Mưa to tới nhanh, mà đi cũng nhanh.
Tia chớp cùng tiếng sấm ngày càng xa, dần dần không còn dấu vết.
Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực bình phục hô hấp, thời điểm chuẩn bị đi vào giấc ngủ, giông tố đã hoàn toàn ngừng lại.
… Nhưng buổi tối hôm nay của Kỷ Minh Nguyệt, không hề ngủ ngon.
Kỳ thật nói đúng ra, cũng không thể tính là không ngủ ngon.
Ngày hôm sau cô có công việc, cần phải dậy sớm, trước khi ngủ Kỷ Minh Nguyệt đã đặt chuông báo thức.
Thời điểm chuông báo thức vang lên…
“Ưm… Em rất thích anh…”
“Ca ca…”
“Tạ, Tạ ca ca…”
Trong giây phút gương mặt kia hiện rõ trước mắt, Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng chuông báo thức rung trời ở bên tai, ôm chăn, mở bừng mắt.
Trần nhà đập vào mắt, rõ ràng đã rời khỏi giấc mơ, nhưng gương mặt trong giấc mộng kia lại càng rõ ràng hơn.
Rõ ràng đến mức cô…
Hổ thẹn lại chột dạ, còn mang theo một chút ngọt ngào đến kỳ lạ…
Thực sự khó hiểu.
Hơn nữa…
Kỷ Minh Nguyệt nhớ lại bản thân gọi anh như thế nào trong mộng.
…
Tạ ca ca.
Mẹ nó.
Tạ ca ca.
Cô nhớ lại, tối hôm qua khi nói chuyện về Thời Thần, Tạ Vân Trì nói đùa…
“Đều là bạn cùng trường, cũng coi như cùng nhau xem phim rồi, cậu còn gọi tôi là Tạ tiên sinh, thực sự có chút kỳ quái.”
Lúc đó Kỷ Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều: “Vậy gọi là gì?”
Trong ngữ khí của Tạ Vân Trì mang theo chút trêu chọc: “Có thể suy xét cách gọi của Thần Thần, cũng gọi là ca ca.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Đầu tiên là cả kinh, sau đó giật giật khóe miệng: “Gọi ca ca, cậu có cho tôi sinh hoạt phí không?”
…
Mẹ nó.
Kỷ Minh Nguyệt thật sự khó có thể miêu tả lại ý nghĩ trong đầu, cô dùng sức giày vò chiếc gối hình mèo trong tay, không ngừng lẩm bẩm trong lòng…
Gọi ca ca cái gì chứ!
Ca ca cái đầu nhà cậu!
Kỷ Minh Nguyệt lại ôm gối ngây ngốc một lát, trở mình cầm lấy điện thoại, bắt đầu tìm Thư Diệu.
Moon:【Diệu Diệu, mình hỏi cậu một vấn đề.】
Tuyệt không thể tả:【?】
Tuyệt không thể tả:【Cậu đừng có mà mới sáng sớm đã nói với mình hình như cậu lại động tâm rồi.】
Tuyệt không thể tả:【Lão nương hiện tại chống eo nói chuyện với cậu, hy vọng cậu có thể nói ra chuyện thực sự quan trọng.】
Nhìn hai chữ “chống eo”, Kỷ Minh Nguyệt lại im lặng một hồi.
Tuyệt không thể tả:【?】
Tuyệt không thể tả:【Người đâu?】
Moon:【…】
Moon:【Cậu đã từng gặp erotic dream chưa?】
Tuyệt không thể tả:【Nói tiếng người, tiếng Anh của mình chữ thầy trả thầy rồi.】
Moon:【Mộng】
Moon:【Xuân】
***
Kỷ Minh Nguyệt xoa xoa đầu đi xuống tầng, thời điểm tính đi vào bếp làm bữa sáng, đi qua chỗ rẽ ở cầu thang, liền thấy Tạ Văn Trì đang ngồi ở bàn ăn, vừa ăn sáng vừa tùy ý đọc báo.
Cô cả kinh trong lòng.
Theo bản năng muốn lên cầu thang đi về phòng, muốn trốn.
Vừa rồi Thư Diệu đọc tin nhắn của cô, cũng không màng chuyện chống eo, trực tiếp gọi video, cười cô hơn nửa ngày.
Cười đến mức mẹ nó chân trời cũng rung chuyển.
Cho tới bây giờ, Kỷ Minh Nguyệt vẫn cứ cảm thấy bên tai văng vẳng tiếng cười có thể xuyên thủng màng nhĩ của Thư Diệu.
Đầu càng đau.
Kỷ Minh Nguyệt còn ra sức giải thích một phen: “Không phải, không có làm đến chuyện kia, chỉ có ôm ấp với hôn hít linh tinh.”
Thư Diệu càng cười to hơn: “Mẹ nó, Kỷ Minh Nguyệt, sao mình lại nghe thấy cậu đang tiếc nuối chứ?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt không muốn nhớ đến nữa, nhẹ nhàng quay người lại, muốn trốn lên tầng.
Nhìn thời gian, Tạ Vân Trì hẳn là…
Sắp đến công ty rồi?
“Miêu Miêu.”
Thanh âm ấm áp mang theo ý cười vang lên phía sau cô, khó khăn lắm Kỷ Minh Nguyệt mới dừng bước chân đi lên tầng lại.
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhận mệnh mà xoay người, ngữ khí nghe như thế nào cũng rất miễn cưỡng: “Chào buổi sáng, Tạ… Tiên sinh.”
Tạ Vân Trì thoáng kinh ngạc, cũng không nghe ra sự quái dị trong cách nói chuyện của Kỷ Minh Nguyệt, gật đầu: “Ừm, chào buổi sáng.”
Đã như vậy rồi, Kỷ Minh Nguyệt chỉ có thể đi xuống cầu thang.
Tạ Vân Trì nhếch cằm: “Ăn sáng chưa? Chưa thì ăn đi, vừa lúc tôi làm hơi nhiều.”
… Cô càng chột dạ.
Ngượng ngùng mà kéo ghế đối diện Tạ Vân Trì, ngồi xuống, Kỷ Minh Nguyệt nhìn đ ĩa sandwich, thấp giọng cảm ơn.
Tạ Vân Trì nhẹ nhướng mày.
Tối hôm qua khi xem phim, nữ hài tử rõ ràng rất hoạt bát tùy ý, hiện tại như thế nào lại có cảm giác hơi héo úa?
Kỷ Minh Nguyệt nhấc cốc lên, uống một ngụm sữa bò.
Nghe thấy Tạ Vân Trì không chút để ý nói: “Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Khụ khụ khụ…”
Cô lập tức bị sặc.
Kỷ Minh Nguyệt nhận lấy khăn giấy Tạ Vân Trì đưa qua, nhanh chóng lau khóe môi, phủ nhận ba lần: “Không phải, không có, đừng nói bừa.”
Rồi ý thức được ngữ khí của mình dường như có chút quá mạnh, phản ứng cũng quá kịch liệt, lập tức chột dạ, lại bưng cái cốc lên, uống sữa tiếp.
Uống xong: “Ý tôi là, tối hôm qua xem phim xong đã rất muộn, sau khi về phòng thì lập tức ngủ, hơn nữa còn ngủ… Khá ngon.”
Lực chú ý của Tạ Vân Trì tựa hồ như đặt trên tờ báo, nghe xong cũng chỉ tùy ý gật đầu.
Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Khả năng nấu nướng của Tạ Vân Trì thật sự rất tốt, cho dù chỉ là sandwich cũng mang lại cảm giác khác với bình thường.
Kỷ Minh Nguyệt vừa ăn sandwich, vừa thuận miệng hỏi: “Hôm nay cậu đến công ty muộn thế à?”
Tạ Vân Trì: “Ừm, giặt đồ xong lại đi, không quá vội.”
Kỷ Minh Nguyệt nghe thử một chút, đúng là có thanh âm máy giặt đang chạy ở ban công.
Thật là một quản gia cần kiệm, ngay cả giặt quần áo tổng tài cũng tự mình ra tay.
“Giặt quần áo sao?”
“Không phải, một ít…… Những thứ khác.” Tạ Vân Trì dừng một chút.
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu, giải quyết nốt cốc sữa bò, đứng dậy: “Cảm ơn bữa sáng của cậu, hôm nào đó tôi sẽ làm cho cậu ăn, dù khả năng của tôi có hạn.”
“Ừm, vậy ngày mai đi.”
?
Kỷ Minh Nguyệt cả kinh, thiếu chút nữa lại ngồi trở lại ghế.
Không phải, “Hôm nào đó sẽ…”, chẳng lẽ không phải là khuôn mẫu khách khí của người Trung Quốc sao?
Tạ Vân Trì nâng mí mắt: “Hửm?”
“…”
Trong nháy mặt lại nhớ đến cảnh ôm ấp hôn hít, chột dạ gật đầu: “Được.”
Được cái quỷ.
Thời điểm Kỷ Minh Nguyệt về phòng lấy đồ, não mèo rốt cuộc cũng thanh tỉnh một chút.
Ngày mai cô làm bữa sáng cho Tạ Vân Trì ăn, như vậy có nghĩa là…
Đêm nay Tạ Vân Trì cũng sẽ ở lại vịnh Tinh Nguyệt?
Kỷ Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài.
Khi thở dài, cô lại muốn tìm Thư Diệu.
Moon:【Diệu Diệu, mình nên làm gì bây giờ?】
Một lúc sau bên kia mới trả lời.
Tuyệt không thể tả:【Cái gì làm sao bây giờ?】
Không chờ Kỷ Minh Nguyệt nói chuyện, Thư Diệu lại tiếp tục nhắn.
Tuyệt không thể tả:【Chuyện công việc, làm là xong; chuyện nghiên cứu khoa học, làm là xong; chuyện Tạ nam thần…】
Kỷ Minh Nguyệt ngồi xổm chờ.
Tuyệt không thể tả:【Làm là xong!】
“…”
***
Hôm nay là lần đầu tiện Kỷ Minh Nguyệt đến đại học Viễn Thành.
Tuy tối hôm qua không ngủ tốt, nhưng vì nhan sắc trời ban, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt kiều diễm kia vẫn rực rỡ như cũ.
Sinh viên mà Trịnh giáo sư an bài trước đó đã liên lạc với Kỷ Minh Nguyệt, hẹn gặp ở cổng nam, cách vịnh Tinh Nguyệt rất gần.
Cô ra khỏi nhà sớm hơn giờ hẹn 20 phút, lúc đến cổng nam, còn 10 phút.
Đứng ở cổng nam chờ sinh viên tên Giang Văn, Kỷ Minh Nguyệt đã gửi tin nhắn, nói cách ăn mặc của mình hôm nay, thuận tiện cho cậu ta tìm cô.
Ba phút sau, vai trái của Kỷ Minh Nguyệt bị người khác chạm vào từ phía sau, trong thanh âm của nam sinh còn có chút khàn khàn: “Ngại quá, em đến muộn.”
Kỷ Minh Nguyệt lui về sau một bước, xoay người.
Giang Văn nhận được tin nhắn thì chạy tới đây, lúc này hít thở rất mạnh, lại cảm thấy bỗng dưng có một đôi mắt sáng chói nhìn về phía mình.
Chủ nhân đôi mắt kia cười với cậu, lịch sự mà cũng không quá mức xa cách.
Chỉ trong nháy mắt, tựa như có ánh trăng sáng xua tan mây mù, kiều diễm không gì sánh bằng.
Cậu ngơ ngẩn.
Tạm ngừng cả việc thở d ốc, sau đó lại nhìn thấy người đối diện vươn tay phải về phía mình, thanh âm dễ nghe lại không quá ngấy: “Xin chào, em hẳn là Giang Văn, tôi là Kỷ Minh Nguyệt, em gọi trợ giảng là được, hôm nay phiền em rồi.”
Giang Văn lúc này mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, nắm lấy đầu ngón tay nữ hài tử.
… Cậu chỉ biết hôm nay giáo sư an bài cậu đi đón người phụ trách mới, cũng mơ hồ nghe giáo sư kể về lý lịch ưu tú của người nọ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới lại trẻ như vậy, càng không nghĩ tới sẽ là một mỹ nữ xinh đẹp đến mức này.
Dùng cách nói đùa trong lớp học trước giờ chính là…
Đẹp đến mức không giống người làm khoa học, đặc biệt là ngành kỹ thuật y sinh.
Nói là một đại minh tinh thì cậu còn tin.
Kỷ Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta đến phòng thí nghiệm trước sao?”
Mỹ nữ cười lại càng đánh thẳng vào tim, Giang Văn có chút ngượng ngùng mà mở miệng: “Giáo sư đã phân phó cho em phải chăm sóc tốt cho cô, đi dạo một chút, làm quen với khuôn viên trường được không? Sau đó lại đến phòng thí nghiệm, không quá vội.”
Kỷ Minh Nguyệt sao cũng được, gật gật đầu.
Giang Văn có thể được Trịnh giáo sư an bài đến đây, thật sự là một người dẫn đường không tồi.
Dọc trên đường đi, Giang Văn rất biết lựa lúc giảng giải cho Kỷ Minh Nguyệt về từng chỗ, giảng đường, thư viện, sân thể dục…
Thoạt nhìn hẳn là một người nhân duyên không tồi, trong lúc đi thỉnh thoảng còn có người chào hỏi cậu, sau đó ánh mắt không thể tránh được mà dừng lại trên người Kỷ Minh Nguyệt.
Sau đó biểu tình nhìn về phía Giang Văn mang theo không ít hâm mộ.
Giang Văn lại không thể giải thích cho từng người một, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không để ý, chỉ nói Giang Văn đưa mình đến phòng thí nghiệm.
Giang Văn đáp ứng, nhân lúc Kỷ Minh Nguyệt nghe điện thoại, nhanh tay gửi tin nhắn vào nhóm chat phòng thí nghiệm.
Giang Văn:【Tin khẩn tin khẩn, người phụ trách mới muốn đến phòng thí nghiệm, mọi người đừng làm việc riêng!】
Giang Văn:【Còn có, người phụ trách mới này thực sự rất xinh đẹp.】
Nhanh chóng có người trả lời.
Liêu Bác Nghệ:【Thật à? Ánh mắt của Giang sư huynh rất tốt, em từng thấy rồi, nhưng thật sự đẹp như vậy sao? Còn đẹp hơn Bạch Đào sư muội của chúng ta?】
Đàm Tân:【Sao có thể, Bạch Đào sư muội là hoa khôi của khoa chúng ta đó?】
Bạch Đào:【Có thể nào đừng có mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ cũng mang em ra so sánh không?】
Đàm Tân:【Ok ok, sư muội đừng nóng giận, sư muội của chúng ta cũng không phải người dựa vào mặt kiếm sống.】
Giang Văn ngẩng đầu, nhìn Kỷ Minh Nguyệt cách đó không xa đang nghe điện thoại, lắc lắc đầu.
Bạch Đào sư muội đúng là xinh đẹp, nhưng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt liền cảm thấy, vẻ đẹp của Bạch Đào sư muội quá ảm đạm.
Vẻ đẹp của Kỷ Minh Nguyệt, chính là khắc vào trong xương cốt.
Tùy ý chụp lại một kiểu cũng có thể biến thành bức ảnh tuyệt mỹ, phong tình mà không dung tục.
Tới trước cửa phòng thí nghiệm, điện thoại của Kỷ Minh Nguyệt lại vang lên lần nữa.
Nhìn mấy chữ “Mẫu hậu đại nhân”, Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Giang Văn cười: “Ngại quá, lại có điện thoại. Em vào trước đi, nghe xong tôi vào.”
Giang Văn gật gật đầu, lỗ tai cũng có chút đỏ lên.
Lúc Kỷ Minh Nguyệt không cười còn tốt, lúc cười lên…
Đánh thẳng vào linh hồn.
Có lẽ là tin nhắn trước đó của Giang Văn thu hút được sự chờ đợi của mọi người, vừa nghe thấy cửa phòng mở, mọi người đều sôi nổi ngẩng đầu nhìn qua.
… Chỉ có một mình Giang Văn.
Liêu Bác Nghệ thất vọng mà ồn ào: “Sư huynh, không phải anh nói người phụ trách tới sao? Người đâu?”
Bạch Đào cũng khẩn trương mà nhìn phía sau Giang Văn, lúc này mới vô hình trung nhẹ nhàng thở ra.
Đàm Tân cũng cười mà mở miệng: “Đúng đó sư huynh, người đâu?”
Hoàng Đào Ninh có quan hệ rất tốt với Bạch Đào nhìn ra ánh mắt của cô, chậm rì rì: “Hay là vừa rồi sư huynh nói như vậy, người phụ trách… Không dám lộ diện?”
Bạch Đào tiếp tục làm thí nghiệm, ngữ khí giả vờ điềm nhiên: “Kỹ năng của em không phải quá tốt, người phụ trách mới đừng có đến mức không bằng em là được.”
Giang Văn cười cười, cảm nhận được không khí trong phòng thí nghiệm, đi lên vài bước, đang chuẩn bị nói chuyện, liền nghe được cửa ở phía sau bị đẩy ra.
Nháy mắt, một làn gió thơm mát thổi tới.
Kỷ Minh Nguyệt nâng bước, đi vào phòng thí nghiệm.
Hoàng Đào Ninh không chú ý, vẫn còn nói chuyện với Bạch Đào: “Đào Đào, gần đây không phải cậu có cơ hội tham gia hạng mục M-1…”
Đây là việc Bạch Đạo đắc ý nhất gần đây, đang chờ Hoàng Đào Ninh tiếp tục nói, lại bỗng dưng phát hiện, Hoàng Đào Ninh không lên tiếng nữa.
Cô nhíu mày, liếc liếc Hoàng Đào Ninh.
…
Hoàng Đào Ninh đang nhìn về phía cửa, trên mặt tràn đầy chấn động cùng kinh diễm, cứ như vậy sững sờ tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:Tạ ca ca không phải giặt quần áo, vậy thì là cái gì ~
Kỷ Minh Nguyệt: Đến lúc biểu diễn kỹ năng chân chính rồi.