Chương 15
Cô đã để ý đến người phụ nữ này trước đó, gầy giơ xương và có bộ mặt nanh nọc, trang điểm khó ưa và mái tóc nhuộm đen. Cô ta và gã đàn ông trông như gấu xám ngồi cùng bàn đã uống tì tì suốt buổi tối. Không giống như nhiều khách quen khác của nhà hàng, chẳng ai trong hai người bọn họ tiếp cận Dean. Thay vào đó người phụ nữ lại nhìn Blue trừng trừng suốt buổi. Giờ, thấy Blue đi ngang qua bàn mình, cô ta liền gọi cô bằng cái giọng lè nhè, “Ra đằng kia để tao nói chuyện với mày, Lỏi con.”
Blue phớt lờ cô ta và bước vào phòng vệ sinh. Cô vừa mới chốt buồng lại thì cánh cửa bên ngoài đã bật tung và cái giọng gây chiến vừa nãy vọng vào. “Sao đây Lỏi con? Mày nghĩ mày ngon lắm à mà không thèm nói chuyện với tao?”
Cô đang định bảo với người đàn bà đó là cô không nói chuyện với người say thì một giọng đàn ông quen thuộc cất lên. “Để cô ấy yên.” Dean - kẻ quyến rũ – đã được thay thế bằng gã đội trưởng trên sân luôn đòi hỏi người khác phải tuân lệnh ngay lập tức.
“Đồ khốn, mày mà chạm vào tao thì tao sẽ gào lên là mày cưỡиɠ ɧϊếp”, ả đàn bà nọ gầm lên.
“Ồ không, không đâu.” Blue lao ra khỏi buồng vệ sinh. “Cô bị làm sao đấy hả?”
Ả đàn bà đứng trong ánh sáng vàng mờ xỉn cạnh mấy cái bồn, Dean với thân hình to lớn và bờ vai rộng chắn hết khung cửa mở ra bên tay trái ả ta. Vẻ chế nhạo, xương hông nhô ra, mớ tóc nhuộm chết chóc, tất cả đều báo hiệu một kẻ cay đắng với cuộc đời và quyết tâm trút những thất bại của mình lên Blue. “Mày đã bước qua mặt tao, vấn đề của tao đấy.”
Blue chống mạnh một tay lên hông. “Này cô, cô say rồi đấy.”
“Thì sao? Cả tối mày cứ ngồi đó ra vẻ mình ngon lành hơn mọi con đàn bà ở đây, chỉ bởi vì mày đang thậm thụt với Quý ông Phân nóng.”
Blue hùng hổ bước thẳng tới trước nhưng Dean đã luồn tay quanh eo kéo cô lại. “Đừng làm thế. Ả ta không đáng.”
Blue không định đánh nhau mà chỉ muốn mở mắt cho ả ta. “Bỏ tôi ra đi Dean.”
“Trốn sau thằng bồ to lớn xấu xa của mày à?” Ả đàn bà chế nhạo khi Dean kéo Blue ra cửa.
“Tôi không phải trốn sau ai cả.” Blue ghìm chân lại đẩy tay Dean ra, nhưng anh không nhúc nhích.
Con gấu xám ngồi cùng với ả đàn bà nọ đang lù lù trên ngưỡng cửa. Hắn ta ngực lẳn, quai hàm trễ xuống và bắp tay trông giống như thùng bia có xăm hình. Ả đàn bà quá chú tâm vào Blue nên không nhận thấy. “Thằng bồ giàu có to lớn của mày muốn đảm bảo mày không quá bầy nhầy để tối nay còn chơi mày đây mà.”
Dean quắc mắc trong gương. “Cô à, cô là một hình mẫu nhục nhã cho loài người đấy.”
Ai đó trong đám đông đang tụ tập lại phía sau Gấu xám đã chu đáo nhích vào mở rộng cánh cửa để không ai bỏ lỡ điều gì. Gấu xám tựa vào cửa. “Em đang làm gì trong đó thế hả Karen Ann?”
“Tôi sẽ cho anh biết cô ta đang làm gì,” Blue đáp trả. “Cô ta đang cố gây hấn với tôi vì cô ta đã hủy hoại cuộc đời mình, và cô ta muốn trút tất cả những khốn khổ của mình lên người khác.”
Ả đàn bà túm mép bồn để đứng vững. “Tao làm việc để kiếm sống, con đĩ. Tao không nhận của bố thí từ ai. Mày đã phải thổi kèn cho thằng Sộp này bao nhiêu lần để nó bao mày ăn tối hả?”
Dean buông tay ra. “Xử cô ta đi, Blue.”
Xử cô ta?
Karen Ann lảo đảo bước tới. So với Blue, ả ta cao hơn một cái đầu và nặng hơn ít nhất mười lăm cân, nhưng ả ta cũng say xỉn bét nhè. “Đến đây nào, Lỏi con,” ả ta chế giễu. “Để xem mày đánh nhau có giỏi như làm đĩ không nào?”
“Thế đấy!” Blue không biết vì sao Karen Ann lại gây hấn với cô, nhưng cô chẳng quan tâm. Cô lao qua sàn nhà lát gạch. “Tôi kiên quyết yêu cầu cô xin lỗi.”
“Mả cha mày.” Co các ngón tay lại thành móng vuốt, Karen Ann túm tóc Blue. Blue chúi đầu xuống húc vai vào bụng ả ta.
Kêu lên một tiếng đau đớn, ả mất thăng bằng ngã xuống sàn.
“Mẹ kiếp, Karen Ann! Nhấc cái đít lên!” Gấu xám xông tới để rồi bị Dean chặn đường lại.
“Đứng ngoài cuộc đi.”
“Ai bắt được tao nào?”
Miệng Dean cong lên thành phiên bản nụ cười chết chóc. “Mày không nghĩ là sẽ vượt qua được tao thật đấy chứ? Chuyện cô nàng Lỏi con đằng kia đá đít bạn gái mày còn chưa đủ à?”
Nói thế cũng không chuẩn lắm. “Cô nàng Lỏi con đằng kia” mới chỉ đẩy cô nàng say xỉn một cái, nhưng cú đó lại trúng chỗ hiểm một cách lạ thường, nện Karen Ann ngay cụm dây thần kinh ở bụng. Giờ ả đang cuộn người lại hớp hớp không khí.
“Mày tự rước lấy đấy nhé, thằng khốn.” Gấu xám lao tới.
Dean giáng cú đấm mà thậm chí chân không hề nhúc nhích. Đám đông hú lên, Blue nhận ra trong đó có cả gã mà Dean đã bảo là thẩm phán của hạt nữa. Gấu xám loạng choạng đập người khung cửa. Mắt hắn nheo lại, và hắn lại xông tới. Dean tránh sang bên làm Gấu xám lao thẳng vào hộp đựng giấy vệ sinh. Hắn lấy lại thăng bằng rồi tiếp tục lao vào Dean. Lần này hắn gặp may, tông trúng cái vai đau của Dean, mà anh thì chẳng thích điều đó chút nào. Blue tránh sang một bên khi thấy vị hôn phu giả của cô thôi chơi đùa mà trở nên nghiêm túc.
Một cảm giác hồ hởi đáng sợ chạy dọc cơ thể khi cô chứng kiến những cú trả đòn hiệu quả chính xác của anh. Vài chuyện trong cuộc đời chỉ có đen và trắng, tỉ như chuyện này, và chứng kiến công lý được thực thi nhanh chóng thế này khiến cô ngập chìm trong khao khát. Giá như Dean, với sức mạnh khủng khϊếp, phản ứng nhanh nhạy, tinh thần hiệp sĩ kỳ quặc này có thể xóa bỏ tất cả những điều xấu xa trên thế giới, khi ấy Virginia Bailey sẽ không cần phải gánh trách nhiệm đó nữa.
Khi Gấu xám đã nằm trên sàn, gã đàn ông to lớn, hói đầu mà trước đó Dean bảo là hiệu trưởng trường trung học mới đẩy đám đông đi ra, “Ronnie Archer, óc cậu vẫn chẳng hơn gì quả nho. Đứng dậy cút khỏi đây đi.”
Gấu xám cố lăn ngửa ra nhưng không thành công cho lắm. Trong lúc đó, Karen Ann đã bò vào trong một buồng vệ sinh để nôn ọe.
Tay cắt tóc và phục vụ quầy kéo Gấu xám đứng dậy. Theo vẻ mặt của họ mà nói, hắn không phải là gã được yêu quí gì trong thị trấn cho cam. Một người ném nhúm giấy cho hắn lau máu trong khi người còn lại dẫn hắn ra khỏi cửa. Blue đến cạnh Dean, nhưng ngoài một bên khuỷu tay bị xước và mấy vết bẩn trên chiếc quần jean hàng hiệu ra, dường như anh chẳng hề hấn gì.
“Vui thật.” Anh kiểm tra qua người cô. “Em không sao chứ?”
Trận đánh của cô đã kết thúc trước khi nó bắt đầu, nhưng cô vẫn cảm kích sự quan tâm của anh. “Tôi không sao.”
Tiếng nôn ọe cuối cùng cũng dừng lại và tay hiệu trưởng biến mất trong buồng vệ sinh. Ông ta xuất hiện trở lại với cô ả Karen Ann xanh lét lảo đảo bên cạnh. “Chúng tôi ở đây không biết ơn hai người đã khiến chúng tôi trông như một lũ mọi rợ say xỉn trước mặt người lạ.” Ông ta dẫn cô ả qua đám đông. “Cô định dành cả phần đời còn lại gây chuyện đánh nhau với tất cả những phụ nữ thấp người khiến cô nhớ đến em gái cô sao?”
Blue và Dean đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đám say xỉn đã được xử lý, vị thẩm phán hạt, Gary thợ cắt tóc, ông hiệu trưởng và một phụ nữ được mọi người gọi là Syl, hóa ra lại là người sở hữu của hàng đồ cũ trong vùng, cứ nhất quyết đòi mua đồ uống cho Dean và Blue. Họ nhanh chóng biết được Ronnie là đồ ngốc, nhưng không xấu. Ả Karen Ann đó thì đơn thuần là ác – chỉ cần nhìn vào mái tóc chẻ ngọn và nhuộm hỏng là biết – và ả ta đã ác sẵn thậm chí trước khi cô em xinh đẹp nhỏ nhắn Lyla của ả bỏ trốn với chồng và – đáng nguyền rủa nhất – chiếc Trans Am đỏ của ả.
“Ả ta hẳn yêu con xe đó lắm,” thẩm phán Pete Haskins nói.
Cô em Lyla hóa ra lại có vóc người tương đương Blue và cũng có mái tóc đen, mặc dù cô được cắt sắc gọn hơn, Gary đã lịch thiệp chỉ ra như vậy.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Dean lẩm bẩm.
“Vài tuần trước Karen Ann đã đuổi theo Margo Gilbert,” Syl chỉ ra, “mà cô ta chẳng giống Lyla nhiều bằng Blue.”
Ngay trước khi Blue và Dean ra về, tay phục vụ quầy trông giống Chris Rock, có tên thật là Jason, đã đồng ý một tối không phục vụ cả Ronnie lẫn Karen Ann quá một ly, kệ cả trong bữa tiệc yêu thích của Ronnie là Tất Cả Có Thể Ăn Buffet Ý vào ngày thứ Tư.
Mùi scoth làm sống mũi April ngứa ngáy khi bà ngồi xuống trước quầy bar. Bà cần một ly và sau đó là một điếu thuốc lá.
Chỉ hôm nay thôi.
“Nước soda với một lát trái cây,” bà vừa bảo tay phục quầy trẻ tuổi có thân hình ngon lành vừa hít khói thuốc. “Làm tôi sướиɠ điên bằng cách rót nó vào ly martini nhé.”
Anh ta mỉm cười và để ánh mắt trai trẻ đi rông. “Bà có ngay đây.”
Không còn nhiều nữa, bà nghĩ. Bà nhìn xuống đôi giày đế bằng Marc Jacobs. Bà sẽ bị viêm tấy kẽ chân cho xem. Cuộc sống trong những đôi giày, bà nghĩ. Những đôi gộc cao mười hai phân; bốt đủ mọi kích cỡ và hình dáng; giày gót nhọn, giày gót nhọn, thêm nhiều giày gót nhọn nữa. Và giờ là giày đế bằng.
Tối nay bà cần trốn khỏi trạng trại, trốn khỏi thái độ coi thường của Dean, nhưng phần lớn bà cần trốn khỏi Jack. Bà đã lái xe sang hạt bên canh để tìm sự cô đơn ở cái tiệm thịt nướng cao cấp này. Dù bà không định dừng lại ở một quán bar vắng khách trước khi ăn, nhưng thói quen cũ đã kéo bà vào đây.
Cả ngày nay, bà cảm thấy mình như một cái áo len tự đan bị xô ra từng mũi từng mũi một. Bà chưa từng hình dung ra bất kỳ điều gì có thể khó khăn hơn sự xuất hiện của Dean, nhưng hôm nay, trải qua nhiều giờ sơn cái gian bếp đó với Jack đã khơi dậy quá nhiều những cảm xúc kinh khủng cứ gào thét chực xé tan cái vẻ ngoài yên bình mà khó khăn lắm bà mới tìm kiếm được. Thật may thay, Jack cũng chẳng háo hức muốn nói chuyện nhiều hơn bà, và họ cứ để nhạc đủ to để khiến việc nói chuyện trở thành không thể.
Tất cả đàn ông trong quá bar đã để ý lúc bà bước vào. Trong khi nhạc thang máy dở tệ vang lên, hai gã thương nhân Nhật quan sát bà. Xin lỗi, các cậu chàng. Tôi không còn chơi theo cặp nữa. Một gã khoảng gần năm mươi có nhiều tiền hơn là khiếu thẩm mỹ làm dáng trước bà. Không phải ngày may mắn rồi.
Sẽ thế nào nếu sau tất cả nhưng nỗ lực khó khăn, tất cả những hàn gắn mà bà đã tìm được, Jack Patriot lại một lần nữa yểm được bùa lên bà? Ông từng là sự điên rồ, cuồng dại, là khởi đầu cho sự hủy hoại của bà. Sẽ thế nào nếu điều đó lại xảy ra nữa lần nữa? Nhưng không thể nào. Những ngày này bà điều khiển đàn ông. Họ không còn điều khiển bà nữa.
“Bà chắc chắn là không muốn một suất đúp chứ?” tay phục vụ cường tráng hỏi.
“Không thể. Tôi lái xe.”
Anh ta cười toe rót soda. “Cần thêm gì khác thì cứ bảo tôi nhé.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Quán bar và các câu lạc bộ là nơi bà đã đánh mất đời mình, và đôi khi bà cần quay lại đó để có thể nhắc nhở bản thân rằng cô gái tiệc tùng phê thuốc, háo hức bán rẻ bản thân cho bất kỳ gã đàn ông nào lọt vào mắt xanh của mình không còn tồn tại nữa. Thế nhưng, đây vẫn cứ là việc làm nguy hiểm. Ánh sáng mờ mờ, tiếng đá lách cách và mùi cồn đầy cám dỗ. May thay, chỗ này cũng không giống quán bar nhiều lắm, và phiên bản nhạc khí tồi tệ của bài "Start Me Up" cứ rin rít gai người khiến bà không hào hứng nán lại lắm. Kẻ nào thu âm thứ rác rưởi như thế lẽ ra nên bị tống vào tù mới phải.
Điện thoại trong túi bà rung lên. Bà xem số gọi đến và nhanh chóng trả lời. "Mark à!"
"Chúa ơi, April, tôi cần cô biết bao..."
April về đến ngôi nhà nhỏ thì cũng đã nửa đêm. Trước đây, giờ này thì bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu. Giờ tất cả những gì bà muốn là ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi xe, bà nghe tiếng nhạc phát ra từ sân sau. Tiếng ghita mộc và giọng nam trung khàn khàn quen thuộc cất lên.
"Mỗi khi đơn độc về đêm,
Có bao giờ em nghĩ đến tôi, người yêu dấu,
Như tôi luôn nghĩ về em?"
Chất khàn giờ đã khản đặc hơn nữa, và ông giữ lại những âm tiết sâu hơn trong cổ họng, như thể không chịu nổi nếu chúng thoát ra. Bà vào nhà nhỏ đặt túi xách xuống, Trong chốc lát, bà đứng im tại chỗ, mắt nhắm lại, tai lắng nghe, cố kìm nén bản thân. Thế rồi, bà hành động như trước giờ vẫn luôn như thế: lần theo tiếng nhạc.
Ông ngồi đối diện với mặt hồ tối đen. Thay vì chiếc ghế bố với tay dựa kim loại, ông lại kéo ghế tựa lưng thẳng không tay vịn từ trong bếp. Một cây nến lùn mập cắm lên cái đĩa hứng nước đặt trên cỏ không xa chân ông để ông có thể chép lại lời bài hát vào tập giấy để cạnh đó.
"Em yêu ơi, nếu em biết được
Nỗi đau đớn em đã bắt tôi trải qua,
Em sẽ khóc,
Khóc như tôi từng khóc."
Những năm tháng trôi tuột qua. Ông ôm chiếc ghita như bà vẫn nhớ - vuốt ve, thuyết phục, khơi gợi ngọn lửa. Ngọn nến lập lòe phản chiếu cặp kính nằm trên tập giấy viết. Kẻ nổi loạn hoang dã, tóc dài, rock & roll thời thanh xuân của bà đã biến thành một kẻ dẫn đầu đáng kính lớn tuổi hơn. Lẽ ra bà nên - nên - quay vào trong, nhưng bản nhạc quá ngọt ngào.
"Đã bao giờ em mong mưa đến
Để em không còn thấy cô đơn thêm?
Đã bao giờ em muốn mặt trời không còn?
Ông thấy bà, nhưng không dừng lại. Thay vào đó, ông hát cho bà nghe như trước đây, và tiếng nhạc chờn vờn trên da bà như lớp dầu trị thương ấm nóng. Khi thanh âm cuối cùng đã trôi vào trong bóng tối, ông thả tay xuống đầu gối. "Em nghĩ thế nào?"
Cô gái hoang dã một thời trong bà chắc chắn sẽ cuộn tròn dưới chân ông đòi ông chơi lại đoạn điệp khúc. Cô ta hẳn sẽ bảo rằng ông cần phải sửa lại đoạn đổi tông ở cuối bài hát lần hát đầu và rằng cô ta có thể nghe thấy tiếng một chiếc organ Hammnond B3 quét vào đoạn bè. Nhưng người phụ nữ trưởng thành này chỉ nhún vai thờ ơ. "Patriot Cổ xưa."
Đó là điều nhẫn tâm nhất bà có thể nói. Nỗi ám ảnh của Jack về việc phải khám phá ra hướng đi âm nhạc mới đã thành giai thoại, cũng như như sự khinh miệt ông dành cho đám nữ thần tượng nhạc rock chỉ lặp đi lặp lại những mánh khóe cũ của mình. "Em nghĩ vậy à?"
"Đó là bài hát hay, Jack ạ. Anh biết mà."
Ông cúi xuống đặt cây ghita vào hộp. Ánh nến viền quanh sống mũi sắc cạnh của ông. "Em có nhớ chuyện này thường như thế nào không?" ông hỏi. "Em chỉ nghe mỗi bài hát có một lần, thế mà biết ngay nó hay dở thế nào. Em hiểu âm nhạc của tôi hơn cả bản thân tôi nữa."
Bà khoanh tay ôm mình nhìn ra ngoài hồ. "Tôi không còn nghe những bài hát đó được nữa. Chúng khiến tôi nhớ đến quá nhiều thứ mà tôi bỏ lại phía sau."
Giọng ông trôi đến chỗ bà như làn khói thuốc lá. "Tất cả sự hoang dã đã không còn nữa à, April?"
"Không một chút nào. Giờ tôi là một phụ nữ L.A buồn tẻ chỉ biết làm việc."
"Có cố thì em cũng không thể nào buồn tẻ được," ông nói.
Một cảm giác mệt mỏi rã rời phủ lên bà. "Sao anh không ở bên nhà chính?"
"Tôi thích viết cạnh hồ nước."
"Đây đâu hẳn là Côte d'Azur. Tôi nghe nói anh có một chỗ ở đó."
“Cùng những chỗ khác.”
Làm thế này không được. Bà thả tay ra. “Đi đi, Jack. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở nơi nào gần tôi.”
“Tôi mới là người nói điều đó.”
“Anh có thể tự lo cho mình.” Vẻ cay đắng cũ lúc này trở nên sôi sục. “Thật mỉa mai biết bao. Tất cả những lần tôi cần nói chuyện với anh, anh không hề nghe lấy một cú điện thoại nào. Giờ, khi anh hoàn toàn không phải người mà tôi muốn...”
“Tôi không thể, April. Tôi không thể nói chuyện với em lúc đó. Với tôi, em là liều thuốc độc.”
“Độc đến nỗi anh viết được thứ âm nhạc hay nhất khi chúng ta bên nhau ư?”
“Tôi đã viết cả những bài tệ nhất nữa.” Ông đứng dậy. “Nhớ những ngày đó không? Tôi đã dùng vodka để uống thuốc.”
“Anh đã nghiện thuốc từ trước khi tôi gặp anh.”
“Tôi không buộc tội em. Tôi chỉ đang nói rằng sống trong sự điên cuồng ghen tuông khiến chuyện đó tệ hơn. Cho dù đang ở với ai – ngay cả với ban nhạc của chính mình – tôi cũng cứ thắc mắc liệu lúc đầu em có từng lao đến với họ không.”
Tay bà siết lại bên hông. “Tôi đã yêu anh!”
“Em yêu tất cả bọn họ, April. Chừng nào họ còn chơi rock.”
Không đúng. Ông là người duy nhất bà từng thực lòng yêu, nhưng bà sẽ không để bị kéo vào chuyện biện hộ cho những cảm xúc xưa cũ không còn phù hợp đó nữa. Bà cũng sẽ không để ông làm nhục bà. Số lần thất tiết của ông cũng chẳng kém gì bà.
“Tôi đã vật lộn chống lại những con quỷ của chính mình.” Ông nói. “Nhưng tôi không thể chống lại những con quỷ của em. Nhớ những vụ đánh nhau kinh khủng đó không? Không chỉ giữa chúng ta. Tôi đã đánh người hâm mộ, những tay săn ảnh. Tôi đã cháy phừng phừng.”
Và kéo bà theo ông.
Ông bước qua bà về phía bờ hồ. Chỉ nhìn vào cách di chuyển, đôi chân dài phong nhã linh hoạt y hệt người con trai, người ta mới đoán được họ có quan hệ với nhau. Hai người họ không giống nhau. Dean kế thừa những đặc điểm tổ tiên Bắc u của bà. Jack là bóng đêm, đen tối như tội lỗi. Bà nuốt khan và khẽ nói, “Chúng ta có một đứa con trai với nhau. Tôi đã muốn nói với anh về nó.”
“Tôi biết. Nhưng sự sống sót của tôi phụ thuộc vào việc phải tránh xa chuyện đó.”
“Ban đầu thì có thể, nhưng sau này thì sao? Sau này thì sao?”
Ông nhìn thẳng vào mắt bà. “Chừng nào còn ký séc đúng hạn thì tôi vẫn còn cho mình một ngoại lệ.”
“Tôi không bao giờ tha thứ cho anh vì vụ thử máu đó.”
Ông khẽ thốt lên tiếng cười sắc lẻm. “Tha cho tôi đi. Tôi đã bắt được em dối trá bao lần rồi? Em hoang dã, buông thả.”
“Và Dean là người đã phải trả giá.”
“Ừ, nó là người đã phải trả giá.”
Bà xoa lên cánh tay. Bà quá mệt mỏi vì bị quá khứ che bóng hiện tại. Cứ giả vờ mãi thì rồi cũng có lúc điều đó thành sự thật. Đã đến lúc nghe theo lời khuyên của chính mình rồi. “Riley đâu rồi?”
“Ngủ rồi.”
Bà liếc về phía cửa sổ ngôi nhà nhỏ. “Trong đó à?”
“Không. Ở trên nhà chính.”
“Tôi tưởng Dean và Blue đi chơi.”
“Đúng vậy.” Ông cầm cái ghế tựa đem vào trong nhà.
“Anh để Riley một mình à?”
Ông hướng về phía cừa sau. “Tôi bảo em rồi. Con bé đã ngủ.”
“Nhỡ nó tỉnh dậy thì sao?”
Ông bước đi. “Không đâu.”
“Làm sao anh biết được.” Bà theo sau ông. “Jack, anh không thể để một đứa bé mười một tuổi nhút nhát một mình trong ngôi nhà lớn như thế vào ban đêm.”
Chưa bao giờ thích bị dồn vào thế thủ, ông đặt chiếc ghế thật mạnh xuống cỏ. “Sẽ chẳng có chuyện gì cả. Ở đó con bé an toàn hơn trong thành phố.”
“Nó không cảm thấy như thế.”
“Tôi đoán tôi hiểu con mình hơn em.”
“Anh hoàn toàn không biết phải làm gì với nó.”
“Tôi sẽ nghĩ ra,” ông nói.
“Làm nhanh lên. Có thể con bé mới mười một tuổi, nhưng tin tôi đi, thời gian sắp hết rồi.”
“Giờ em là chuyên gia cỡ bự về tình cha mẹ cơ đấy.”
Một cơn giận ào ạt lại tạo một vết nứt nữa trên bề mặt cứng như đá của sự bình yên trong bà. “Phải, Jack ạ, đúng thế đấy. Chẳng ai có thể là chuyên gia giỏi hơn một kẻ đã phạm phải mọi lỗi lầm trong đời.”
“Về điều đó thì em đúng.” Ông lại cầm cái ghế bước vào trong nhà.
Vết nứt tách ra thành vực thẳm. Chỉ một người có quyền lên án bà, và đó là Dean. Bà phóng theo sau ông. “Anh còn dám phán xét tôi. Lại không phải ai khác mà là anh sao.”
Ông không chùn bước. “Tôi không cần em phải bảo tôi cách chăm sóc đứa con gái của chính mình.”
“Anh chỉ nghĩ là anh không cần thôi.” Riley đã chạm vào điều gì đó trong bà, và bà không thể bỏ qua chuyện này, nhất là khi tương lai của đứa nhỏ đang gặp nguy cơ, và khi Jack hiểu quá rõ là mình đã sai. “Cuộc đời không trao cho ai quá nhiều cơ hội thứ hai đâu, nhưng anh đã có một cơ hội với con bé. Vậy mà anh lại phá cơ hội đó. Tôi có thể thấy điều đó. Quý ông Ngôi sao Nhạc Rock đã năm mươi tư tuổi mà vẫn quá đam mê lạc thú đến nỗi không thể để cho một đứa nhỏ thiếu thốn tình thương chen vào giữa cuộc đời.”
“Đừng cố sơn lên người tôi bằng cây chổi nhúng tội lỗi của em.” Lời lẽ thì cứng rắn đấy, nhưng vẻ thiếu thuyết phục trong giọng nói của ông cho bà biết mình đã đánh trúng mục tiêu. Ông đẩy chiếc ghế vào dưới gầm bàn rồi đi vượt qua bà. Cánh cửa đóng sầm lại. Qua ô cửa sổ, bà nhìn ông cầm cây ghita cúi người trên ngọn nến. Vài giây sau, sân sau chìm trong tối.
Dean thích thú nhìn Blue tận hưởng chiếc Vanquish. Lúc họ về đến nhà, cô vẫn ở sau vô lăng. “Giải thích với tôi thêm một lần nữa xem,” cô nói. “Giải thích làm sao anh lại biết tôi sẽ không bị liệt vĩnh viễn dưới tay một ả đàn bà tâm thần cao hơn tôi ba cái đầu và nặng hơn đến hai lăm cân.”
“Đừng có cường điệu quá thế.” Anh nói. “Cô ta cao hơn em may ra khoảng mười phân và nặng hơn khoảng mười lăm cân thôi. Và tôi từng chứng kiến em đánh nhau rồi. Hơn nữa, cô ta không bị tâm thần. Cô ta say đến nỗi gần như không đi lại được.”
“Thế nhưng...”
“Phải có ai đó dạy cô ta cách cư xử. Tôi không thể ra tay. Và tình đồng đội thể hiện ở chỗ ấy đấy.” Anh cười toe. “Em phải thừa nhận là mình khoái vụ này đi.”
“Tôi ghét lắm.”
“Em không thể ngăn mình được đâu, Blue. Em là kẻ ngang ngạnh bẩm sinh rồi.”
Anh có thể thấy cô đánh giá cao lời khen ngợi.
Cô đã để ý đến người phụ nữ này trước đó, gầy giơ xương và có bộ mặt nanh nọc, trang điểm khó ưa và mái tóc nhuộm đen. Cô ta và gã đàn ông trông như gấu xám ngồi cùng bàn đã uống tì tì suốt buổi tối. Không giống như nhiều khách quen khác của nhà hàng, chẳng ai trong hai người bọn họ tiếp cận Dean. Thay vào đó người phụ nữ lại nhìn Blue trừng trừng suốt buổi. Giờ, thấy Blue đi ngang qua bàn mình, cô ta liền gọi cô bằng cái giọng lè nhè, “Ra đằng kia để tao nói chuyện với mày, Lỏi con.”
Blue phớt lờ cô ta và bước vào phòng vệ sinh. Cô vừa mới chốt buồng lại thì cánh cửa bên ngoài đã bật tung và cái giọng gây chiến vừa nãy vọng vào. “Sao đây Lỏi con? Mày nghĩ mày ngon lắm à mà không thèm nói chuyện với tao?”
Cô đang định bảo với người đàn bà đó là cô không nói chuyện với người say thì một giọng đàn ông quen thuộc cất lên. “Để cô ấy yên.” Dean - kẻ quyến rũ – đã được thay thế bằng gã đội trưởng trên sân luôn đòi hỏi người khác phải tuân lệnh ngay lập tức.
“Đồ khốn, mày mà chạm vào tao thì tao sẽ gào lên là mày cưỡиɠ ɧϊếp”, ả đàn bà nọ gầm lên.
“Ồ không, không đâu.” Blue lao ra khỏi buồng vệ sinh. “Cô bị làm sao đấy hả?”
Ả đàn bà đứng trong ánh sáng vàng mờ xỉn cạnh mấy cái bồn, Dean với thân hình to lớn và bờ vai rộng chắn hết khung cửa mở ra bên tay trái ả ta. Vẻ chế nhạo, xương hông nhô ra, mớ tóc nhuộm chết chóc, tất cả đều báo hiệu một kẻ cay đắng với cuộc đời và quyết tâm trút những thất bại của mình lên Blue. “Mày đã bước qua mặt tao, vấn đề của tao đấy.”
Blue chống mạnh một tay lên hông. “Này cô, cô say rồi đấy.”
“Thì sao? Cả tối mày cứ ngồi đó ra vẻ mình ngon lành hơn mọi con đàn bà ở đây, chỉ bởi vì mày đang thậm thụt với Quý ông Phân nóng.”
Blue hùng hổ bước thẳng tới trước nhưng Dean đã luồn tay quanh eo kéo cô lại. “Đừng làm thế. Ả ta không đáng.”
Blue không định đánh nhau mà chỉ muốn mở mắt cho ả ta. “Bỏ tôi ra đi Dean.”
“Trốn sau thằng bồ to lớn xấu xa của mày à?” Ả đàn bà chế nhạo khi Dean kéo Blue ra cửa.
“Tôi không phải trốn sau ai cả.” Blue ghìm chân lại đẩy tay Dean ra, nhưng anh không nhúc nhích.
Con gấu xám ngồi cùng với ả đàn bà nọ đang lù lù trên ngưỡng cửa. Hắn ta ngực lẳn, quai hàm trễ xuống và bắp tay trông giống như thùng bia có xăm hình. Ả đàn bà quá chú tâm vào Blue nên không nhận thấy. “Thằng bồ giàu có to lớn của mày muốn đảm bảo mày không quá bầy nhầy để tối nay còn chơi mày đây mà.”
Dean quắc mắc trong gương. “Cô à, cô là một hình mẫu nhục nhã cho loài người đấy.”
Ai đó trong đám đông đang tụ tập lại phía sau Gấu xám đã chu đáo nhích vào mở rộng cánh cửa để không ai bỏ lỡ điều gì. Gấu xám tựa vào cửa. “Em đang làm gì trong đó thế hả Karen Ann?”
“Tôi sẽ cho anh biết cô ta đang làm gì,” Blue đáp trả. “Cô ta đang cố gây hấn với tôi vì cô ta đã hủy hoại cuộc đời mình, và cô ta muốn trút tất cả những khốn khổ của mình lên người khác.”
Ả đàn bà túm mép bồn để đứng vững. “Tao làm việc để kiếm sống, con đĩ. Tao không nhận của bố thí từ ai. Mày đã phải thổi kèn cho thằng Sộp này bao nhiêu lần để nó bao mày ăn tối hả?”
Dean buông tay ra. “Xử cô ta đi, Blue.”
Xử cô ta?
Karen Ann lảo đảo bước tới. So với Blue, ả ta cao hơn một cái đầu và nặng hơn ít nhất mười lăm cân, nhưng ả ta cũng say xỉn bét nhè. “Đến đây nào, Lỏi con,” ả ta chế giễu. “Để xem mày đánh nhau có giỏi như làm đĩ không nào?”
“Thế đấy!” Blue không biết vì sao Karen Ann lại gây hấn với cô, nhưng cô chẳng quan tâm. Cô lao qua sàn nhà lát gạch. “Tôi kiên quyết yêu cầu cô xin lỗi.”
“Mả cha mày.” Co các ngón tay lại thành móng vuốt, Karen Ann túm tóc Blue. Blue chúi đầu xuống húc vai vào bụng ả ta.
Kêu lên một tiếng đau đớn, ả mất thăng bằng ngã xuống sàn.
“Mẹ kiếp, Karen Ann! Nhấc cái đít lên!” Gấu xám xông tới để rồi bị Dean chặn đường lại.
“Đứng ngoài cuộc đi.”
“Ai bắt được tao nào?”
Miệng Dean cong lên thành phiên bản nụ cười chết chóc. “Mày không nghĩ là sẽ vượt qua được tao thật đấy chứ? Chuyện cô nàng Lỏi con đằng kia đá đít bạn gái mày còn chưa đủ à?”
Nói thế cũng không chuẩn lắm. “Cô nàng Lỏi con đằng kia” mới chỉ đẩy cô nàng say xỉn một cái, nhưng cú đó lại trúng chỗ hiểm một cách lạ thường, nện Karen Ann ngay cụm dây thần kinh ở bụng. Giờ ả đang cuộn người lại hớp hớp không khí.
“Mày tự rước lấy đấy nhé, thằng khốn.” Gấu xám lao tới.
Dean giáng cú đấm mà thậm chí chân không hề nhúc nhích. Đám đông hú lên, Blue nhận ra trong đó có cả gã mà Dean đã bảo là thẩm phán của hạt nữa. Gấu xám loạng choạng đập người khung cửa. Mắt hắn nheo lại, và hắn lại xông tới. Dean tránh sang bên làm Gấu xám lao thẳng vào hộp đựng giấy vệ sinh. Hắn lấy lại thăng bằng rồi tiếp tục lao vào Dean. Lần này hắn gặp may, tông trúng cái vai đau của Dean, mà anh thì chẳng thích điều đó chút nào. Blue tránh sang một bên khi thấy vị hôn phu giả của cô thôi chơi đùa mà trở nên nghiêm túc.
Một cảm giác hồ hởi đáng sợ chạy dọc cơ thể khi cô chứng kiến những cú trả đòn hiệu quả chính xác của anh. Vài chuyện trong cuộc đời chỉ có đen và trắng, tỉ như chuyện này, và chứng kiến công lý được thực thi nhanh chóng thế này khiến cô ngập chìm trong khao khát. Giá như Dean, với sức mạnh khủng khϊếp, phản ứng nhanh nhạy, tinh thần hiệp sĩ kỳ quặc này có thể xóa bỏ tất cả những điều xấu xa trên thế giới, khi ấy Virginia Bailey sẽ không cần phải gánh trách nhiệm đó nữa.
Khi Gấu xám đã nằm trên sàn, gã đàn ông to lớn, hói đầu mà trước đó Dean bảo là hiệu trưởng trường trung học mới đẩy đám đông đi ra, “Ronnie Archer, óc cậu vẫn chẳng hơn gì quả nho. Đứng dậy cút khỏi đây đi.”
Gấu xám cố lăn ngửa ra nhưng không thành công cho lắm. Trong lúc đó, Karen Ann đã bò vào trong một buồng vệ sinh để nôn ọe.
Tay cắt tóc và phục vụ quầy kéo Gấu xám đứng dậy. Theo vẻ mặt của họ mà nói, hắn không phải là gã được yêu quí gì trong thị trấn cho cam. Một người ném nhúm giấy cho hắn lau máu trong khi người còn lại dẫn hắn ra khỏi cửa. Blue đến cạnh Dean, nhưng ngoài một bên khuỷu tay bị xước và mấy vết bẩn trên chiếc quần jean hàng hiệu ra, dường như anh chẳng hề hấn gì.
“Vui thật.” Anh kiểm tra qua người cô. “Em không sao chứ?”
Trận đánh của cô đã kết thúc trước khi nó bắt đầu, nhưng cô vẫn cảm kích sự quan tâm của anh. “Tôi không sao.”
Tiếng nôn ọe cuối cùng cũng dừng lại và tay hiệu trưởng biến mất trong buồng vệ sinh. Ông ta xuất hiện trở lại với cô ả Karen Ann xanh lét lảo đảo bên cạnh. “Chúng tôi ở đây không biết ơn hai người đã khiến chúng tôi trông như một lũ mọi rợ say xỉn trước mặt người lạ.” Ông ta dẫn cô ả qua đám đông. “Cô định dành cả phần đời còn lại gây chuyện đánh nhau với tất cả những phụ nữ thấp người khiến cô nhớ đến em gái cô sao?”
Blue và Dean đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đám say xỉn đã được xử lý, vị thẩm phán hạt, Gary thợ cắt tóc, ông hiệu trưởng và một phụ nữ được mọi người gọi là Syl, hóa ra lại là người sở hữu của hàng đồ cũ trong vùng, cứ nhất quyết đòi mua đồ uống cho Dean và Blue. Họ nhanh chóng biết được Ronnie là đồ ngốc, nhưng không xấu. Ả Karen Ann đó thì đơn thuần là ác – chỉ cần nhìn vào mái tóc chẻ ngọn và nhuộm hỏng là biết – và ả ta đã ác sẵn thậm chí trước khi cô em xinh đẹp nhỏ nhắn Lyla của ả bỏ trốn với chồng và – đáng nguyền rủa nhất – chiếc Trans Am đỏ của ả.
“Ả ta hẳn yêu con xe đó lắm,” thẩm phán Pete Haskins nói.
Cô em Lyla hóa ra lại có vóc người tương đương Blue và cũng có mái tóc đen, mặc dù cô được cắt sắc gọn hơn, Gary đã lịch thiệp chỉ ra như vậy.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Dean lẩm bẩm.
“Vài tuần trước Karen Ann đã đuổi theo Margo Gilbert,” Syl chỉ ra, “mà cô ta chẳng giống Lyla nhiều bằng Blue.”
Ngay trước khi Blue và Dean ra về, tay phục vụ quầy trông giống Chris Rock, có tên thật là Jason, đã đồng ý một tối không phục vụ cả Ronnie lẫn Karen Ann quá một ly, kệ cả trong bữa tiệc yêu thích của Ronnie là Tất Cả Có Thể Ăn Buffet Ý vào ngày thứ Tư.
Mùi scoth làm sống mũi April ngứa ngáy khi bà ngồi xuống trước quầy bar. Bà cần một ly và sau đó là một điếu thuốc lá.
Chỉ hôm nay thôi.
“Nước soda với một lát trái cây,” bà vừa bảo tay phục quầy trẻ tuổi có thân hình ngon lành vừa hít khói thuốc. “Làm tôi sướиɠ điên bằng cách rót nó vào ly martini nhé.”
Anh ta mỉm cười và để ánh mắt trai trẻ đi rông. “Bà có ngay đây.”
Không còn nhiều nữa, bà nghĩ. Bà nhìn xuống đôi giày đế bằng Marc Jacobs. Bà sẽ bị viêm tấy kẽ chân cho xem. Cuộc sống trong những đôi giày, bà nghĩ. Những đôi gộc cao mười hai phân; bốt đủ mọi kích cỡ và hình dáng; giày gót nhọn, giày gót nhọn, thêm nhiều giày gót nhọn nữa. Và giờ là giày đế bằng.
Tối nay bà cần trốn khỏi trạng trại, trốn khỏi thái độ coi thường của Dean, nhưng phần lớn bà cần trốn khỏi Jack. Bà đã lái xe sang hạt bên canh để tìm sự cô đơn ở cái tiệm thịt nướng cao cấp này. Dù bà không định dừng lại ở một quán bar vắng khách trước khi ăn, nhưng thói quen cũ đã kéo bà vào đây.
Cả ngày nay, bà cảm thấy mình như một cái áo len tự đan bị xô ra từng mũi từng mũi một. Bà chưa từng hình dung ra bất kỳ điều gì có thể khó khăn hơn sự xuất hiện của Dean, nhưng hôm nay, trải qua nhiều giờ sơn cái gian bếp đó với Jack đã khơi dậy quá nhiều những cảm xúc kinh khủng cứ gào thét chực xé tan cái vẻ ngoài yên bình mà khó khăn lắm bà mới tìm kiếm được. Thật may thay, Jack cũng chẳng háo hức muốn nói chuyện nhiều hơn bà, và họ cứ để nhạc đủ to để khiến việc nói chuyện trở thành không thể.
Tất cả đàn ông trong quá bar đã để ý lúc bà bước vào. Trong khi nhạc thang máy dở tệ vang lên, hai gã thương nhân Nhật quan sát bà. Xin lỗi, các cậu chàng. Tôi không còn chơi theo cặp nữa. Một gã khoảng gần năm mươi có nhiều tiền hơn là khiếu thẩm mỹ làm dáng trước bà. Không phải ngày may mắn rồi.
Sẽ thế nào nếu sau tất cả nhưng nỗ lực khó khăn, tất cả những hàn gắn mà bà đã tìm được, Jack Patriot lại một lần nữa yểm được bùa lên bà? Ông từng là sự điên rồ, cuồng dại, là khởi đầu cho sự hủy hoại của bà. Sẽ thế nào nếu điều đó lại xảy ra nữa lần nữa? Nhưng không thể nào. Những ngày này bà điều khiển đàn ông. Họ không còn điều khiển bà nữa.
“Bà chắc chắn là không muốn một suất đúp chứ?” tay phục vụ cường tráng hỏi.
“Không thể. Tôi lái xe.”
Anh ta cười toe rót soda. “Cần thêm gì khác thì cứ bảo tôi nhé.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Quán bar và các câu lạc bộ là nơi bà đã đánh mất đời mình, và đôi khi bà cần quay lại đó để có thể nhắc nhở bản thân rằng cô gái tiệc tùng phê thuốc, háo hức bán rẻ bản thân cho bất kỳ gã đàn ông nào lọt vào mắt xanh của mình không còn tồn tại nữa. Thế nhưng, đây vẫn cứ là việc làm nguy hiểm. Ánh sáng mờ mờ, tiếng đá lách cách và mùi cồn đầy cám dỗ. May thay, chỗ này cũng không giống quán bar nhiều lắm, và phiên bản nhạc khí tồi tệ của bài "Start Me Up" cứ rin rít gai người khiến bà không hào hứng nán lại lắm. Kẻ nào thu âm thứ rác rưởi như thế lẽ ra nên bị tống vào tù mới phải.
Điện thoại trong túi bà rung lên. Bà xem số gọi đến và nhanh chóng trả lời. "Mark à!"
"Chúa ơi, April, tôi cần cô biết bao..."
April về đến ngôi nhà nhỏ thì cũng đã nửa đêm. Trước đây, giờ này thì bữa tiệc mới chỉ vừa bắt đầu. Giờ tất cả những gì bà muốn là ngủ. Nhưng vừa bước ra khỏi xe, bà nghe tiếng nhạc phát ra từ sân sau. Tiếng ghita mộc và giọng nam trung khàn khàn quen thuộc cất lên.
"Mỗi khi đơn độc về đêm,
Có bao giờ em nghĩ đến tôi, người yêu dấu,
Như tôi luôn nghĩ về em?"
Chất khàn giờ đã khản đặc hơn nữa, và ông giữ lại những âm tiết sâu hơn trong cổ họng, như thể không chịu nổi nếu chúng thoát ra. Bà vào nhà nhỏ đặt túi xách xuống, Trong chốc lát, bà đứng im tại chỗ, mắt nhắm lại, tai lắng nghe, cố kìm nén bản thân. Thế rồi, bà hành động như trước giờ vẫn luôn như thế: lần theo tiếng nhạc.
Ông ngồi đối diện với mặt hồ tối đen. Thay vì chiếc ghế bố với tay dựa kim loại, ông lại kéo ghế tựa lưng thẳng không tay vịn từ trong bếp. Một cây nến lùn mập cắm lên cái đĩa hứng nước đặt trên cỏ không xa chân ông để ông có thể chép lại lời bài hát vào tập giấy để cạnh đó.
"Em yêu ơi, nếu em biết được
Nỗi đau đớn em đã bắt tôi trải qua,
Em sẽ khóc,
Khóc như tôi từng khóc."
Những năm tháng trôi tuột qua. Ông ôm chiếc ghita như bà vẫn nhớ - vuốt ve, thuyết phục, khơi gợi ngọn lửa. Ngọn nến lập lòe phản chiếu cặp kính nằm trên tập giấy viết. Kẻ nổi loạn hoang dã, tóc dài, rock & roll thời thanh xuân của bà đã biến thành một kẻ dẫn đầu đáng kính lớn tuổi hơn. Lẽ ra bà nên - nên - quay vào trong, nhưng bản nhạc quá ngọt ngào.
"Đã bao giờ em mong mưa đến
Để em không còn thấy cô đơn thêm?
Đã bao giờ em muốn mặt trời không còn?
Ông thấy bà, nhưng không dừng lại. Thay vào đó, ông hát cho bà nghe như trước đây, và tiếng nhạc chờn vờn trên da bà như lớp dầu trị thương ấm nóng. Khi thanh âm cuối cùng đã trôi vào trong bóng tối, ông thả tay xuống đầu gối. "Em nghĩ thế nào?"
Cô gái hoang dã một thời trong bà chắc chắn sẽ cuộn tròn dưới chân ông đòi ông chơi lại đoạn điệp khúc. Cô ta hẳn sẽ bảo rằng ông cần phải sửa lại đoạn đổi tông ở cuối bài hát lần hát đầu và rằng cô ta có thể nghe thấy tiếng một chiếc organ Hammnond B3 quét vào đoạn bè. Nhưng người phụ nữ trưởng thành này chỉ nhún vai thờ ơ. "Patriot Cổ xưa."
Đó là điều nhẫn tâm nhất bà có thể nói. Nỗi ám ảnh của Jack về việc phải khám phá ra hướng đi âm nhạc mới đã thành giai thoại, cũng như như sự khinh miệt ông dành cho đám nữ thần tượng nhạc rock chỉ lặp đi lặp lại những mánh khóe cũ của mình. "Em nghĩ vậy à?"
"Đó là bài hát hay, Jack ạ. Anh biết mà."
Ông cúi xuống đặt cây ghita vào hộp. Ánh nến viền quanh sống mũi sắc cạnh của ông. "Em có nhớ chuyện này thường như thế nào không?" ông hỏi. "Em chỉ nghe mỗi bài hát có một lần, thế mà biết ngay nó hay dở thế nào. Em hiểu âm nhạc của tôi hơn cả bản thân tôi nữa."
Bà khoanh tay ôm mình nhìn ra ngoài hồ. "Tôi không còn nghe những bài hát đó được nữa. Chúng khiến tôi nhớ đến quá nhiều thứ mà tôi bỏ lại phía sau."
Giọng ông trôi đến chỗ bà như làn khói thuốc lá. "Tất cả sự hoang dã đã không còn nữa à, April?"
"Không một chút nào. Giờ tôi là một phụ nữ L.A buồn tẻ chỉ biết làm việc."
"Có cố thì em cũng không thể nào buồn tẻ được," ông nói.
Một cảm giác mệt mỏi rã rời phủ lên bà. "Sao anh không ở bên nhà chính?"
"Tôi thích viết cạnh hồ nước."
"Đây đâu hẳn là Côte d'Azur. Tôi nghe nói anh có một chỗ ở đó."
“Cùng những chỗ khác.”
Làm thế này không được. Bà thả tay ra. “Đi đi, Jack. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở đây. Tôi không muốn anh ở nơi nào gần tôi.”
“Tôi mới là người nói điều đó.”
“Anh có thể tự lo cho mình.” Vẻ cay đắng cũ lúc này trở nên sôi sục. “Thật mỉa mai biết bao. Tất cả những lần tôi cần nói chuyện với anh, anh không hề nghe lấy một cú điện thoại nào. Giờ, khi anh hoàn toàn không phải người mà tôi muốn...”
“Tôi không thể, April. Tôi không thể nói chuyện với em lúc đó. Với tôi, em là liều thuốc độc.”
“Độc đến nỗi anh viết được thứ âm nhạc hay nhất khi chúng ta bên nhau ư?”
“Tôi đã viết cả những bài tệ nhất nữa.” Ông đứng dậy. “Nhớ những ngày đó không? Tôi đã dùng vodka để uống thuốc.”
“Anh đã nghiện thuốc từ trước khi tôi gặp anh.”
“Tôi không buộc tội em. Tôi chỉ đang nói rằng sống trong sự điên cuồng ghen tuông khiến chuyện đó tệ hơn. Cho dù đang ở với ai – ngay cả với ban nhạc của chính mình – tôi cũng cứ thắc mắc liệu lúc đầu em có từng lao đến với họ không.”
Tay bà siết lại bên hông. “Tôi đã yêu anh!”
“Em yêu tất cả bọn họ, April. Chừng nào họ còn chơi rock.”
Không đúng. Ông là người duy nhất bà từng thực lòng yêu, nhưng bà sẽ không để bị kéo vào chuyện biện hộ cho những cảm xúc xưa cũ không còn phù hợp đó nữa. Bà cũng sẽ không để ông làm nhục bà. Số lần thất tiết của ông cũng chẳng kém gì bà.
“Tôi đã vật lộn chống lại những con quỷ của chính mình.” Ông nói. “Nhưng tôi không thể chống lại những con quỷ của em. Nhớ những vụ đánh nhau kinh khủng đó không? Không chỉ giữa chúng ta. Tôi đã đánh người hâm mộ, những tay săn ảnh. Tôi đã cháy phừng phừng.”
Và kéo bà theo ông.
Ông bước qua bà về phía bờ hồ. Chỉ nhìn vào cách di chuyển, đôi chân dài phong nhã linh hoạt y hệt người con trai, người ta mới đoán được họ có quan hệ với nhau. Hai người họ không giống nhau. Dean kế thừa những đặc điểm tổ tiên Bắc u của bà. Jack là bóng đêm, đen tối như tội lỗi. Bà nuốt khan và khẽ nói, “Chúng ta có một đứa con trai với nhau. Tôi đã muốn nói với anh về nó.”
“Tôi biết. Nhưng sự sống sót của tôi phụ thuộc vào việc phải tránh xa chuyện đó.”
“Ban đầu thì có thể, nhưng sau này thì sao? Sau này thì sao?”
Ông nhìn thẳng vào mắt bà. “Chừng nào còn ký séc đúng hạn thì tôi vẫn còn cho mình một ngoại lệ.”
“Tôi không bao giờ tha thứ cho anh vì vụ thử máu đó.”
Ông khẽ thốt lên tiếng cười sắc lẻm. “Tha cho tôi đi. Tôi đã bắt được em dối trá bao lần rồi? Em hoang dã, buông thả.”
“Và Dean là người đã phải trả giá.”
“Ừ, nó là người đã phải trả giá.”
Bà xoa lên cánh tay. Bà quá mệt mỏi vì bị quá khứ che bóng hiện tại. Cứ giả vờ mãi thì rồi cũng có lúc điều đó thành sự thật. Đã đến lúc nghe theo lời khuyên của chính mình rồi. “Riley đâu rồi?”
“Ngủ rồi.”
Bà liếc về phía cửa sổ ngôi nhà nhỏ. “Trong đó à?”
“Không. Ở trên nhà chính.”
“Tôi tưởng Dean và Blue đi chơi.”
“Đúng vậy.” Ông cầm cái ghế tựa đem vào trong nhà.
“Anh để Riley một mình à?”
Ông hướng về phía cừa sau. “Tôi bảo em rồi. Con bé đã ngủ.”
“Nhỡ nó tỉnh dậy thì sao?”
Ông bước đi. “Không đâu.”
“Làm sao anh biết được.” Bà theo sau ông. “Jack, anh không thể để một đứa bé mười một tuổi nhút nhát một mình trong ngôi nhà lớn như thế vào ban đêm.”
Chưa bao giờ thích bị dồn vào thế thủ, ông đặt chiếc ghế thật mạnh xuống cỏ. “Sẽ chẳng có chuyện gì cả. Ở đó con bé an toàn hơn trong thành phố.”
“Nó không cảm thấy như thế.”
“Tôi đoán tôi hiểu con mình hơn em.”
“Anh hoàn toàn không biết phải làm gì với nó.”
“Tôi sẽ nghĩ ra,” ông nói.
“Làm nhanh lên. Có thể con bé mới mười một tuổi, nhưng tin tôi đi, thời gian sắp hết rồi.”
“Giờ em là chuyên gia cỡ bự về tình cha mẹ cơ đấy.”
Một cơn giận ào ạt lại tạo một vết nứt nữa trên bề mặt cứng như đá của sự bình yên trong bà. “Phải, Jack ạ, đúng thế đấy. Chẳng ai có thể là chuyên gia giỏi hơn một kẻ đã phạm phải mọi lỗi lầm trong đời.”
“Về điều đó thì em đúng.” Ông lại cầm cái ghế bước vào trong nhà.
Vết nứt tách ra thành vực thẳm. Chỉ một người có quyền lên án bà, và đó là Dean. Bà phóng theo sau ông. “Anh còn dám phán xét tôi. Lại không phải ai khác mà là anh sao.”
Ông không chùn bước. “Tôi không cần em phải bảo tôi cách chăm sóc đứa con gái của chính mình.”
“Anh chỉ nghĩ là anh không cần thôi.” Riley đã chạm vào điều gì đó trong bà, và bà không thể bỏ qua chuyện này, nhất là khi tương lai của đứa nhỏ đang gặp nguy cơ, và khi Jack hiểu quá rõ là mình đã sai. “Cuộc đời không trao cho ai quá nhiều cơ hội thứ hai đâu, nhưng anh đã có một cơ hội với con bé. Vậy mà anh lại phá cơ hội đó. Tôi có thể thấy điều đó. Quý ông Ngôi sao Nhạc Rock đã năm mươi tư tuổi mà vẫn quá đam mê lạc thú đến nỗi không thể để cho một đứa nhỏ thiếu thốn tình thương chen vào giữa cuộc đời.”
“Đừng cố sơn lên người tôi bằng cây chổi nhúng tội lỗi của em.” Lời lẽ thì cứng rắn đấy, nhưng vẻ thiếu thuyết phục trong giọng nói của ông cho bà biết mình đã đánh trúng mục tiêu. Ông đẩy chiếc ghế vào dưới gầm bàn rồi đi vượt qua bà. Cánh cửa đóng sầm lại. Qua ô cửa sổ, bà nhìn ông cầm cây ghita cúi người trên ngọn nến. Vài giây sau, sân sau chìm trong tối.
Dean thích thú nhìn Blue tận hưởng chiếc Vanquish. Lúc họ về đến nhà, cô vẫn ở sau vô lăng. “Giải thích với tôi thêm một lần nữa xem,” cô nói. “Giải thích làm sao anh lại biết tôi sẽ không bị liệt vĩnh viễn dưới tay một ả đàn bà tâm thần cao hơn tôi ba cái đầu và nặng hơn đến hai lăm cân.”
“Đừng có cường điệu quá thế.” Anh nói. “Cô ta cao hơn em may ra khoảng mười phân và nặng hơn khoảng mười lăm cân thôi. Và tôi từng chứng kiến em đánh nhau rồi. Hơn nữa, cô ta không bị tâm thần. Cô ta say đến nỗi gần như không đi lại được.”
“Thế nhưng...”
“Phải có ai đó dạy cô ta cách cư xử. Tôi không thể ra tay. Và tình đồng đội thể hiện ở chỗ ấy đấy.” Anh cười toe. “Em phải thừa nhận là mình khoái vụ này đi.”
“Tôi ghét lắm.”
“Em không thể ngăn mình được đâu, Blue. Em là kẻ ngang ngạnh bẩm sinh rồi.”
Anh có thể thấy cô đánh giá cao lời khen ngợi.