt đảo mắt, nhìn thoáng qua thời gian, một ý niệm nhảy ra trong đầu.
Cô từ trước đến nay là người đã nói là làm ngay.
Cầm lấy điện thoại đặt rau, chọn nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu vo gạo.
Không lâu sau khi cơm chín, “Ding dong” một tiếng, nguyên liệu đã được giao tới cửa.
Được Tạ Vân Trì nuôi lâu, Kỷ Minh Nguyệt nấu nướng có xuống tay, nhưng vẫn còn chút nền tảng.
Cô tính nấu một bữa cơm trưa tình yêu cho Tạ Vân Trì, làm cánh gà chiên coca và cà ri bò, lại bỏ thêm một phần rau xanh.
Vừa xem công thức vừa thực hiện theo từng bước, thành phẩm làm ra cũng không tệ.
Kỷ Minh Nguyệt rất kiêu ngạo.
Cô khẳng định là một thiên tài.
Đặt vào hộp cơm, bỏ vào túi xách mang đi, cô quyết định buổi chiều hôm nay ở lại văn phòng làm việc cùng Tạ Vân Trì, buổi tối trực tiếp ra ngoài ăn cơm.
Tiếp tân mới vào làm của Quân Diệu thấy Kỷ Minh Nguyệt mang theo cái này cái nọ đến, lập tức mỉm cười tiếp đón cô: “Xin chào, cho hỏi cô tìm ai? Có hẹn trước không?”
… Bất quá nói đến, vị mỹ nữ này thật xinh đẹp.
Lời còn chưa nói hết, cô đã bị một tiếp tân khác ngăn lại.
Cô kỳ quái mà nhìn sang, phát hiện đồng nghiệp đang cười nói với mỹ nữ này: “Xin chào Kỷ tiểu thư, Tạ tổng ở trong văn phòng, cô có thể trực tiếp lên đó tìm anh ấy.”
Kỷ Minh Nguyệt đáp lời, gật gật đầu với hai tiếp tân, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Tiếp tân mới vào làm vẫn còn ngây ngốc, nghe xong lời của đồng nghiệp mới trừng lớn mắt, mơ hồ ý thức được cái gì đó: “… Kỷ tiểu thư? Chẳng lẽ cô ấy chính là người mà trong nhóm chat nói…”
Đồng nghiệp chậm rãi mà gật đầu, nói tiếp, “Kỷ Minh Nguyệt, phu nhân tổng tài tương lai của chúng ta.”
“…” Tiếp tân mới tới trừng mắt càng to.
Hơn nửa ngày, cô mới nói: “Cảm thấy rất xứng đôi với Tạ tổng.”
Nhắc tới Kỷ Minh Nguyệt, dường như luôn có vô số chuyện để bát quái.
Ánh mắt của đồng nghiệp sáng lên, nhìn chung quanh một chút, bắt đầu hạ giọng nói với người mới: “Tôi nói cô nghe, đại hội thể thao lần đó cô còn chưa tới làm, rất tiếc nuối.
Chính là vào đại hội thể thao đó, rất nhiều người trong công ty đã trực tiếp trở thành fan CP của Tạ tổng cùng Kỷ tiểu thư…”
Blablabla một loạt thứ chuyện.
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về mấy cái này.
Cô ấn thang máy, đi thẳng lên văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang máy, Kỷ Minh Nguyệt liền nhìn thấy thư ký Phương đang đứng ở ngoài, tựa hồ là đang đợi thang máy.
Thư ký Phương nhìn thấy cô, đầu tiên là ngẩn người, ánh mắt dần chuyển tới hộp cơm trên tay Kỷ Minh Nguyệt, lập tức hiểu ra.
Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng ra hiệu im lặng, ý bảo anh đừng làm lộ.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Trong văn phòng của Tạ Vân Trì có người không?”
Thư ký Phương hiểu được, nhịn không được cười cười, cũng nhỏ giọng theo: “Buổi sáng vốn có khách, mới vừa đi không bao lâu.”
Đúng lúc.
Kỷ Minh Nguyệt càng thêm vui vẻ, vẫy tay với thư ký Phương.
Cô vừa quay đầu thì thấy thư ký Trần đang bưng tách cà phê, nhìn chằm chằm bên này.
Thư ký Trần theo bản năng muốn chào hỏi Kỷ Minh Nguyệt, lại bị Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng ngăn lại.
Cô híp híp mắt, đi qua, nói gì đó vào tai thư ký Trần.
Thư ký Trần ngẩn người, rồi sau đó ra hiệu mình đã hiểu.
Kỷ Minh Nguyệt tiếp nhận cà phê, theo sau lưng thư ký Trần đi về phía văn phòng của Tạ Vân Trì.
Thư ký Trần nâng tay, gõ cửa phòng: “Tạ tổng, tôi đưa cà phê đến cho anh.”
Bên trong truyền đến thanh âm của Tạ Vân Trì, ôn nhu dễ nghe: “Vào đi.”
Thư ký Trần đẩy cửa văn phòng, thành công lùi lại, gật gật đầu với Kỷ Minh Nguyệt rồi rời đi.
Kỷ Minh Nguyệt một tay cầm cơm hộp, một tay cầm cà phê, từ từ tiến vào.
Tạ Vân Trì chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ thoáng thấy có người đến gần, đầu cũng không ngẩng lên: “Để đó đi.”
Kỷ Minh Nguyệt mím môi, nén ý cười, giả bộ gật gật đầu, đặt tách cà phê lên bàn làm việc của Tạ Vân Trì.
Nhận thấy người trước mặt không có ý định rời đi, Tạ Vân Trì vẫn không ngẩng đầu, hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Kỷ Minh Nguyệt vẫn không nói chuyện, chỉ yên lặng đặt hộp cơm trong tay lên bàn của Tạ Vân Trì, đẩy nó qua.
Tạ Vân Trì nhíu mày, thoáng nhìn hộp cơm, trong lúc nhất thời không biết thư ký Trần đang muốn làm cái gì.
Anh nhăn mặt, rốt cuộc cũng ngẩng đầu: “Không phải tôi đã nói là…”
Khi nhìn rõ khuôn mặt nữ hài tử đứng trước bàn làm việc, thanh âm của Tạ Vân Trì ngưng hẳn.
Kỷ Minh Nguyệt tươi cười, thanh âm ngọt ngào: “Nói cái gì? Tiếp tục đi?”
Tạ Vân Trì nhìn chằm chằm cô thật lâu, hết nửa ngày mới bật cười.
Dựa lưng vào ghế, anh mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng là ngữ khí so với vừa rồi không có biến hóa, nhưng lại làm cho người ta dễ dàng nghe ra, thanh âm của anh hiện tại mang theo mấy phần sung sướиɠ.
Anh tiếp tục nói: “Có người bên ngoài tặng quà thì không cần đưa cho anh.”
“À.” Kỷ Minh Nguyệt ra vẻ bừng tỉnh, “rất hiểu chuyện” mà duỗi tay, lấy đi hộp cơm, còn hoảng sợ xin lỗi, “Thật ngại quá Tạ tổng, em mới tới nên không hiểu quy củ, bây giờ em sẽ mang nó đi.”
Tạ Vân Trì cười hai tiếng, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Nguyệt, cũng không ngăn cản động tác của cô: “Mới tới à?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, bộ dáng giống như một tiểu cô nương vừa bị khi dễ.
“Sau khi tan làm đến phòng nhân sự nhận lương tháng này, sau đó có thể đi rồi.” Tạ Vân Trì ngữ khí nhàn nhạt, lại giấu ý cười đi thật sâu.
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Hai tay Tạ Vân Trì khoanh trước ngực, “Hoặc là, em cũng có thể đi theo anh.
Một tháng một trăm vạn.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt không biết nói gì.
Sao lại biến thành kịch bản bá đạo tổng tài rồi.
Tạ Vân Trì vốn là một diễn viên phải không?
Tạ Vân Trì thấy thần sắc nữ hài tử không còn gì để nói, bật cười, kéo cánh tay cô, để cô vòng qua bàn làm việc đứng trước mặt bản thân: “Không diễn nữa?”
Kỷ Minh Nguyệt: “… Anh diễn còn nhập tâm hơn em, em còn diễn cái gì nữa.”
Nếu Tạ Vân Trì không làm tổng tài thì cũng có thể cân nhắc đi làm diễn viên, với cái kỹ thuật diễn này có khi sẽ thành ảnh đế.
“Hôm nay sao lại muốn mang đồ ăn đến cho anh?” Tạ Vân Trì kéo cô ngồi lên sofa, đặt hộp cơm lên bàn, mở ra.
Trong phút chốc, mùi đồ ăn bay ra khắp văn phòng.
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu: “An ủi bạn trai đang đi kiếm tiền nuôi em một chút, thuận tiện đi làm với bạn trai.”
Ý cười trên khóe mắt của Tạ Vân Trì sâu thêm vài phần, đưa một đôi đũa cho cô, bắt đầu cùng bạn gái hưởng dụng cơm trưa mỹ vị.
Kỷ Minh Nguyệt ăn một miếng cà ri bò, kết hợp với cơm trắng, nhất thời hạnh phúc đến nheo mắt lại: “Ôi em quả thực là thiên tài mà, lần đầu làm cà ri bò đã có thể ngon đến mức này!”
Tuy rằng cà ri là có sẵn, chỉ bỏ vào nồi nấu lại.
Nhưng mà!
Đều là do Kỷ Minh Nguyệt cô là thiên tài, nên mới có thể khiến miếng bò trở nên ngon miệng như vậy, đến mức như tan trong miệng.
Cô vừa ăn vừa liếc cà vạt của Tạ Vân Trì, động tác nhai nuốt chậm lại.
“A…” Kỷ Minh Nguyệt suy tư, “Tần suất anh dùng cà vạt em mua cũng quá cao rồi đó.
Lần sau em mua cho anh cái nữa nhé?”
Tạ Vân Trì đáp ứng.
Hai người bọn họ đương nhiên không biết, bởi vì Tạ Vân Trì thường xuyên đeo cái cà vạt này, nhóm chat ẩn danh của Quân Diệu đã bàn tán được tám trăm lần.
A37:【Mọi người có cảm thấy gần đây Tạ tổng thường xuyên đeo cùng một cái cà vạt không? Tôi thấy hình như tháng này cũng đã năm lần rồi…】
K65:【Thật à? Vừa nói tới tôi cũng cảm thấy rất quen mắt.
Quân Diệu sắp phá sản rồi sao? Tạ tổng còn không mua nổi cà vạt?】
N88:【Này này này, sao lại đi nguyền rủa công ty của chính mình phá sản chứ, tôi nói cho mà nghe, Quân Diệu vẫn còn rất tốt.
Tôi đoán là… Cái cà vạt này hẳn là do Kỷ tiểu thư mua?】
M49:【… Luôn thấy thỉnh thoảng phải ăn một đống cẩu lương, mà rõ ràng là tôi có bạn trai, vì sao vẫn có cảm giác chạnh lòng chứ?】
Bất quá nói thật, mọi người trong Quân Diệu đều nhất trí bỏ qua.
Dù sao cũng đã thành thói quen.
Mà hôm nay, trong nhóm chat ấy, vào giờ ăn trưa lại có đề tài để nói.
P67:【… Chư vị, cẩu lương hôm nay đến đây.】
P67:【Hôm nay Kỷ tiểu thư mang bữa trưa đến cho Tạ tổng! Huhuhu, cẩu lương thơm quá, tôi vừa khóc vừa ăn.】
L31:【? Thật à? Tôi thực sự chấn kinh rồi, hiện tại khẳng định là Kỷ tiểu thư cùng Tạ tổng đang ở trong văn phòng cùng nhau thưởng thức bữa cơm trưa ngọt ngào, tôi khóc đây, nhìn lại bản thân chỉ có thể cô đơn đi xuống căn tin ăn.】
J53:【Người chị em lầu trên đừng nói nữa, còn không mau đi thì căn tin chỉ còn lại mấy món không ngon thôi đó.】
… Cảm giác chênh lệch quá lớn, thật làm cho người ta đau lòng.
Kỷ Minh Nguyệt vừa ăn vừa câu được câu không mà tán gẫu với Tạ Vân Trì: “Lại nói, nếu lúc đó anh không về Thời gia thừa kế gia sản thì sẽ làm công việc gì?”
“Việc liên quan tới tài chính.” Tạ Vân Trì đáp không chút do dự, “Kiếm tiền.”
Kỷ Minh Nguyệt trêu chọc: “Anh không nghĩ tới việc đi làm diễn viên sao?”
Động tác của Tạ Vân Trì dừng một chút, vậy mà lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Thật lâu sau, anh gật gật đầu, “Hình như cũng không tệ.”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Nhưng nói đến, với khuôn mặt này của Tạ Vân Trì, nếu thực sự gia nhập giới giải trí, phỏng chừng sẽ được một đống nữ hài tử điên cuồng yêu thích.
Hiển nhiên, Tạ Vân Trì cũng nghĩ giống như cô.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị này của Kỷ Minh Nguyệt rất tốt, cười đến ánh mắt sáng lên: “Nếu thật sự như vậy thì không chừng em cũng sẽ thành fan của anh, mỗi ngày chạy đi…”
Tạ Vân Trì dừng một chút, nghĩ xem từ kia nói thế nào rồi mới tiếp tục, “Tiếp ứng cho anh, ở trong đám fan hét ‘Ca ca em yêu anh’, đến sinh nhật anh còn cùng mọi người tổ chức chúc mừng phải không?”
Cuối cùng tổng kết lại: “Hình như cũng rất hạnh phúc.”
Kỷ Minh Nguyệt trợn mắt há mồm trước khả năng tưởng tượng của anh.
Cô trầm mặc hai giây, sau đó tiếp lời Tạ Vân Trì: “Vậy anh có biết có quan hệ với fan, cùng fan yêu đương, là chuyện tối kỵ đối với một thần tượng không? Nghiêm trọng theo dạng bị chém đầu ấy.
Hơn nữa em nói anh nghe, đừng nghĩ bộ dáng anh đẹp mắt là được, chỉ cần anh yêu đương là sẽ có chuyện ngay.”
Tạ Vân Trì trầm tư.
“Cũng không sao.”
Kỷ Minh Nguyệt đầu đầy chấm hỏi.
“Kiếm đủ tiền thì giải nghệ, sau đó dành hết thời gian cho bạn gái.”
Cô dừng một chút, thật sự nhịn không được mà vui vẻ.
… Hình như là cũng không tệ đâu.
…
Ăn xong cơm trưa tình yêu, Tạ Vân Trì thu dọn hộp cơm, kéo bạn gái đến phòng nghỉ, nói muốn cùng nhau ngủ trưa.
Tạ Vân Trì luôn làm việc rất liều mạng, bận đến nỗi không có thời gian đứng lên, ở công ty cả đêm cũng là chuyện bình thường.
Cho nên phòng nghỉ cùng mấy thứ cần thiết đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng chỉ có giường đơn.
Một mình anh ngủ thì rất tốt, nhưng có thêm Kỷ Minh Nguyệt thì có hơi chật chội.
… Đương nhiên, Tạ Vân Trì cũng không thèm để ý.
Anh chỉ hận không thể buộc bạn gái nhà mình theo người.
Ôm chặt lấy nhau, an ổn ngủ cả buổi trưa.
Rốt cuộc là vì buổi sáng dậy muộn nên buổi trưa ngủ không sâu, Kỷ Minh Nguyệt tỉnh dậy trước Tạ Vân Trì.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia phóng đại trước mặt.
Tạ Vân Trì dường như ngủ rất say, hô hấp trầm ổn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Vì đã ngủ say nên khuôn mặt cũng thả lỏng.
Trước kia cô rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nhắm mắt của Tạ Vân Trì, hiện tại mới phát hiện, lông mi của Tạ Vân Trì rất dài.
Sống mũi cao, làn da trắng, cho dù là đang ngủ, khóe môi cũng hơi cong lên, mang theo sự ôn nhu vốn có.
… Sao trên đời lại tồn tại một nam nhân hoàn mỹ như thế này chứ.
Vấn đề này, thời cao trung Kỷ Minh Nguyệt đã thảo luận với Thư Diệu rất nhiều lần, cũng nghe thấy mấy nữ sinh trong trường nghị luận qua.
Nói ra, so với các ưu điểm khác trên người Tạ Vân Trì, bộ dáng đẹp mắt đã là điều không đáng nhắc tới nhất.
Hơn nữa…
Không biết vì sao, Kỷ Minh Nguyệt luôn cảm thấy, đôi môi của Tạ Vân Trì hiện tại rất hợp để hôn.
Tâm động không bằng hành động, cô ghét sát lại một chút, hôn lên.
Quả nhiên là hợp để hôn…
Cho đến khi nam nhân ấy thức tỉnh, đảo khách thành chủ, hồi lâu mới kết thúc nụ hôn này.
Tạ Vân Trì ôm lấy cô, không nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ sự tốt đẹp này.
“Tạ Vân Trì.” Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên gọi tên anh.
Tạ Vân Trì ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo ý cười ôn nhu: “Ừm?”
Kỷ Minh Nguyệt trầm mặc hai giây.
Tạ Vân Trì cũng không thúc giục cô, chỉ nhẫn nại chờ cô lên tiếng.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn dung mạo tuấn lãng đến mức quá đáng của anh, thật lâu sau mới đè thấp thanh âm, nói với anh.
“Đêm nay em muốn ngủ với anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ….