Chương 37

Tạ Vân Trì chết cứng tại chỗ.

Nhưng nữ hài tử phía sau vẫn không chịu buông tha anh, nhìn anh đứng một chỗ không đi cũng không quay đầu lại, còn vui vui vẻ vẻ mà chạy tới, vòng đến trước mặt anh.

Lại tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của anh, lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa, “Cậu ghen đúng không, bằng không tại sao lại không vui như vậy chứ?”

Sau khi trầm mặc thật lâu, Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng gật gật đầu.

Kỷ Minh Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt.

Yêu thầm một người thật sự quá khó khăn, mỗi ngày đều là tâm như tro tàn, sau đó tro tàn lại cháy, sau đó lại một lần nữa tâm như tro tàn.

Quá trình này, cô từng lặp lại suốt ba năm.

Đây là kiểu tâm tình gì chứ?

Buổi sáng nhìn thấy có người đưa thư tình cho anh, trong nháy mắt tâm như tro tàn; nhìn anh khẽ cười mà từ chối bức thư kia, tro tàn lại cháy.

Thậm chí có đôi khi, tự bản thân lấy cớ, nghĩ rằng hôm nay anh không biết mình là ai cũng không sao, nỗ lực thêm chút, anh nhất định sẽ nhớ rõ.

Không ngừng lặp lại như thế.

Cho đến khi thi đại học xong, cô không chờ được Tạ Vân Trì ở buổi tiệc tốt nghiệp, khi đó mới triệt để lạnh tâm.

Lúc ấy cô nghĩ, phải buông bỏ đoạn tình cảm này, đi thật xa Tạ Vân Trì, không bao giờ cho tro tàn có cơ hội cháy lại nữa.

Quá khổ.

Nhưng mười năm sau, ngay bây giờ, cô vẫn như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, lại lần nữa thích Tạ Vân Trì.

… Hoặc là nói cách khác, cô chưa từng thực sự buông bỏ Tạ Vân Trì.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Kỷ Minh Nguyệt, tất cả những lần động tâm đều dành cho Tạ Vân Trì.

Giống như ngay khi Tạ Vân Trì gật đầu, thừa nhận anh thật sự ghen, Kỷ Minh Nguyệt lập tức hiểu được cái gì gọi là “Trong lòng nở hoa”, như thế nào là vui sướиɠ tột cùng.

Tuy trong lòng cô hiểu rõ, ghen là chuyện rất bình thường.

Trong rất nhiều thời điểm, dù quan hệ không quá thân đi chẳng nữa, thì sự chiếm hữu trong lòng cũng sẽ tạo ra cảm giác ghen ghét như vậy.

Nhưng không sao, chỉ cần anh ghen, vậy có nghĩa là anh thực sự để ý cô.

Nói không chừng, so với để ý còn nhiều hơn, có khả năng nếu cố nỗ lực hơn, anh sẽ thích cô.

Nghĩ như vậy, mắt Kỷ Minh Nguyệt cũng cười thành hình trăng non.

Cô còn gật đầu: “Không sao, nếu cậu không vui, về sau tôi sẽ ít tiếp xúc với Bùi Hiến hơn.”

“Cậu đừng không vui.”

Tạ Vân Trì chấn động trong lòng.

Anh khát vọng Kỷ Minh Nguyệt đã rất lâu, dường như thói quen nhìn cô từ phía sau đã được hình thành quá lâu, cho nên khi bỗng dưng nghe Kỷ Minh Nguyệt nói “Cậu đừng không vui”…

Trong nháy mắt, cảm thấy như đất trời đang nứt ra.

Rõ ràng là trong căn phòng tăm tối, bên ngoài hành lang vẫn có tiếng người đi lại, Kỷ Minh Nguyệt cứ như vậy đứng trước mặt anh, gần đến mức duỗi tay là có thể ôm cô vào trong lòng.

Nhưng ngay lúc này anh lại không thể làm được cái gì.

Anh thậm chí còn cảm thấy chính mình bỗng nhiên không nghe được gì.

Sóng cuộn từng cơn đang tiến về phía anh.

Anh mơ hồ nhìn thấy trời long đất lở, sao trời chiếu rọi, mặt trời thiêu đốt, mưa rào lướt qua, còn nhìn đến thấy vạn vật cùng vô vàn bộ dáng.

Cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt đứng trong màn sương mà cười với anh.

Cô vừa cười một cái, cả thế giới xung quanh như sụp đổ, chỉ còn lại mình cô.

… Tất cả đều là cô.

Tạ Vân Trì đứng ngược sáng ở trước mặt cô, Kỷ Minh Nguyệt không thấy rõ thần sắc của anh.

Nhưng không sao.

Cô đã có được đáp án mà mình muốn.

Thật lâu sau, Tạ Vân Trì mới hơi hơi khàn giọng mà mở miệng: “Không cần.”

Kỷ Minh Nguyệt giật mình: “Không cần cái gì?”

“Cậu không cần ít tiếp xúc với cậu ta.” Tạ Vân Trì đã khôi phục thần thái, tiếp tục nói, “Càng có nhiều người chiếu cố cậu thì càng tốt, cậu ta cũng là bạn của cậu.”

Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn sửng sốt.

Đây là lời nói thật lòng của Tạ Vân Trì.

Cho dù anh cùng Kỷ Minh Nguyệt thật sự ở bên nhau, anh cũng sẽ không yêu cầu Kỷ Minh Nguyệt vì anh mà chặt đứt quan hệ với bạn bè.

Anh hy vọng người con gái của anh có thể được mọi người xung quanh thật tâm đối đãi, anh chỉ mong cô có thể vui vẻ hạnh phúc, không còn gì khác.

Anh sẽ ghen, sẽ buồn, cũng sẽ mất mát.

Nhưng Tạ Vân Trì nghĩ, không có gì quan trọng hơn Kỷ Minh Nguyệt được sống tùy ý, như vậy anh cũng sẽ vui vẻ.

Cô nên được tự do, tình yêu cũng không nên ràng buộc cô.

Chỉ cần cô có thể quay đầu lại nhìn anh, như vậy là đủ rồi.

***

Bùi Hiến:【Sao cậu đi lâu thế? Vừa nãy thấy biểu tình của cậu có chút kỳ quái, làm sao vậy?】

Mới vừa trở lại khán đài, Kỷ Minh Nguyệt liền nhận được tin nhắn của Bùi Hiến.

Trong lúc nhất thời cô chỉ có thể cảm thấy tâm trạng của mình rất khó tả, ngay cả bản thân đang nghĩ cái gì cũng khó nói.

Hơn nửa ngày, Kỷ Minh Nguyệt trả lời.

Moon:【Mình quyết định rồi, mình sẽ tỏ tình với Tạ Vân Trì.】

Bùi Hiến:【???】

Bùi Hiến:【Cô nãi nãi của mình ơi, cậu đột nhiên chịu kí©h thí©ɧ gì vậy?】

Moon:【Không có gì, chỉ là cảm thấy…】

Moon:【Mình thật sự quá thích cậu ấy.】

Moon:【Mình chỉ muốn ở bên cậu ấy, những người khác đều không muốn.】

Bùi Hiến trong lúc nhất thời không trả lời, Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, lại tiếp tục nói.

Moon:【Mình cũng không nhất định sẽ bị từ chối, cậu ấy có để ý mình, tuy rằng mình cũng không biết rốt cuộc như thế nào mới là thích…】

Moon:【Dù có bị từ chối cũng không sao, mình tiếp tục nỗ lực là được.】

Moon:【Thử liều một lần xem sao, Bùi Hiến, cậu cũng biết mà, không có việc gì mình muốn mà làm không được.】

Lại thêm một lúc, Bùi Hiến mới trả lời: 【Hiện tại liền làm à?】

“…”

Kỷ Minh Nguyệt vừa rồi còn sục sôi ý chí chiến đấu, một giây liền lúng túng.

Moon:【Sau 1 tháng 5 đi.】

Moon:【Ngày 1 tháng 5 mình phải về nhà lấy ít đồ, sau đó nói cho cậu ấy biết, mình thật sự đã thích cậu ấy từ lâu, từ cái lúc mà có thể cậu ấy còn chẳng biết mình là ai.】

Những lời này vừa nói ra, Kỷ Minh Nguyệt giống như vừa quyết định một sự việc rất quan trọng, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cô muốn đưa cho anh cái hộp kia, và cả tương lai của cô nữa, tùy anh xử lý.

Bùi Hiến:【Ôi, cậu xem cậu kìa, nếu sớm quyết định một chút thì hôm nay mình đâu cần phiền toái mà đến đây một chuyến chứ?】

Bùi Hiến:【À đúng rồi, Kỷ đại tiểu thư.】

Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt giật nảy.

Từ trước đến nay, khi Bùi Hiến gọi cô là “Kỷ đại tiểu thư”, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Hiến nhắn tới.

Bùi Hiến:【Báo giá, biểu ngữ cùng gậy huỳnh quang chế tác riêng, một ngàn tám nhân dân tệ, cậu trực tiếp chuyển khoản là được.】

Moon:【[tin nhắn tự động] xin chào, hiện tại tôi không có ở đây, lát nữa hãy liên hệ lại.】

Moon:【Rất tiếc.】

Moon:【… Tạm biệt.】

Bùi Hiến:【…】

Bùi Hiến:【Kỷ đại tiểu thư thân ái, đây là Wechat, cảm ơn.】



Có thể là bởi vì quyết định này mà đoạn thời gian sau đó, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.

Ngay cả khi Hướng Ấu kéo cô đi xem thi đấu, Kỷ Minh Nguyệt cũng cười nhiều hơn.

Hướng Ấu thấy có chút kỳ quái: “Miêu Miêu, vừa rồi gặp được chuyện tốt à?”

Kỷ Minh Nguyệt nhướng mày, đang chuẩn bị tiếp tục nói linh tinh với Hướng Ấu, liền nghe được mọi người chung quanh ồn ào.

Mấy câu “Không có việc gì chứ?” “Trời ơi có đau lắm không?” “Hình như có chút nghiêm trọng.” trộn lẫn vào với nhau.

Kỷ Minh Nguyệt và Hướng Ấu đồng thời quay đầu, nhìn vào giữa đám người.

Đây là hạng mục nhảy cao, có một nhân viên dự thi khi nhảy xuống bị ngã ra khỏi phạm vi có đệm lót, bị thương.

Nhân viên y tế nhanh chóng chạy đến, giúp người kia xử lý vết thương.

Quả thực là bị thương, nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Sắc mặt của Kỷ Minh Nguyệt lại ngưng trọng.

Hướng Ấu buồn bực, “Miêu Miêu, cậu làm sao vậy?”

Đúng lúc người bị thương được đỡ ra khỏi đám đông, Hướng Ấu liếc một cái, khi nhìn thấy mặt anh ta thì sửng sốt.

“Này này này, đó không phải người thi đấu thứ năm trong đội của cậu sao?”

Kỷ Minh Nguyệt thở dài, gật gật đầu.

Hướng Ấu trợn mắt há mồm.

Cái này mẹ nó cũng quá trùng hợp rồi đó!

“…Vậy lát nữa mấy cậu thi đấu thì phải làm sao?” Hướng Ấu lo lắng hỏi, “Bây giờ tìm người có thể ném cú ba điểm rất khó đó.”

Kỷ Minh Nguyệt lại lần nữa gật gật đầu, nhún vai: “Cũng không có biện pháp, cậu xem, người ta bị thương rồi.”

Ôi, thật đáng tiếc cho tài nghệ đánh cầu lông cô cực khổ rèn luyện.

Quả nhiên, nhóm chat nhanh chóng có tin nhắn.

Tổ trưởng nói: 【Vừa rồi nhân viên công tác có tìm tôi nói, nếu trước khi hạng mục bắt đầu tìm được người thay thế thì có thể lên sân, bằng không thì chỉ có thể nghỉ ngơi.】

Mấy người trong nhóm chat mồm năm miệng mười, trong lúc nhất thời có chút không biết xoay xở như thế nào.

Kỳ thật đơn giản nhất chính là từ bỏ, nhưng nói đến cùng, mọi người vẫn vì lần thi đấu này mà nỗ lực không ít.

Cứ như vậy mà từ bỏ thì có chút không cam lòng.

Nhưng trong thời gian ngắn phải tìm ra người thay thế, nói thì dễ hơn làm đó?

Tổ trưởng tag Kỷ Minh Nguyệt vẫn luôn không nói chuyện: 【Minh Nguyệt, tổ hạng mục của cô có kiện tướng thể thao nào không? Thua cũng được, chứ không lên sân thi đấu đã từ bỏ thì có chút khó chịu.】

Kiện tướng thể thao?

Kỷ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hướng Ấu ở bên cạnh, nhẹ giọng nói thầm bên tai cô.

Hướng Ấu lập tức trợn tròn mắt: “Mẹ nó Miêu Miêu, cậu điên rồi, cậu nói mình đi ném một cú ba điểm? Không bằng cậu nói mình đi tìm chết đi.”

“…”

Có cần tuyệt tình như vậy không.

Nhưng không có biện pháp, Hướng Ấu quá mức kiên quyết, Kỷ Minh Nguyệt cũng không thể thuyết phục.

Vừa chuẩn bị trả lời tin nhắn của tổ trưởng, Kỷ Minh Nguyệt liếc liếc tòa nhà văn phòng, chợt nảy ra ý tưởng.

Một cú ba điểm.

… Tạ Vân Trì làm được.

Hơn nữa, cơ hồ là bách phát bách trúng.

Thời cao trung cô có xem Tạ Vân Trì chơi bóng, anh luôn dễ như trở bàn tay mà đoạt được sự chú ý của tất cả mọi người cho dù chẳng bao giờ tranh đoạt cái gì.

Đồng đội còn rất tín nhiệm anh, phản ứng đầu tiên sau khi cướp được bóng chính là truyền cho anh, mà Tạ Vân Trì từ trước đến nay cũng không bao giờ phụ sự kỳ vọng của mọi người, nhẹ nhàng ném đi, toàn thể reo hò.

Chỉ do dự một giây, Kỷ Minh Nguyệt liền làm theo mách bảo.

Hơn nữa còn rất quyết đoán.

Moon:【Cái kia… Tạ Vân Trì, lát nữa cậu có thời gian không? Đội của bọn tôi thiếu một người ném bóng rổ.

Chuyện này rất dễ đối với cậu, nhẹ nhàng ném một phát là được!】

Vừa gửi tin nhắn đi, Kỷ Minh Nguyệt có chút bất an.

Cô cứ cách một lúc lại nhìn điện thoại, sau đó buồn bực tự hỏi có phải điện thoại mấy ngàn tệ của cô hỏng rồi không.

May mắn, Tạ Vân Trì đã trả lời.

Hơn nữa còn dùng phong cách từ trước đến nay của anh.

101325:【Cũng không phải không được.】

Kỷ Minh Nguyệt yên lặng chờ điều kiện.

Quả nhiên.

101325【Nói gì dễ nghe đi.】

“…”

Kỷ Minh Nguyệt: 【Giúp em đi mà, Tạ ca ca~】

Căn bản còn chưa chờ đầu óc kịp phản ứng đã ấn gửi.

Kỷ Minh Nguyệt bỗng dưng nhớ tới cái gì, sắc mặt cứng đờ.

Đợi chút.

Tạ ca ca.

… Không lâu về trước trong một giấc mơ, hình như cô cũng nói…

Tạ ca ca.

Mẹ nó..