Diêu Thành Lâm ngẩn người.
Ông nhìn Tạ Vân Trì, lại nhìn Kỷ Minh Nguyệt; nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt, lại quay đầu nhìn Tạ Vân Trì.
… Không khí trong phòng dường như có chút quái dị.
Lại kết hợp với câu nói kia của Tạ Vân Trì, như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Diêu Thành Lâm thử thăm dò: “Tiểu Tạ biết Miêu Miêu sao?”
Căn bản không chờ Tạ Vân Trì trả lời, nam nhân áo trắng bên cạnh đã mở miệng, còn không quên vẫy tay với Kỷ Minh Nguyệt: “Hello, Kỷ Minh Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn nhìn anh, càng nhìn càng thấy quen mắt, hơn nữa đối phương lại còn thân thiện gọi tên cô như vậy: “Đã lâu không gặp.”
Cô gật đầu thăm dò, “… Bạn học.”
Nam nhân mặc áo trắng hơi giật mình, vài giây sau lại nói: “Quả nhiên trí nhớ của cậu vẫn không tốt giống trước đây, tôi từng học ở cao trung Đoan Thành với cậu, lớp 12-1, Phó Tư Viễn.”
Ký ức của Kỷ Minh Nguyệt lập tức trở về.
Phó Tư Viễn, ba năm cao trung đều học chung lớp với Tạ Vân Trì, quan hệ của hai người rất tốt.
Nhưng thời cao trung Kỷ Minh Nguyệt và anh cũng chỉ có thể coi như biết tên nhau, cũng không quen, cho nên vừa rồi cô mới không nhớ nổi…
Hẳn là cũng có thể thông cảm đi?
Nếu cả ba đã quen biết nhau, Diêu Thành Lâm nhanh chóng nói: “Ôi, xem chú này, hôm nay còn tính giới thiệu cho mấy đứa làm quen nhau, nghĩ là Miêu Miêu vừa tới Viễn Thành, tốt xấu gì cũng cần có người chăm sóc, không nghĩ tới ba đứa đã sớm quen biết, rất tốt rất tốt.”
Tạ Vân Trì đã thu hồi ánh mắt, biểu tình ôn hòa, khuôn mặt thanh tuấn như được gãi đúng chỗ cười.
Giống như người nói với Kỷ Minh Nguyệt vừa nãy không phải anh.
Nhìn anh như vậy, Kỷ Minh Nguyệt cũng có chút mông lung.
Vừa lúc Diêu Thành Lâm cũng vẫy tay gọi cô tới ngồi, Kỷ Minh Nguyệt liền thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh ông, đưa quà qua: “Chú Diêu, lúc nãy ở trên đường nhìn thấy, thuận tiện mua cho chú.”
… Vị trí này, đối diện Tạ Vân Trì.
Diêu Thành Lâm mừng rỡ híp mắt cười: “Nha đầu này, tới thì tới, còn mua đồ. Đắt làm đúng không?”
Kỷ Minh Nguyệt liếc liếc người đối diện, cẩn trọng duy trì thiết lập nhân vật: “Không có không có, chú cũng biết đấy, đồ đắt con cũng…”
Ba chữ “Mua không nổi” này, bị cô nói ra một cách…
Không có tự tin.
Diêu Thành Lâm kinh ngạc.
Người bạn kia của ông nuôi con gái như thế nào ông biết rất rõ, từ nhỏ Kỷ Minh Nguyệt chỉ cần muốn cái gì sẽ có cái đó, cuộc đời này thế mà lại nghe được từ miệng cô bé này ba chữ “Mua không nổi”?
“Miêu Miêu gần đây…”
Không đợi Diêu Thành Lâm hỏi ra miệng, Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng cầm lấy thực đơn, đọc nhanh như gió, lập tức ồn ào: “Ai nha con đói muốn chết, chú Diêu, chỗ chú có món gì ngon, có thể đề cử chút không?”
Diêu Thành Lâm càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiếp tục đề tài này, nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Món bán chạy nhất của chú chính là món cá này, chú nói cho con nghe, món cá này…”
Kỷ Minh Nguyệt nghe rất ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn gật đầu, không quên cổ vũ, nhưng cũng không nghe vào được mấy câu.
Cô hiện tại chỉ muốn cầm lấy điện thoại mắng Thư Diệu một trận.
Đưa ra cái chủ ý gì vậy không biết, đang yên đang lành thì “phá sản”, mấu chốt là hiện tại cô muốn giải thích cũng không biết phải giải thích như thế nào.
… Nếu không giải thích cho tốt, sẽ từ một người thuê nhà trong sáng, biến thành trăm phương ngàn kế mơ tưởng đến thân thể của Tạ Vân Trì.
Gọi đồ ăn xong, bốn người cứ như vậy ngồi trong phòng, vây quanh một cái bàn…
Nghe Diêu Thành Lâm nói chuyện phiếm.
Diêu Thành Lâm: “Tiểu Tạ gần đây rất bận sao? Khoảng thời gian này không thấy con đến chỗ chú Diêu ăn cơm.”
Tạ Vân Trì nói không quá nhiều: “Vẫn bình thường.”
Diêu Thành Lâm: “Miêu Miêu đến đây cảm thấy thế nào? Đã quen chưa?”
Kỷ Miêu Miêu đang thất thần: “Không tồi.”
Diêu Thành Lâm: “Tư Viễn, sức khỏe người trong nhà như thế nào? Bây giờ đã là tuổi cần chú ý thân thể rồi.”
Phó Tư Viễn ngồi xem trò hay: “Khá tốt.”
Diêu Thành Lâm: “…”
Chú mẹ nó là đang diễn hài độc tấu cho mấy đứa à?
Diễn viên phụ còn nói được nhiều hơn mấy đứa!
May mắn thay, nhân viên phục vụ đến gõ cửa, một loạt thức ăn được bày trên bàn, còn không quên đọc tên từng món cho mọi người.
Diêu Thành Lâm đưa một đ ĩa cà tím đến trước mặt Tạ Vân Trì, không quên nói: “Tiểu Tạ mau nếm thử, đây chính là cà tím nấu theo bí quyết của chú, thế nào?”
Tạ Vân Trì gắp một miếng cà tím cho vào miệng, ý cười bên khóe môi càng sâu: “Ăn ngon, rất là ngon miệng.”
“Đúng không?” Diêu Thành Lâm rất là đắc ý, “Trước kia chú nghe mẹ con nói, từ lúc cao trung con đã rất thích ăn cà tím, cho nên hôm nay chú cố tình gọi thêm món này.”
Tạ Vân Trì dừng một chút, lễ phép nói cảm ơn Diêu Thành Lâm.
Kỷ Minh Nguyệt ngồi đối diện thu hết biểu cảm của Tạ Vân Trì vào đáy mắt.
Trong lòng cô không khỏi chua xót, sau đó khoa trương mà chuyển đ ĩa cà tím kia đến trước mặt mình, trước mặt Tạ Vân Trì đổi thành một đ ĩa cá.
“Thật à? Mau để con nếm thử món cà tím đặc biệt này!”
Nói xong liền đưa vào trong miệng, khích lệ: “Ừm, đồ ăn của chú Diêu đúng là không làm con thất vọng.”
Diêu Thành Lâm lắc đầu: “Nha đầu này.”
Cũng không nhắc lại chuyện Tạ Vân Trì ăn cà tím nữa.
Động tác ăn của Kỷ Minh Nguyệt cũng chậm lại.
… Trong lòng cô biết rõ, Tạ Vân Trì trước nay không thích ăn cà tím.
Thời cao trung cô thấy Tạ Vân Trì ăn cà tím rất nhiều lần, cũng tò mò hỏi Thư Diệu: “Tạ Vân Trì sao lại thường xuyên gọi cà tím như vậy? Đặc biệt là buổi tối, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ấy dường như không hề hưởng thụ.”
Nào có người ăn đồ mình thích mà cau mày, mỗi một miếng nuốt xuống đều khổ sở như vậy?
“Bởi vì cà tím rẻ.” Thư Diệu nói như chuyện đương nhiên, “Phỏng chừng là trước nay cậu đều không chú ý tới giá cả của đồ ăn, đặc biệt là bữa tối, cà tím thường được phát miễn phí.”
Thư Diệu lại chỉ chỉ thực đơn: “Trưa nay dư lại cái gì, buổi tối liền miễn phí cái đó, hai ngày trước là cà rốt, hôm qua là giá đỗ, hôm nay là cà tím.”
… Hai hôm trước Tạ Vân Trì ăn cà rốt, ngày hôm qua ăn giá đỗ, hôm nay ăn cà tím.
Sau đó cô lại thấy Tạ Vân Trì viết trên sổ tay bạn học của Thiệu Trạch Vũ:
Đồ ăn ghét nhất:
1. Cà rốt
2. Giá đỗ
3. Cà tím
Mẹ anh lại nói cho người khác, anh thích ăn cà tím.
…
Kỷ Minh Nguyệt càng thêm chua xót.
Phó Tư Viễn chuyển đề tài, tùy ý hàn huyên với Diêu Thành Lâm.
Vừa lúc có nhân viên phục vũ gõ cửa, nói là bên ngoài có người tìm Diêu Thành Lâm, ông nhìn ba người họ cười cười mà xin lỗi: “Mấy đứa cứ ăn đi, chú ra ngoài xem thử.”
Diêu Thành Lâm vừa đi ra, trong phòng lại lần nữa an tĩnh.
Kỷ Minh Nguyệt ngay sau khi không phải nói chuyện với người lớn, cả người đều lười nhác, chọc chọc mấy con tôm trong bát, lại không thấy đói bụng.
Phó Tư Viễn cũng đặt đũa xuống, dựa vào lưng ghế, ngữ khí trêu chọc: “Trách không được hôm nay tôi hỏi lão Tạ có thể ăn cùng nhau bữa cơm không, cậu ấy lại ngoài dự đoán mà nói có thể, thì ra là bị cậu hủy kèo.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Sao lại có người thích nói chuyện này như vậy?
Tạ Vân Trì cười cười, gắp cho Phó Tư Viễn một miếng ớt chuông: “Không được bắt nạt Miêu Miêu.”
Phó · vừa thấy ớt chuông liền muốn điên · Tư Viễn: “…”
Mẹ nó.
Còn có thiên lý hay không!
Cái gì gọi là “Không được bắt nạt Miêu Miêu”, đây là lời mà con người này nên nói sao? Rõ ràng là anh đang nói giúp Tạ Vân Trì mà?
Cũng đúng, không giống lời mà người khác sẽ nói, nhưng chắc chắn là Tạ Vân Trì sẽ nói.
Phó Tư Viễn vẻ mặt ghét bỏ gắp ớt xanh ra khỏi bát, chỉ cảm thấy cả đôi đũa của bản thân cũng bẩn rồi.
Lại nghe thấy Kỷ Minh Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, hỏi: “Cậu là Shin-chan à?”
(Shin-chan: Nhân vật chính trong Shin – cậu bé bút chì)?
Liên quan gì đến Shin-chan?
Kỷ Minh Nguyệt: “Chỉ có Shin-chan mới không ăn ớt chuông.”
Cô dừng một chút, lại bổ sung: “Hơn nữa Shin-chan còn rất đáng yêu.”
Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu thoáng nhìn Phó Tư Viễn, ánh mắt dừng trên mặt anh hai giây, cúi đầu, nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài.
“…”
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng Kỷ Minh Nguyệt cái gì cũng chưa nói, ngữ khí cũng không có ý tứ gì khác, nhưng Phó Tư Viễn lại nghe thấy rất rõ ý của cô…
Trẻ con năm tuổi mới ghét ớt chuông, mà mấu chốt chính là, anh còn không đáng yêu bằng Shin-chan.
?
Mẹ nó, cái cục diện này, chỉ có anh là không phải người bình thường đúng không.
Phó Tư Viễn nhăn nhó, chỉ chỉ Tạ Vân Trì: “Tôi ghét ăn ớt chuông thì làm sao, lão Tạ còn ghét cà tím kìa.”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu, đang chuẩn bị nói cái gì, lại nghe thấy Phó Tư Viễn nói: “Đâu chỉ ghét cà tím, cậu ấy còn ghét cà rốt và giá đỗ, một chút cay cũng không thể ăn, cực kỳ kén chọn.”
Cô hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì.
… Một chút cay cũng không thể ăn?
Cô không hỏi Tạ Vân Trì, ngược lại là hỏi Phó Tư Viễn: “Cậu ấy ăn cay thì sẽ như thế nào?”
Phó Tư Viễn xua xua tay: “Sẽ đau dạ dày, cậu không biết đâu…”
Phó Tư Viễn còn muốn nói cái gì đó thì bị Tạ Vân Trì chặn lại, anh lại gắp một miếng thịt gà cho Phó Tư Viễn: “Ăn cơm đi, cậu nói nhiều quá.”
“…”
Phó Tư Viễn cảm thấy chính mình hôm nay không phải tới ăn cơm, là tới để bị khinh bỉ.
Bất quá tốt xấu gì thì Tạ Vân Trì lần này không gắp ớt chuông cho anh, Phó Tư Viễn cũng câm miệng.
Không gian lại lần nữa lặng im.
Ba giây sau, Phó Tư Viễn kêu lên sợ hãi: “Mẹ nó! Cái này là phao câu gà à!”
Tạ Vân Trì thảnh thơi cầm cái cốc bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước, ngữ điệu nhẹ nhàng vừa ý.
“Ừm, ăn gì bổ nấy.”
Kỷ Minh Nguyệt đang uống nước trái cây thì bị sặc, thiếu chút nữa ho đến chết.
Tạ Vân Trì nhanh tay đưa khăn giấy, Kỷ Minh Nguyệt duỗi tay nhận lấy, trong lúc lơ đãng đυ.ng phải đầu ngón tay anh.
Trong nháy mắt tim cô đập như sấm, toàn thân như bị giật điện mà rút tay lại, ngại ngùng xoa miệng, tiện đà hỏi: “…Bổ gì?”
Tạ Vân Trì chậm rãi thu hồi tay, thần sắc tự nhiên, chỉ là ý cười trong mắt đầy ẩn ý: “Bổ não.”
Phó Tư Viễn thực sự bất lực.
Anh lại lần nữa đặt đũa xuống, gõ ngón giữa xuống mặt bàn: “Không phải, tôi nói này, hai người các cậu kẻ xướng người họa, phu xướng phụ tùy, bắt nạt tôi, là muốn như thế nào?”
Bốn chữ “Phu xướng phụ tùy” vừa ra khỏi miệng, Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt đồng thời im lặng.
Phó Tư Viễn cũng dừng một chút, nhận thấy được không khí ngưng kết, sửa miệng: “Gà xướng chó tùy?”
“…”
Cậu mẹ nó mới là gà!
Cậu mẹ nó mới là chó!
Tác giả có lời muốn nói:Kỳ thật cũng không sai, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó mà.