Chương 36

Trong lòng Bùi Hiến đều là “Mẹ nó”.

Đề cập đến biểu ngữ với gậy huỳnh quang, nói là không phải nhằm vào anh thì anh còn lâu mới tin.

Trong lòng còn chưa kịp nghĩ xong, “nhân viên an ninh” vừa được đề cập đã tìm đến chỗ anh.

“Chào tiên sinh, mấy thứ này đều không được phép mang vào, anh đưa cho chúng tôi tạm thời bảo quản được không?”

Bùi Hiến: “…”

Anh rất vất vả đi đặt làm mấy cái này đó.

Không cam tâm tình nguyện mà đưa cho nhân viên an ninh, Bùi Hiến lại nghe thấy thông báo tin nhắn từ điện thoại của mình.

Là Kỷ Minh Nguyệt.

Moon:【Mình vừa gọi điện thoại cho dì Chung.】

Bùi Hiến theo bản năng liền cảm thấy không ổn.

Trong lòng anh run rẩy, tay cũng run rẩy theo: 【Cậu gọi cho mẹ mình làm gì?】

Moon:【Không có gì, chỉ là nhớ ra hình như lâu rồi không nói chuyện với dì Chung, nên gọi điện thoại hàn huyên mấy phút.】

Bùi Hiến nhíu nhíu mày.

Anh quá hiểu Kỷ Minh Nguyệt, cô đã nói vậy rồi thì chắc chắn mọi chuyện không hề đơn giản.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Kỷ Minh Nguyệt gửi tin nhắn tới tiếp.

Moon:【À đúng rồi, mình với dì Chung còn nói đến chuyện xem mắt của cậu.】

Moon:【Dì Chung rất buồn rầu mà hỏi mình, dì đã an bài cho cậu xem mắt ba lần một tuần rồi, như thế nào mà cậu vẫn không có động tĩnh gì?】

Moon:【Mình mới nói là, dì Chung, vậy có nghĩa là dì chưa đủ nỗ lực.

Một tuần phải an bài bảy lần, một ngày cũng không thiếu, bảo đảm có thể thuận lợi mà giải quyết vấn đề độc thân của Bùi Hiến.】

Bùi Hiến: “…”

Mẹ nó.

Người ta nói thứ tàn nhẫn nhất trên đời này là tâm nữ nhân.

Tâm nữ nhân cũng không tàn nhẫn bằng tâm mèo.



Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng thoải mái.

Thật là, Bùi Hiến có phải đầu óc có vấn đề không, tự dưng vô duyên vô cớ cầm biểu ngữ và gậy huỳnh quang tới.

Vừa rồi cô còn nghe mấy nhân viên của công ty hỏi nhau Kỷ Minh Nguyệt là ai, mất mặt muốn chết.

Cô buông điện thoại, đầy đắc ý mà nhìn về phía Bùi Hiến ngồi trên khán đài.

Trong ánh mắt tràn ngập khıêυ khí©h.

Bùi Hiến cười lạnh một tiếng, nhướng mày, khoanh tay trước ngực, càng thêm khıêυ khí©h mà nhìn lại.

… Hai người “mắt đi mày lại”, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của Tạ Vân Trì.

Thư ký Phương đứng phía sau Tạ Vân Trì vô cùng mẫn cảm mà nhận ra khí tức trên người tổng tài nhà mình dần biến hóa, thật sự nhịn không nổi mà run rẩy.

Phải biết rằng, người từ trước đến nay luôn ôn hòa mà khí tức đột nhiên trở nên lạnh lẽo…

Thực sự rất đáng sợ, huhuhu.

Thư ký Phương thăm dò, nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt không biết gì mà vẫn đang dương dương tự đắc với người ngồi trên khán đài, yên lặng mà khẩn cầu vị Kỷ tiểu thư này…

Hãy làm người đi…

Ngẫm lại cũng biết, Tạ tổng khẳng định nghĩ Kỷ tiểu thư và người kia có quan hệ, nhưng chưa chắc đã là như vậy mà.

Mặt đầy tang thương.jpg

Kỷ Minh Nguyệt thắng trận đấu mắt thì càng thêm đắc ý, đuôi mèo cũng sắp vểnh thẳng lên trời.

Hướng Ấu thò đầu qua đầy bát quái, “Miêu Miêu, người kia rốt cuộc là ai? Không phải là người theo đuổi cậu thật đó chứ?”

“Không phải.” Kỷ Minh Nguyệt lời ít ý nhiều, “Bạn thuở nhỏ của mình.”

“À.” Hướng Ấu nhanh chóng thay đổi ngữ điệu, “Thì ra là thanh mai trúc mã.

Được nha Miêu Miêu, rốt cuộc là cậu sẽ chọn trúc mã hay thần tiên đây?”

?

Đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?

“À đúng rồi Miêu Miêu, mình nói cậu nghe.” Hướng Ấu đột nhiên chuyển đề tài, “Ngày hôm qua mình có nói chuyện với tổ trưởng ban tổ chức đại hội thể thao, tổ trưởng nói với mình, Bạch Đào kia cũng đăng ký hạng mục năm người giống cậu, hơn nữa cũng chọn cầu lông.”

Kỷ Minh Nguyệt quay đầu, nghi hoặc mà nhìn Hướng Ấu.

“Bạch Đào rốt cuộc là muốn cái gì chứ? Mình nghĩ như thế nào cũng thấy không thể trùng hợp như vậy.

Miêu Miêu, lát nữa cậu thi đấu thì cẩn thận chút, đừng bị thương là được.”

Kỷ Minh Nguyệt cũng không để trong lòng, tùy ý gật gật đầu.

Bạch Đào có lẽ không ngu ngốc như vậy, dù sao cô vẫn là giáo viên phụ trách phòng thí nghiệm của cô ta, cho dù ngoài mặt không biểu hiện, chỉ cần ngầm ngáng chân cũng có thể khiến Bạch Đào không chịu nổi.

Đương nhiên, Kỷ Minh Nguyệt từ trước đến nay vẫn lười dùng thủ đoạn này để đối phó người khác.

Lo lắng chỉ làm cho bản thân giống như đang coi trọng cô ta, nghe đã thấy ngốc.

Hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, hạng mục thi đấu đầu tiên đã bắt đầu.

Kỷ Minh Nguyệt bị Hướng Ấu kéo đi xem.

Vốn dĩ hết thảy đều rất tốt, nhưng bạn học Bùi Hiến vừa mới bị khıêυ khí©h lại không phải người biết tiếp thu.

Anh cầm một chai nước khoáng, chạy đến chỗ Kỷ Minh Nguyệt.

Người chung quanh vốn dĩ không ít, ồn ào nhốn nháo, tất cả đều đang vây xem thi đấu.

Chỉ là không biết ai bắt đầu chú ý tới Bùi Hiến, lập tức nhớ ra đây chính là người cầm biểu ngữ và gậy huỳnh quang ở trên khán đài khi nãy.

Trong nháy mắt, hai chữ “xem kịch” lập tức bao phủ não bộ của mọi người.

Khó khăn lắm mới thấy soái ca mỹ nữ đứng gần nhau, không xem thì phí.

Không để ý tới thi đấu, tất cả mọi người đều vô tình cố ý mà nhìn sang bên này.

Bùi Hiến hồn nhiên không thèm để ý, vẫn còn nhìn chằm chằm Kỷ Minh Nguyệt, đưa nước qua, “Miêu Miêu, có mệt không? Uống nước đi, có muốn ăn cái gì không?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt rùng mình một cái.

Thật không dám giấu giếm, cô cùng Bùi Hiến lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ hai người chính là mỗi ngày đánh nhau.

Tuy là sau khi lớn thì không đánh nữa, nhưng phương thức ở chung vẫn như anh em, đã bao giờ cô nghe thấy Bùi Hiến dùng giọng điệu “ôn nhu” này mà nói chuyện với mình đâu cơ chứ?

Quá giả tạo!

Bùi Hiến ra hiệu bằng mắt, ý bảo Kỷ Minh Nguyệt nhìn cách đó không xa.

Cô liếc liếc mắt một cái.

… Tạ Vân Trì.

Hình như anh đang chú ý tới bên này.

Cắn chặt răng, Kỷ Minh Nguyệt cầm lấy chai nước, lại cười cười với Bùi Hiến.

“Răng rắc” một tiếng, thư ký Phương run rẩy mà nhìn trong tay Tạ Vân Trì…

Bút gãy rồi.

Những người vây xem xung quanh Kỷ Minh Nguyệt được một trận xao động, có cảm giác như đang đứng trong cảnh phim thần tượng, tất cả đều kích động vô cùng.

Cách chỗ kia có chút xa, lại đưa lưng về phía Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Nhìn thấy Bùi Hiến tiếp tục ra hiệu, ý nói cô tiếp tục.

Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt run run, nỗ lực làm dịu thanh âm: “Sao cậu lại đưa nước cho mình? Hạng mục của mình còn chưa bắt đầu.”

Nội tâm Bùi Hiến cười sắp ná thở.

Mấy khi anh mới được nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Kỷ Minh Nguyệt chứ?

“Không sao, không để cậu khát mới là quan trọng.”

“Bang” một tiếng, cả người thư ký Phương run rẩy trong gió, hoảng sợ mà nhìn về phía bàn tay nắm chặt của Tạ Vân Trì.

Thân mình nghiêng ngả, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả mạng mình cũng không giữ được.

Nhìn trái nhìn phải, thư ký Phương nhìn thấy trong túi áo của Tạ Vân Trì lộ ra một cái kẹp tóc, ánh mắt sáng lên.

Cái kẹp tóc kia chắc chắn không phải của Tạ tổng, nhưng lại được Tạ tổng mang theo bên người như bảo bối, vậy khẳng định là có quan hệ với Kỷ tiểu thư.

Sự thật chứng minh, khi khát vọng tồn tại quá lớn, con người có thể bộc phát vô hạn khả năng.

Thư ký Phương lập tức có chủ ý, đi lên trước một bước, thấp giọng nói bên tai Tạ Vân Trì: “Tạ tổng, tôi có một cách này.”

Tạ Vân Trì nhàn nhạt mà liếc thư ký Phương một cái, ý bảo anh tiếp tục nói.



Nửa phút sau, vang lên thanh âm của nhân viên an ninh: “Thông báo nhặt được đồ thất lạc.

Có người nhặt được một cái kẹp tóc của nữ sinh, trên mặt có trang trí ba viên kim cương hồng nhạt, nhãn hiệu L, hình dáng mặt trăng.

Mời người làm rơi đến tầng ba nhận lại đồ của mình, xin cảm ơn.”

Kỷ Minh Nguyệt vốn dĩ đang cùng Bùi Hiến phô trương kỹ thuật diễn xuất cũng lập tức sửng sốt.

Bùi Hiến cũng dừng một chút: “Sao nghe giống kẹp tóc của cậu thế?”

Kỷ Minh Nguyệt cũng gật gật đầu.

Trên đời này có rất nhiều kẹp tóc, nhân viên an ninh miêu tả cũng rất chung chung, nhưng đoạn “hình dáng mặt trăng” kia, 80% là của cô.

Bởi vì cái kẹp tóc này là một trong những món quà sinh nhật mà Kỷ Phong tặng cho cô, là đặt người chế tác riêng, ba viên kim cương hồng nhạt kia thuộc dạng cực kỳ xa xỉ.

Cô rất thích cái kẹp tóc đó, cho nên trước nay luôn mang theo bên người.

Hai ngày nay lại không tìm thấy, cô còn đang nghĩ không biết có phải làm rơi ở đâu không.

Hiện tại nghe thấy thông báo này, hẳn là cái kẹp tóc ở trên người hoặc trong túi xách của cô, kết quả vì không chú ý nên làm rơi trên sân? Sau đó có người nhặt được nên báo cáo?

Mặc kệ có thực sự là kẹp tóc của cô hay không, Kỷ Minh Nguyệt cũng phải đi xem thử.

Cô cân nhắc một chút, nói mấy câu với Bùi Hiến, lập tức đi lên tầng ba.

Dọc trên đường đi Kỷ Minh Nguyệt vẫn tự hỏi là rốt cuộc rơi ra khi nào, cho đến khi tới nơi thì lại ngoài ý muốn mà phát hiện…

Bên trong trống rỗng, một người cũng không có.

Nghi hoặc một chút, chẳng lẽ nhân viên đi ra ngoài rồi?

Đang nghĩ đông nghĩ tây, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe được phía sau có tiếng bước chân, từ xa đi tới.

Mới vừa nhẹ nhàng thở ra, cô đang muốn xoay người: “Xin chào, tôi là…”

“Cạch” một tiếng, cửa bị khóa.

Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại mà nhìn phía sau.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, cô mới nhẹ nhõm mà thở ra, “Tạ Vân Trì, sao cậu lại tới đây? Thật là, tới thì tới, cậu khóa cửa…”

Nói được một nửa, thanh âm của Kỷ Minh Nguyệt càng lúc càng nhỏ lại.

Mấy chữ cuối cùng trực tiếp bị cô nuốt vào trong bụng.

Cô ý thức được, Tạ Vân Trì của hiện tại có chút không giống với ngày thường.

Trên mặt anh không mang theo ý cười xưa nay vẫn có, không có biểu tình gì, nhìn qua càng thêm lạnh lùng khó tiếp cận.

Tạ Vân Trì từng bước đi tới chỗ Kỷ Minh Nguyệt, cô nuốt nước miếng, theo bản năng mà muốn lui về phía sau.

Tạ Vân Trì nhíu nhíu mày.

… Dường như càng thêm nghiêm trọng.

Kỷ Minh Nguyệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà cười, muốn nói gì đó giảm bớt áp lực trong không khí, “Cậu có phải là đang không…”

Chữ “vui” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tạ Vân Trì đã chặn lời cô.

“Vì sao cậu lại trốn tôi?”

Kỷ Minh Nguyệt ngây ngốc, thực sự không nghĩ tới Tạ Vân Trì lại hỏi vấn đề này.

Tạ Vân Trì cũng không chờ cô trả lời, lại lần nữa mở miệng: “Kỷ Minh Nguyệt, là chính cậu nói cậu không có quan hệ gì với Bùi Hiến.”

Kỷ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, căn bản không nghĩ mà đã trả lời, “… Thì không có quan hệ mà.”

Tạ Vân Trì nhìn chằm chằm cô thật lâu, nhìn đến mức Kỷ Minh Nguyệt thấy được cảnh Tạ Vân Trì giống như đầu óc không hoạt động nổi, sau đó lại bắt đầu làm việc.

Tạ Vân Trì nhắm mắt, sợ bản thân làm Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy áp lực, hít sâu mấy hơi, xoay người rời đi.

Anh muốn bình tĩnh một chút.

Bước đi bước đầu tiên, phía sau truyền đến thanh âm của nữ hài tử, mang theo chút vui mừng: “Tạ Vân Trì, cậu ghen phải không?”.