Tháng sáu có một chuyện cực kỳ quan trọng với Kỷ gia.
Kỷ Hoài thi đại học.
Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt ngoài miệng thì nói không để ý, thậm chí còn nói với Kỷ Hoài rằng thi không tốt cũng không sao, nhưng mà…
Thân là một người chị tốt.
Đương nhiên, cái danh người chị tốt này là do bản thân tự đặt, Kỷ Hoài chưa bao giờ chịu thừa nhận.
Cậu còn cảm thấy bản thân mới là người em tốt.
Hai ngày thi đại học là cuối tuần, đại học Viễn Thành đi vào học kỳ cuối, Kỷ Minh Nguyệt cũng có không ít thời gian rảnh.
Cho nên, cô thương lượng với Tạ Vân Trì, quyết định trở về Đoan Thành một chuyến.
Đưa em trai đi thi đại học.
Năm lớp 12 Kỷ Minh Nguyệt nhận được đề nghị du học nên không tham gia thi đại học, cho nên cô không hiểu mấy trình tự này lắm.
Nhưng mà, bạn trai cô hiểu, hơn nữa còn là một học bá.
Nói đến cũng lạ, Tạ Vân Trì quả thực có năng lực trấn an người khác.
Tuy Kỷ Hoài không nói ra, nhưng Kỷ Minh Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy cậu rất khẩn trương.
Sau khi Tạ Vân Trì cùng Kỷ Hoài tán gẫu một lúc, cậu rõ ràng là đã thả lỏng hơn nhiều.
Kỷ Minh Nguyệt tò mò: “Anh nói gì với thằng bé thế?”
Tạ Vân Trì cười cười, bộ dáng nghiêm túc: “Nói là không sao, thi không tốt thì cùng lắm là thi lại lần nữa.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đầy nghi hoặc nhìn anh.
“Lại nói, lúc anh thi đại học không khẩn trương sao?”
Đã là chuyện lâu lắm rồi.
Tạ Vân Trì cố gắng nhớ lại, mới lắc lắc đầu trả lời: “Không.”
“Thật sao?” Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt quả thật không thể tưởng tượng ra dáng vẻ khẩn trương của Tạ Vân Trì, nhưng mà…
Theo lý mà nói, phàm là người bình thường, đối với một kỳ thi lớn như vậy, dù như thế nào thì cũng phải có chút khẩn trương chứ?
Tạ Vân Trì thong dong gật gật đầu: “Dù sao thì kiểu gì cũng có thể thi tốt.”
“…”
Đây là lời của con người à?
Bất quá, Tạ Vân Trì nói cũng không sai.
Dù sao thì cũng là người ba năm đều đứng nhất, là một đại thần chân chân chính chính, thành tích cũng chưa từng dao động.
Cô liếc Tạ Vân Trì một cái.
Lại hỏi: “Vậy, khi tra thành tích thì cũng phải khẩn trương một chút chứ?”
Kỷ Minh Nguyệt tuy rằng không tham gia thi đại học, nhưng buổi tối có thành tích, cô ở nhà khẩn trương không chịu được.
Đi lên đi xuống cầu thang liên tục, uống không biết bao nhiêu là nước, cũng không biết đã đi toilet mấy lần, đến mức Chúc Cầm cũng buồn bực hỏi: “Miêu Miêu, sao mẹ cảm thấy con còn khẩn trương hơn những người tham gia thi thế?”
Đúng là rất khẩn trương.
Cô hận không thể chạy tới nhà Tạ Vân Trì, cùng anh kiểm tra thành tích.
Cho đến khi diễn đàn trường đăng thành tích nghịch thiên của Tạ Vân Trì lên, cô mới nhẹ nhàng thở ra, vui mừng rất lâu.
Bản thân Tạ Vân Trì chẳng lẽ không khẩn trương sao?
Anh trầm mặc một chút, lại cười: “Theo lý thuyết mà nói thì hẳn là nên khẩn trương một chút.”
Kỷ Minh Nguyệt liều mạng gật đầu, đúng vậy đúng vậy, trong phim truyền hình không phải là phổ biến nhất là cảnh run rẩy tra thành tích thi đại học sao?
Không khẩn trương thì còn là người sao?
“Nhưng anh không có cơ hội khẩn trương.”
Tạ Vân Trì nhìn biểu cảm đầy nghi ngờ của cô, giải thích, “Chưa có thành tích anh đã nhận được mấy cuộc điện thoại chiêu sinh, muốn anh vào trường của bọn họ.
Mấy giáo viên tuyển sinh thay nhau gọi cho anh rất lâu, đều nói với anh trường kia không tốt, trường bọn họ có ưu thế hơn.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt cạn lời.
Kịch bản này cô không đoán được.
Có Tạ Vân Trì và Kỷ Minh Nguyệt cùng đưa Kỷ Hoài đi thi, Chúc Cầm vốn chỉ có một mình liền nhẹ nhóm thở ra.
Nói thật, bà không biết đưa con đi thi đại học thì phải làm những gì, chỉ có thể dựa theo lời mấy người trên mạng mà chuẩn bị việc ăn uống.
Hôm đó Kỷ Phong có việc bận, nên đội ngũ đưa Kỷ Hoài đi thi gồm có Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt, Chúc Cầm, cùng với Bùi Hiến cách vách.
May là xe của Kỷ gia đủ lớn, bằng không sẽ không ngồi nổi.
Tạ Vân Trì giúp Chúc Cầm an bài đâu vào đấy chuyện sinh hoạt của Kỷ Hoài, chu đáo mà nhẫn nại: “Khách sạn con đã đặt rồi, ngay bên cạnh trường thi của Tiểu Hoài.
Cơm trưa con cũng đã nói với khách sạn, đều là những món được phối hợp dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, đến lúc đó thằng bé thi xong là có thể trực tiếp ăn cơm và nghỉ ngơi tại khách sạn.”
Anh không quên trấn an Kỷ Hoài bên cạnh: “Túi hồ sơ anh đã giúp em kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, giấy tờ đều đầy đủ cả, không cần khẩn trương.
Mấy bài mà hôm qua anh dặn em đã xem hết chưa?”
Kỷ Hoài gật gật đầu.
“Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, em yên tâm thi đi, đến lúc đó bọn anh ở bên ngoài chờ em.”
Bùi Hiến ở một bên sợ ngây người.
Anh khẽ thì thầm với Kỷ Minh Nguyệt đang làm cá mặn: “Miêu Miêu, bạn trai cậu mà không làm tổng tài nữa thì nói với mình một tiếng.”
Kỷ Minh Nguyệt kỳ quái: “Làm gì? Cậu muốn bao nuôi anh ấy à?”
Bùi Hiến: “?”
“Mình muốn cậu ấy làm gia sư riêng cho con mình sau này.”
Miêu Miêu mặc dù có chút ngốc, nhưng ánh mắt cùng vận khí đều rất tốt, có thể có một người bạn trai như vậy, nhân sinh sau này chỉ có thể là…
Yên tâm làm cá mặn.
Kỷ Hoài an tâm đi vào trường thi.
Xung quanh trường thi chất ních phụ huynh đến đưa con đi thi, đông đến mức không có chỗ đặt chân, cảnh sát giao thông ở xung quanh bảo đảm trật tự, không để chiếc xe nào đi vào bên trong trường thi.
Cũng không biết vì sao, năm nào thi đại học cũng cực kỳ nóng.
Không ít phụ huynh đều lái xe đến, nhưng đều giống như nhau, rõ ràng không có việc gì làm, lại không vào xe ngồi chờ, tình nguyện đứng đó nhìn vào trong trường thi.
Tạ Vân Trì nhìn người chung quanh, suy tư một chút, quay đầu nói gì đó với Bùi Hiến.
Bùi Hiến nhanh chóng lên tiếng trả lời, lại nói với Chúc Cầm: “Dì Chúc, con với Vân Trì đi mua đồ uống một chút.”
Chúc Cầm đồng ý, lại quay đầu tán gẫu với một người bên cạnh.
Cửa hàng nằm trên con đường phía bên trái trường thi.
Bùi Hiến cùng Tạ Vân Trì vừa đi vừa trò chuyện.
Bùi Hiến cười cười, quay đầu nói với Tạ Vân Trì: “Trì ca, cậu đúng là biết cách cưng chiều người khác, tôi thấy Miêu Miêu sắp bị cậu chiều hư rồi.”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu, tựa hồ cũng cảm thấy có chút buồn cười, “Nói đến, thời cao trung tôi thật sự rất hâm mộ cậu, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, Miêu Miêu rất tín nhiệm cậu.
Lúc ấy tôi còn nghĩ, sao tôi lại không phải thanh mai trúc mã của Miêu Miêu, có thể cùng cô ấy lớn lên chứ?”
Tạ Vân Trì thực sự chân thành.
Rõ ràng đã là tổng tài của một tập đoàn lớn, nhưng sự việc mà đa số người đều ngại nhắc tới này, anh lại nói ra vô cùng bình thường.
“Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu trước kia đã chiếu cố Miêu Miêu như vậy.” Tạ Vân Trì còn nói thêm.
Kỳ thực, hẳn là không chỉ có trước kia.
Cho dù là hiện tại, Bùi Hiến cùng Kỷ Minh Nguyệt đã không còn sống ở cùng một thành phố, nhưng anh vẫn dùng phương thức đặc biệt của bản thân nhớ tới người bạn này, vào thời điểm cần thiết nhất biểu hiện sự quan tâm của mình.
Tạ Vân Trì chưa bao giờ hỏi Kỷ Minh Nguyệt, nếu phải chọn một trong hai người, cô sẽ chọn ai.
Bởi vì, cô không cần phải mất đi người nào cả.
Huống chi Bùi Hiến là người lớn lên với cô, vĩnh viễn là người bạn thân nhất.
Bùi Hiến cúi đầu thở dài.
“Cái này phải nói là thói quen của tôi.” Anh bĩu môi, “Nhà tôi và Kỷ gia từ lâu đã là hàng xóm, quan hệ của ba mẹ hai bên cũng rất tốt.
Cho nên từ khi còn chưa hiểu gì, mẹ tôi đã luôn nói với tôi, Miêu Miêu là nữ hài tử, tôi phải chiếu cố cậu ấy nhiều một chút, đối xử với cậu ấy tốt một chút.
Chớp mắt đã 27, 28 năm, tôi thực sự đã dưỡng thành thói quen.”
“Ba mẹ tôi bận chuyện công việc, thường xuyên không có ở nhà, đều là chú và dì Kỷ chăm sóc tôi.” Bùi Hiến lại nói, “Miêu Miêu đối với tôi mà nói, đã không chỉ là thanh mai trúc mã, mà là một người thân trong nhà.”
Tạ Vân Trì nghe rất nghiêm túc.
Phàm là chuyện có liên quan đến Kỷ Minh Nguyệt, anh đều rất nghiêm túc.
Sắp đi đến cửa hàng, Bùi Hiến mới dừng một chút, nói với Tạ Vân Trì: “Trì ca, kỳ thực hôm nay nói mấy lời này với cậu cũng không có ý gì khác.
Từ hồi cao trung Miêu Miêu đã thích cậu, cho nên tôi chỉ là hy vọng cậu không hiểu lầm quan hệ của tôi với Miêu Miêu, lại càng không muốn vì tôi mà giữa hai người có ngăn cách.”
Tạ Vân Trì hơi sững sờ, sau đó bật cười.
Bùi Hiến cảm khái, anh thực sự bị chính cảm thân mình làm cảm động rồi.
“Tôi nói chứ, nha đầu Kỷ Minh Nguyệt kia đúng là quá may mắn, có thanh mai trúc mã như tôi không nói, còn có thể có bạn trai tốt như cậu.”
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời bỏ qua đề tài này, đi vào cửa hàng mua nước.
Lúc bọn họ quay lại thì nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt không hề chú ý hình tượng mà ngồi xổm trên đất, tay phải cầm cái quạt nhựa, trên mặt mơ hồ có thể nhìn ra mấy chữ “thi đại học thuận lợi”.
Rõ ràng là xinh đẹp đến mức làm cho người ta cảm thán, nhưng lại hoàn toàn có thể hòa nhập giữa một đám người lớn tuổi, thực sự là có cảm giác rất vi diệu…
Bùi Hiến: “…”
Anh quay đầu, nghiêm túc đề nghị với Tạ Vân Trì: “Trì ca, hiện tại đổi bạn gái còn kịp đấy.”
Tạ Vân Trì mang theo ý cười, kỳ quái hỏi Bùi Hiến: “Vì sao phải đổi? Đáng yêu như vậy mà.”
Đáng yêu nhất thế giới.
Bùi Hiến:?
Là mình hay Tạ Vân Trì bị mù rồi?
Thật sự đáng yêu sao?
Kỷ Minh Nguyệt đang cảm thấy nhàm chán thì nhìn thấy hai người từ phía xa đi tới, “Hai người đi đâu mua đồ uống vậy? Lên tận núi Trường Bạch sản xuất à?”
(Núi Trường Bạch: là một ngọn núi dạng núi lửa nằm trên biên giới giữa Triều Tiên và Trung Quốc)
Bùi Hiến: “…”
Anh tiếp tục chân thành nói: “Cậu xem đi, còn rất độc miệng.”
Lần này thì Tạ Vân Trì gật gật đầu, phụ họa: “Đúng, như vậy rất tốt, ít nhất tôi cũng không cần lo cô ấy bị người khác khi dễ.”
Bùi Hiến:?
Đúng là tuyệt vời, hai người quả là trời sinh một đôi.
Ngẫm lại trước kia anh cùng Kỷ Minh Nguyệt cãi nhau, còn nói với cô, về sau không biết là ai có thể nhịn được tính khí khó chiều này của Kỷ Minh Nguyệt.
… Hiện tại nhìn đi, đúng là chỉ có thần tiên mới nhịn được.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn hai người tay không trở về, vẻ mặt buồn bực.
Chờ đến khi bọn họ đến gần, cô mới chú ý tới phía sau còn mấy người nữa, mỗi người đều cầm mấy chai nước khoáng.
Tới nơi, Tạ Vân Trì nhận lấy đồ từ bọn họ, nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu phân phát đồ uống cho những phụ huynh xung quanh.
Bùi Hiến lúc này mới giải thích với Chúc Cầm và Kỷ Minh Nguyệt: “Vân Trì thấy mọi người đều nóng nên bàn với con là mua nhiều một chút.
Cậu ấy còn nói với ông chủ là mấy đợt thi tiếp theo cũng đưa đồ uống đến cho mọi người.”
Chúc Cầm thất thần, tiếp nhận nước từ tay Bùi Hiến, nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Đứa nhỏ Vân Trì này…”
Trong lúc nhất thời bà thậm chí không biết dùng từ nào để có thể hình dung Tạ Vân Trì.
Kỷ Minh Nguyệt uống mấy ngụm nước, khởi động người, phủi bụi trên chân, đi theo Tạ Vân Trì phát nước.
Không cần hình dung.
Tạ Vân Trì chính là Tạ Vân Trì, dùng bao nhiêu câu nói thì cũng không thể miêu tả hết.
Anh ôn nhu, nhưng so với ôn nhu thì còn nhiều hơn như thế.
***
Hai ngày thi, rất nhanh đã sắp đến phút cuối.
Nhóm phụ huynh ở trường thi này đã đều biết rõ tên Tạ Vân Trì, mỗi lần đưa con đi thi, nhìn thấy Tạ Vân Trì còn chủ động chào hỏi anh: “Buổi chiều vui vẻ, Tiểu Tạ, ôi, còn quạt giúp bạn gái nữa, đúng là cưng chiều vợ quá nha.”
Kỷ Hoài mờ mịt, thực sự không nghĩ ra vì sao chỉ qua hai ngày, anh rể của cậu lại có thể được nhiều người ủng hộ như vậy.
… Không phải dùng ma pháp đó chứ?
Bài thi cuối cùng kết thúc, Kỷ Hoài thực sự thoải mái mà ra khỏi trường thi.
Cổng lớn vừa mở, một đám nhỏ vọt ra, người không biết còn tưởng là một đám cừu vừa được thả ra khỏi chuồng.
Kỷ Minh Nguyệt mỉm cười mà nhìn một màn tràn đầy sức sống thanh xuân này.
Cô giữ chặt tay Tạ Vân Trì, nói, “Kỳ thực vào lúc đó, em không hề muốn tốt nghiệp cao trung một chút nào.”
Tạ Vân Trì cúi đầu, nhìn cô.
“Em thật sự rất sợ về sau sẽ không được gặp anh nữa.” Kỷ Minh Nguyệt nắm chặt ngón tay, “Em nghĩ anh ưu tú như vậy, khẳng định là khi vào đại học thì sẽ được rất nhiều nữ sinh yêu thích, nhỡ anh thích ai đó, rồi yêu đương, dường như em không còn cơ hội nữa.”
Tạ Vân Trì lại nhìn về phía cổng trường.
Sau khi thi xong, thời điểm ra khỏi cổng trường, anh đã nghĩ gì trong đầu?
Thời gian trôi qua rất lâu rồi, có chút không nhớ rõ.
Hình như là…
Có thể làm lại ba năm cao trung không?
Không thể.
Nhưng những gì anh có được ở hiện tại, không chỉ ba năm, mà là cả đời.
Cách đó không xa, Kỷ Hoài còn đang tạm biệt bạn bè.
Cậu hưng phấn mà nói cái gì đó, sau đó chạy chậm lại chỗ bọn họ, đứng trước mặt Chúc Cầm, còn chưa kịp thở, cũng không chờ mẹ hỏi làm bài như thế nào, đã nói: “Mẹ, bạn học của con nói tối nay muốn mở tiệc.”
Chúc Cầm cũng nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Con đi đi.”
“Nhưng con từ chối rồi!” Kỷ Hoài càng thêm hưng phấn, “Con nói với cậu ấy, đêm nay con phải cùng với chị gái và anh rể đến Viễn Thành!”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Kỷ Hoài còn đang vui vẻ: “Không phải ba đã mua một căn hộ cho chị sao? Con còn chưa từng đến đó đâu, con muốn ở một lần.”
Cậu tựa hồ lúc này mới nhớ đến việc hỏi ý Kỷ Minh Nguyệt, “Chị, được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Minh Nguyệt: … Đâu chỉ có em chưa đến, chủ nhà là chị đây còn chưa từng ở đó đâu..