Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trời Sinh Thích Em

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Minh Nguyệt duy trì tư thế quỷ dị rất lâu.

Cho đến khi ý thức được bản thân không thể chạy trốn, mới ngã xuống tại chỗ.

Mọi người yên tĩnh.

Sau khi nhìn thấy nữ chính xinh đẹp như vậy, cả đám người giống như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, ánh mắt bát quái không ngừng chuyển động.

Quá xuất sắc.

Đây là cái cốt truyện phim thần tượng ngoài đời thực gì vậy chứ!

Lý Linh San ở bên cạnh chỉ cảm thấy bản thân không ổn.

Cô nhớ tới, vừa rồi Kỷ Minh Nguyệt vẫn luôn nói bản thân chính là bạn gái của Tạ Vân Trì.

Mà lúc đó mình có phản ứng gì…

Mẹ nó.

Ai có thể nghĩ đến lời nói của Kỷ Minh Nguyệt là thật chứ!

Kỷ Minh Nguyệt cười cười, nỗ lực duy trì phong độ.

Lặng im hai giây, cô mở miệng trả lời: “Hay là… Chúng ta về nhà rồi nói?”

Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người đang ân ái, chỉ có Tạ Vân Trì hiểu thấu biểu tình trên mặt Kỷ Minh Nguyệt…

Về nhà anh nhất định phải chết.

Ừm, không sao.

Tục ngữ nói rồi.

Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

***

Kỷ Minh Nguyệt thành công nổi tiếng.

Trên diễn đàn của đại học Viễn Thành, tất cả đều đang thảo luận về buổi tuyên truyền ở học viện Tài chính hôm nay.

【Chư vị, tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện, ngọt chết tôi rồi!】

Ấn vào, nội dung bài viết:

Quân Diệu lần này đã bỏ ra số tiền rất lớn để trường chúng ta tu sửa phòng thí nghiệm đúng không? Trách không được trách không được, giáo viên xinh đẹp kia dạy ở học viện Khoa học! Tháng chín này sẽ chính thức nhậm chức!

1L:【Mẹ nó, tôi điên mất thôi.】

2L:【Đột nhiên bắt đầu hâm mộ sinh viên học viện Khoa học, có thể có được một giáo viên đẹp như vậy, đi học cũng trở thành một loại hưởng thụ.】

3L:【… Bất quá, Kỷ Minh Nguyệt này thật sự dựa vào thực lực mà được dạy ở trường chúng ta à? Có khi là dùng quan hệ với Quân Diệu để vào, tôi cảm thấy Kỷ Minh Nguyệt đó không giống người có học.】

4L:【Sao tôi lại nghe ra sự ghen ghét của lầu trên nhỉ? Chua quá đi? Còn không phải ganh tị cô Kỷ quá đẹp sao?】

5L:【Hahaha, tôi ghen ghét cô ta làm cái gì chứ, tôi chính là không thích mấy loại người không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào một người bạn trai tốt liền muốn làm gì cũng được mà thôi.

Đại học Viễn Thành tốt xấu gì cũng là đại học trọng điểm, cũng không biết từ khi nào đã dễ vào như vậy.】



Một đám người trong diễn đàn cãi nhau túi bụi, trong chốc lát đã đọc không kịp.

Một số người nói Kỷ Minh Nguyệt xinh đẹp, nhưng cũng không đại biểu năng lực không tốt; một số ít khác lại kiên định mà cho rằng cô dựa vào thủ đoạn mới được dạy ở đại học Viễn Thành.

47L:【Không cần giám định, tôi là sinh viên năm hai của học viện Khoa học, lúc trước đã học mấy tiết dạy thay của cô Kỷ.

Cô Kỷ đúng là rất xinh đẹp, nhưng khi dạy cũng rất dụng tâm, tôi là lần đầu thấy có người nghiêm túc chuẩn bị bài giảng như cô Kỷ, trên đời này có mấy người chứ?】

48L:【Tôi là sinh viên trong phòng thí nghiệm của Trịnh giáo sư, khả năng thực nghiệm của Kỷ trợ giảng thực sự rất trâu bò, rất chuyên nghiệp.】



79L:【Ha, vừa vào diễn đàn đã thấy mấy người đang bàn luận về năng lực nghiệp vụ của cô Kỷ rồi? Cái này có gì phải tranh luận chứ, tra sơ yếu lý lịch của cô ấy không phải là được rồi à? À, quên nói, tên tiếng Anh của cô Kỷ là Kiana.】

79L vừa nói như vậy, có rất nhiều người trong diễn đàn lập tức đi điều tra sơ yếu lý lịch của Kỷ Minh Nguyệt cùng những bài báo tiếng Anh.

83L【… Tôi trở về rồi đây các bạn.】

84L:【[hình ảnh.jpg]】

Sự thật thắng tất cả hùng biện.

Những người vừa mới kêu gào rằng Kỷ Minh Nguyệt dùng quan hệ mới vào được đại học Viễn Thành đều biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ còn lại một đám người không ngừng cúi đầu phong danh hiệu…

Nữ thần của đại học Viễn Thành – Kỷ Minh Nguyệt.

***

Đương nhiên, nữ thần Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện khắc khẩu trên diễn đàn.

Chủ yếu là cũng không quan tâm.

Từ trước đến nay cô không phải người quá để ý đến cái nhìn của người khác, dù sao thì có thực lực chính là muốn làm gì thì làm, trong nháy mắt liền có thể hạ gục hết thảy.

Nghĩ như vậy liền cảm thấy vui sướиɠ.

Sau khi tham gia buổi tuyên truyền, Kỷ Minh Nguyệt cũng không trực tiếp về nhà.

Dù sao thì cũng là kỷ niệm thành lập trường, cô còn muốn ở lại xem có gì giúp đỡ được không.

Mà sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, Tạ Vân Trì chỉ kịp nói vài câu với Kỷ Minh Nguyệt liền nhận được điện thoại của thư ký Phương, nói công ty có việc gấp, phải trở về một chuyến.

Vừa nghe Lý Linh San tường thuật nội tâm rối loạn của bản thân, Kỷ Minh Nguyệt vừa bất đắc dĩ mà đáp lại: “Mình thật sự không lừa cậu mà đúng không.”

Ngữ khí của Lý Linh San rất thâm trầm: “Đúng vậy, nhưng đôi khi sự thật còn khó tin hơn lời nói dối.”

“…”

Lý Linh San cười tủm tỉm mà bát quái: “Giữa cậu và Tạ tổng là đến với nhau như thế nào? Kể nghe chút đi?”

Như thế nào à?

Kỷ Minh Nguyệt suy tư một chút.

Thật lâu sau, cô mới cười nói: “Nói ra thì rất dài…”

Ánh mắt của Lý Linh San sáng lên: “Vậy thì đúng lúc rồi! Nói đi!”

“…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên cứu cô thoát khỏi hoàn cảnh này, dù sao thì ai nghe xong chuyện kia thì hẳn là cũng không tin cô.

Ngoài mặt thì cô tỏ ra “Thật không được rồi, mình có điện thoại”, nội tâm thì “Thật tốt, kể chuyện xong không chừng năm mới cũng đi qua rồi mất”

Tuy không quá tình nguyện, nhưng cũng không thể quấy rầy người khác, Lý Linh San đành phải nói: “Cậu nghe đi, cậu nghe đi.”

Kỷ Minh Nguyệt cười tủm tỉm mà đi sang một bên nghe điện thoại.

Là Bùi Hiến.

Ngữ khí của Bùi Hiến rất thảnh thơi: “Miêu Miêu, cậu nhận được chuyển phát nhanh của mình chưa?”

Chuyển phát nhanh?

Kỷ Minh Nguyệt ngẩn người, trả lời, “Cậu gửi đồ cho mình à? Gửi cái gì đó, đồ ăn sao?”

“Sao cậu chỉ nghĩ đến ăn thôi thế?” Bùi Hiến cạn lời.

Nhưng cũng chỉ bất mãn hai giây, anh tiếp tục nói, “Gửi cho cậu không ít đồ ăn vặt, còn có quán mì ở Đoan Thành mà hai ngày trước cậu cứ ồn ào đòi ăn, ông chủ nói có thể đóng gói rồi hút chân không, mình thấy hương vị cũng không tệ lắm nên gửi cho cậu mấy túi.”

Đôi mắt của Kỷ Minh Nguyệt sáng người, miệng cũng ngọt hơn vài phần: “Cảm ơn Hiến ca! Hiến ca thật hào phóng!”

Bùi Hiến cười mấy tiếng.

Lúc này lại có thể tâng bốc như vậy, đúng là quá thực dụng rồi đó?

Đệ nhất qua cầu rút ván chính là Kỷ Minh Nguyệt.

Bất quá, anh cũng không quên trọng điểm của cuộc gọi hôm nay.

“Hai ngày trước khi mình tìm một quyển sách, phát hiện cậu để một bức thư tình trong sách của mình.”

“Thư tình?” Kỷ Minh Nguyệt có chút ngây ngốc.

“Đúng vậy, mình nhớ lại, lúc ấy cậu nói là do một nữ sinh viết, sau đó để luôn trong sách của mình.

Mình mở ra nhìn thử, cảm thấy có chút không giống cách nói chuyện của nữ hài tử, nhưng mình cũng không biết người viết là ai, liền dứt khoát gửi nó cùng đống đồ ăn cho cậu.”

Có một số chuyện, theo lời của Bùi Hiến, đột nhiên nhảy ra trong đầu Kỷ Minh Nguyệt.

Một số chi tiết mà trước đây cô không thể xâu chuỗi được, lúc này lại trở nên rõ ràng.

Năm lớp 11 nhận được một bức thư tình, chữ viết giống của nữ hài tử.

Thời Thần nói thời cao trung Tạ Vân Trì tập viết chữ bằng tay trái.

Bức thư đầu tiên mà Tạ Vân Trì gửi cho cô ở trong email, nói rằng từng gửi cho cô một bức thư tình.

Khi đó Kỷ Minh Nguyệt chỉ nghĩ rằng là vì một nguyên nhân nào đó mà không nhận được bức thư ấy, thậm chí còn chưa kịp hỏi Tạ Vân Trì xem trong thư tình đó viết cái gì.

Hiện tại…

“Alo? Miêu Miêu?”

Mãi không nghe thấy Kỷ Minh Nguyệt đáp lại, Bùi Hiến có chút kỳ quái mà nhìn điện thoại, cuộc gọi vẫn còn.

Tín hiệu của cô không tốt sao?

Lúc này Kỷ Minh Nguyệt mới hồi phục tinh thần.

Cô trầm mặc hai giây, có chút gấp gáp mà hỏi: “Chuyển phát nhanh cậu gửi cho mình sắp tới rồi sao?”

“Hẳn là hôm nay sẽ đến nơi, dù sao thì Đoan Thành cũng gần Viễn Thành, mình gửi từ hôm kia rồi.” Bùi Hiến nghe thấy ngữ khí của Kỷ Minh Nguyệt, mơ hồ phát hiện ra gì đó, “Bức thư tình kia có vấn đề gì à?”

Kỷ Minh Nguyệt nhắm mắt.

“Bức thư tình đó…” Giọng nói của cô có chút nôn nao, “Có lẽ thật sự không phải là nữ sinh viết, mà là… Tạ Vân Trì viết.”

Bùi Hiến sửng sốt.

Thật lâu sau, anh mới không dám tin mà hỏi lại, “Cậu nói cái gì?”

Kỷ Minh Nguyệt cười khổ.

“Bùi Hiến, cậu có hiểu tâm tình của mình lúc này không? Mình đã từng cho rằng, mình cùng anh ấy bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ lỡ nhau, nên mới không nhận ra tình cảm của anh ấy.

Mình còn tưởng rằng, mình căn bản không nhận được thư tình của anh ấy.”

“Nhưng bây giờ mình phát hiện…”

“Là bởi vì mình quá ngốc.”

Ngốc không thể chấp nhận.

Bùi Hiến theo bản năng muốn an ủi cô, lại nhất thời không biết nói cái gì.

Cuối cùng anh thở dài, nói: “Miêu Miêu, cậu ấy thật sự rất thích cậu.”

“Cho nên, hai người nhất định phải hạnh phúc.”

***

Đến chạng vạng Kỷ Minh Nguyệt mới nhận được chuyển phát nhanh của Bùi Hiến.

Tạ Vân Trì còn chưa về, cô ôm hộp đồ lên tầng, vào phòng.

Thời điểm dùng kéo mở hộp ra, tay Kỷ Minh Nguyệt còn đang run.

Thần kinh cô căng chặt, run rẩy mà đổ hết đồ xuống thảm, tìm kiếm trong một đống đồ ăn vặt.

Cho đến khi chạm vào bức thư tình, mới như bị ấn nút tạm dừng.

Kỷ Minh Nguyệt chậm rãi cầm bức thư kia lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

2.

Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo

3.

Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

4.

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

=====================================

Màu xanh nhạt, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Bùi Hiến giữ rất cẩn thận.

Chữ viết rất đẹp, khác hoàn toàn với kiểu chữ mạnh mẽ xưa nay của Tạ Vân Trì.

Trên bao thư viết…

“Gửi Kỷ Minh Nguyệt”

Trong lúc nhất thời, Kỷ Minh Nguyệt còn không dám lấy lá thư ra xem.

Ngồi ở trên thảm, cô chậm rãi rút lá thư ra.

“Kỷ Minh Nguyệt,

Giáng sinh vui vẻ, nghe nói hôm nay tặng thư tình thì sẽ được chúc phúc.

Cho nên tôi muốn thử một lần…”

Kỷ Minh Nguyệt đọc nhanh như gió, nhưng một chữ cũng không bỏ qua.

Ánh mắt của cô dừng lại rất lâu trên những dòng chữ sau đó.

“Nếu cậu trả lời tôi, mặc kệ là từ chối hay đồng ý, tôi cũng sẽ tặng cậu một bông hoa hồng.

Giống bông hoa hồng trong《 Hoàng Tử Bé 》.”

(Hoàng Tử Bé: xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry)

“Cho nên, mong cậu liếc mắt nhìn tôi một cái.”

Kỷ Minh Nguyệt không biết vì cái gì, trong đầu đột nhiên nhớ tới một thứ.

Cô nhanh chóng đứng lên, đặt bức thư lên bàn, không quan tâm cái gì mà chạy xuống tầng.

Thư phòng vẫn không khóa.

Kỷ Minh Nguyệt chạy rất nhanh, nhưng cũng giống như khi đối mặt với bức thư, khi vừa đến nơi thì cô như mất hết dũng khí.

Cô hít sâu vài hơi, mới đẩy cửa phòng, tới trước bàn làm việc.

Mật mã ngăn kéo vẫn giống như lần trước, chưa bao giờ thay đổi.

101325.

Khóa mật mã được mở, cô chậm rãi kéo ngăn kéo ra.

Cái hộp nhung kia vẫn ở đó.

Lần trước cô đã nhìn thấy, chỉ là không mở ra xem.

Kỷ Minh Nguyệt khi đó chỉ nghĩ là nhẫn hoặc trang sức, nhưng hiện tại…

Cô lấy cái hộp, mở ra.

Một cái khung pha lê nhỏ, bên trong là bông hoa hồng bằng nỉ.

Mười mấy năm trôi qua, nó vẫn đẹp như ban đầu, có thể nhìn ra nó được chủ nhân chăm sóc tốt thế nào.

Ngay cả khung pha lê cũng sạch sẽ sáng bóng.

Chỉ nhìn như vậy đã tưởng tượng ra đôi tay đẹp đẽ kia cầm cái khung pha lê này như thế nào, tinh tế mà lau chùi, lại quý trọng mà đặt vào trong cái hộp này.

Nhưng trong hộp, trừ cái khung, còn có một tấm thiệp.

Chữ viết bên trên giống y hệt ở bức thư tình kia, chứng thực suy đoán trong lòng Kỷ Minh Nguyệt.

Tạ Vân Trì cái gì cũng không nói.

Tình yêu cùng lưu luyến, anh đặt toàn bộ trong lòng.

Anh viết…

“Kỷ Minh Nguyệt, rốt cuộc em cũng thấy.”

Kỷ Minh Nguyệt lập tức khóc không thành tiếng.

Thời gian giống như dừng lại ngay lúc này.

Cho đến khi Kỷ Minh Nguyệt cảm giác được mình rơi vào một vòng tay ấm áp thì màn đêm cũng đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi con đường.

Cảnh đêm thành phố vẫn đẹp như vậy.

Cô rốt cuộc cũng ý thức được bản thân đã đứng trong thư phòng này bao lâu.

Giọng nói cũng khàn di: “Tạ, Tạ Vân Trì, anh về rồi…”

Tạ Vân Trì cũng không trả lời cô, chỉ cúi đầu hôn Kỷ Minh Nguyệt.

Hôn đôi môi của cô, hôn đôi mắt của cô, hôn hàng nước mắt đang chảy dài trên má.

Anh không hỏi gì, mặc kệ là Kỷ Minh Nguyệt làm thế nào mà phát hiện, Kỷ Minh Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, hay là Kỷ Minh Nguyệt đối với bức thư tình kia có cảm giác như thế nào.

Anh đều không hỏi.

Anh vẫn trước sau như một, dành sự bao dung vô hạn cho cô, lúc nào cũng sẵn sàng dâng hiến trái tim chân thành, tùy cô quyết định.

Cô yêu cũng được, không yêu cũng được.

Cái mà Tạ Vân Trì khao khát, trước này chỉ là một cái liếc mắt của Kỷ Minh Nguyệt.

Nhưng mà xem đi…

Cái mà anh có được, đã sớm vượt xa khát vọng kia cả ngàn vạn lần.

Ánh trăng của anh, rốt cuộc cũng nằm trong lòng anh.

Tạ Vân Trì đặt bông hoa hồng kia vào tay cô, giúp cô lau nước mắt, lặp lại từng chữ trên tấm thiệp.

“Kỷ Minh Nguyệt, rốt cuộc em cũng thấy.”

Nữ hài tử hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn anh.

Mãi mãi ôn nhu.

Thấy không…

Cho dù thế sự xoay chuyển, ngân hà vô định, gió mưa bão táp.

Thời gian đã qua rất lâu…

Tình yêu vẫn còn đó.

~ CHÍNH VĂN HOÀN ~.
« Chương TrướcChương Tiếp »