*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một thứ Bảy nữa lại đến, Kiều Nhân không phải đi làm, cô ở nhà trò chuyện với bà Trần Nguyệt Hồng, để Thẩm Yến Phương có chút thời gian nghỉ ngơi.
Hai ngày nay, tinh thần bà Trần Nguyệt Hồng không được tốt. Hôm thứ Năm sau khi đến đồn cảnh sát khai báo thì tinh thần có khá hơn nhưng sang ngày thứ Sáu vẫn không có tin tức của Chu Thừa Trạch, bà dần dần trở nên suy sụp.
Kiều Nhân không liên lạc được với Tiêu Dương, nên chiều thứ Sáu đành phải đến cục công an một chuyến, tìm một cảnh sát có chút quen biết để dò hỏi. Người bị tình nghi số 1 vẫn là Chu Giai Minh. Anh ta có khả năng là thành viên của một tổ chức bán hàng đa cấp. Tiêu Dương đang tự mình trà trộn vào nội bộ tổ chức ấy để điều tra.
Kiều Nhân chọn cách kể lại toàn bộ tin tức này cho bà Trần Nguyệt Hồng, song sau khi nghe xong, tâm tình bà ấy không hề khá hơn. Sáng sớm thứ Bảy, bà Trần Nguyệt Hồng dậy sớm, kê ghế ngồi ở ban công, cúi đầu suy nghĩ mông lung. Lúc Kiều Nhân dậy thấy bà đã tỉnh thì đến ngồi bên cạnh bà. Cô cúi đầu nhìn thì thấy bà đang ngắm nhìn tấm ảnh gia đình đặt trên đầu gối.
Ảnh này chụp khi Chu Thừa Trạch tầm 6, 7 tuổi, cậu ta gầy tong teo, khuôn mặt sáng sủa, đang cười thèn thẹn trước ống kính máy ảnh. Chu Thừa Trạch đứng hàng trước, sau lưng là người anh trai tầm 16, 17 tuổi, Chu Giai Minh và bà Trần Nguyệt Hồng, so với hiện tại thì trẻ hơn không ít. Anh và mẹ cùng đỡ bờ vai của đứa bé nhỏ nhất nhà, rất che chở. Nam chủ của nhà, Chu Duệ đứng sau cùng, hai tay khoác lên vai vợ và con cả.
Tấm ảnh này nhìn qua thì chỉ là một ảnh gia đình bình thường nhưng Kiều Nhân lại nhìn ra điều khác lạ, không phải là mối quan hệ trong gia đình mà là quần áo của họ. Họ là một gia đình nông dân Đông Bắc, tấm ảnh này đã chụp từ hai mươi mấy năm trước, nhưng quần áo của họ so với quần áo của nông dân Đông Bắc bình thường thì thật có hơi xa xỉ.
Kiều Nhân nhíu mày. Cô nhớ khi còn học đại học, Chu Thừa Trạch không có tiền trợ cấp, tiền sinh hoạt của cậu ấy cơ bản đều do Chu Giai Minh quần quật làm việc mà có nên bình thường rất tiết kiệm, là điển hình của một hộ nghèo.
Kiều Nhân muốn hỏi bà Trần Nguyệt Hồng cho rõ, nhìn sang bà thì thấy khuôn mặt bà đầy đau xót, đành mím môi không nói, duỗi tay nhẹ nhàng nắm tay bà an ủi.
Cả một nhà hòa thuận, đến giờ chỉ còn mình bà, thật khó có thể tưởng tượng những năm tháng về sau của bà sẽ ra sao. Cô chỉ có thể hy vọng Chu Thừa Trạch có thể đợi được đến lúc Tiêu Dương giải cứu, chung quy thì cậu ta là một người con có hiếu, không nên bỏ mẹ già lại một mình.
Trần Nguyệt Hồng dùng ngón tay vuốt ve tấm ảnh rồi thở dài: “Quả là động mả.”
Kiều Nhân giật mình: “Gì ạ?”
“Chu gia động mả nên mới bị nguyền rủa thế này.” Trần Nguyệt Hồng lắc đầu, vẻ mặt tang thương, “Đàn ông trong nhà đều phải đi trước… Chu Duệ cũng bị bọn đa cấp lừa cho tán gia bại sản, chỉ bệnh trong một đêm liền qua đời.” Bà ngừng lời, thở dài thườn thượt, nước mắt rơi lã chã, “Cháu nói xem, vì sao cha nó đã vì vậy mà chết mà nó còn nghĩ không thông, lại tiếp tục sa vào ổ đa cấp ấy?”
Trần Nguyệt Hồng vừa nói vừa đưa tay chùi mặt, nước mắt rơi không ngừng, vẻ mặt thống khổ, “Đã thế còn đem cả Thừa Trạch đi… Quả là nguyền rủa mà, đều do nguyền rủa…”
Kiều Nhân im lặng, cô rút khăn giấy lau nước mắt giúp bà. Kiều Nhân không tin vào nguyền rủa, Chu Thừa Trạch hẳn cũng sẽ không tin, nhưng cô không muốn phản bác bà. Bởi vì, chỉ có lúc này Kiều Nhân mới nhận ra, con người cũng cần có chút tín ngưỡng. Năng lực con người là hữu hạn, đối mặt với cực khổ thì càng miệt mài theo đuổi, càng dễ quy hết trách nhiệm về mình. Loại tự trách này mang đến thống khổ, không phải ai cũng có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác. Nếu không san sẻ trách nhiệm ấy cho thần linh, số phận thì cả đời này, họ sẽ hết sức đau khổ.
Trời đổ mưa ngày càng to. Từng đám mây đen kịt, nặng trĩu giăng kín cả bầu trời, khiến người ta ngột ngạt.
Lúc này Chu Thừa Trạch cũng đã tỉnh. Sau khi nộp 3.000 tệ, anh ta đã ở trong phòng mới này 2 đêm. Sáng sớm ra đã không thấy tăm hơi Từ Phần Đông đâu, càng không thấy hắn thực hiện hứa hẹn, để mình gặp Chu Giai Minh. Chu Thừa Trạch đã không còn quá kỳ vọng vào chuyện gặp lại Chu Giai Minh nữa. Hai ngày nay được ngủ nghỉ tử tế, đầu óc Chu Thừa Trạch minh mẫn trở lại, âm thầm có tính toán trong lòng.
Chu Thừa Trạch thu dọn chăn chiếu, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Một cô gái còn ít tuổi cũng đang rửa mặt, thấy anh ta tới thì nhiệt tình lấy giúp kem đánh răng. Mọi người ở đây vẫn thường nhiệt tình như thế, Chu Thừa Trạch đã quen rồi. Rửa mặt xong anh ta trở lại phòng khách, nhìn qua cả phòng rồi ngừng lại ở trước cánh cửa trưởng phòng ngủ vài giây.
Sau khi chuyển tới phòng mới, mọi người vẫn tiếp tục nghe giảng sư huấn luyện, hôm qua có người tới báo rằng hôm nay sẽ có giảng viên cao cấp đến. Trưởng phòng ngủ đã lâu không xuất hiện hôm nay cũng sẽ đến.
Mấy người phụ nữ đang chuẩn bị bữa sáng, một người trong số họ nhìn thấy Chu Thừa Trạch, cho là hắn đói bụng bèn cười dỗ dành: “Đói bụng à? Sắp có bữa sáng rồi đây, đừng nóng.”
Chu Thừa Trạch gật đầu, không đáp lời. Hắn thừa dịp không có ai chú ý bèn dấu một con dao gọt hoa quả vào túi quần, đứng lại gian bếp một lát rồi lặng lẽ rời khỏi.
Người ở đây ban ngày rất rảnh, thường tụ tập một chỗ không đánh bài thì nói chuyện phiếm, hoàn toàn vô vị. Chu Thừa Trạch không nói chuyện, anh ta ngồi lánh ở một góc xa quan sát đám người đánh bài. Chẳng mấy chốc đã tới 10 giờ trưa, có người vào dẫn họ đến một gian phòng lớn hơn để nghe tọa đàm.
Gian phòng này hẳn là chuyên dùng để “Hội thảo”. Phía trên có bục giảng, phía dưới có chừng 30 mươi chiếc ghế. Chu Thừa Trạch và mọi người ngồi được một lát thì vị “giảng viên cao cấp” bước vào: áo tây, giầy xi bóng lộn, dáng dấp cao lpns, làn da ngăm ngăm, khuôn mặt chữ điền.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ vị “giảng viên cao cấp” ấy, Chu Thừa Trạch cảm thấy chấn động toàn thân. Không phải ai khác, đó chính là anh trai Chu Giai Minh của anh ta.
Anh ấy đứng thẳng tắp, gọn gàng trên bục giảng, không còn dáng vẻ nói lắp ngốc nghếch trước kia. Chu Thừa Trạch liến nhìn một đám người bận đồ đen đứng sau hắn mà không dám tin. Suốt mấy ngày nay, Chu Thừa Trạch đã nghĩ tới nhiều loại khả năng. Anh ta nghĩ Chu Thừa Trạch có thể là bị ép buộc, bị lợi dụng, anh ta nghĩ rất nhiều lý do thanh minh giúp anh trai nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai mình chính là tên đầu sỏ của mọi chuyện.
Giảng viên cao cấp của hội bán hàng đa cấp? Chu Giai Mình? Điều này sao có thể! Anh ấy không nhớ cha của họ vì đa cấp mà chết sao? Anh ấy sao có thể mê muội lừa gạt cả em trai mình đến đây như vậy?
Chu Thừa Trạch nhìn chằm chằm Chu Giai Minh, chỉ cảm thấy khí trời tháng tám trong lành khiến mình ớn lạnh.
Nội dung tọa đàm của Chu Giai Minh, Chu Thừa Trạch không hề nghe lọt nửa chữ. Đợi đến cuối buổi, mọi người lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn anh ta và anh trai đứng trên bục giảng, mỉm cười đưa mắt nhìn mình, anh ta mới lại gần anh trai.
Chu Giai Minh dừng lại trước mặt Chu Thừa Trạch, ông anh đặt một tay lên vai cậu em nói: “Cuối cùng em đã gia nhập rồi.”
“Cuối cùng?” Chu Thừa Trạch không vui mừng như trong dự liệu của Chu Giai Minh, anh ta nhíu chặt mày, tái mặt nói, “Anh, anh biết anh đang làm gì không?”
“Tiểu Trạch, đây là cách kiếm được nhiều tiền, gấp nhiều lần thu nhập từ công việc hiện giờ của em.” Chu Giai Minh thấy em trai vẫn chưa thông bèn mở miệng khai sáng cho cậu em, “Em xem đi, anh không chỉ không còn nói lắp mà còn có tiền. Em nghe anh, đi theo anh làm ăn, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Nói đến đây, anh ta lại bổ sung thêm: “Không phải em muốn theo đuổi lại Kiều Nhân sao? Chờ em kiếm được nhiều tiền rồi chắc chắn sẽ được. Làm gì có ả đàn bà nào không thể dùng tiền để theo đuổi chứ.”
Chu Thừa Trạch lắc đầu, mày nhíu chặt, có cảm giác như không hề quen biết người đang đứng trước mặt: “Nhiều cách kiếm tiền như vậy, sao anh lại chọn cách này?” Chu Thừa Trạch nghĩ đến cha, “Anh quên cha bị bọn bán hàng đa cấp lừa mà chết rồi sao?”
Chu Giai Minh không trả lời vấn đề của em, anh ta khéo léo đáp: “Đây không phải bán hàng đa cấp, là tiêu thụ trực tiếp.”
“Nếu là tiêu thụ trực tiếp thì sao 8 năm nay anh không liên lạc với gia đình?” Chu Thừa Trạch cảm thấy đau đớn trong lòng, “Tự anh biết rõ… Sao vẫn muốn làm?”
Có lẽ là vì ánh mắt đau đớn của em trai, mặt Chu Giai Minh thoáng đỏ lên trong giây lát, anh ta gắt: “Chớ đoán mò!”
Anh ta trừng mắt, quyết định không thể mềm mỏng với cậu em này thêm nữa: “Em theo anh, bảo đảm mấy năm nữa sẽ có ngay biệt thự xe riêng!”
Chu Thừa Trạch nhìn chằm chằm anh rồi bất ngờ đứng bật dậy. Anh ta không cao bằng Chu Giai Minh nhưng đã không còn có khoảng cách vời vợi như khi nhỏ nữa. Anh ta nhìn thằng vào Chu Giai Minh nói: “Anh điên rồi!” Sau đó cau mày nghiêm túc nói, “Em không làm! Mẹ đang ở nhà, anh theo em về đi.”
Anh điên rồi!
Chu Giai Minh cố chấp, trừng mắt nhìn lại, không hề khoan nhượng. Hai anh em nhìn nhau một lúc lâu, Chu Thừa Trạch cuối cùng đành chấp nhận rằng anh trai sẽ không thay đổi. Anh ta xiết chặt tay, xoay người chạy ra cửa.
Ai ngờ ngoài cửa có bốn người đàn ông canh gác. Chu Thừa Trạch vừa mở cửa liền bị họ đạp vào trong phòng, đóng cửa lại.
Chu Giai Minh chưa đuổi tới nơi đã vội ra lệnh: “Đánh ngất nó!”
Bốn người đàn ông liền quây Chu Thừa Trạch lại. Chu Thừa Trạch rút con dao gọt hoa quả ra uy hϊếp đối phương. Hai trong bốn người liền rút dao găm ra xông lên định đâm anh ta.
“Không được động dao!” Chu Giai Minh cả kinh, nhào tới kéo Chu Thừa Trạch ra sau lưng. Có thể vì bị ức hϊếp lâu ngày, những người này không nghe lệnh của Chu Thừa Trạch nữa, hét lên: “Ôn con này muốn liều mạng với chúng ta!” nói đoạn lại xông lên đâm Chu Thừa Trach.
Chu Giai Minh thấy không ổn vội đẩy hẳn em ra sau mình, không kịp tránh mũi dao đang xăm xăm lao đến. Trong nháy mắt đó, Chu Thừa Trạch gần như là bản năng đẩy ngược Chu Giai Minh ra, hứng trọn một đao vào bụng.
“Tiểu Trạch!” Chu Giai Minh gào lên, bọn họ chưa kịp làm gì thêm thì cửa lớn bị đạp ra, cảnh sát có trang bị súng tràn vào phòng: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích! Hạ vũ khí xuống!”
Chu Thừa Trạch bị đâm, con dao trong tay rớt xuống, mặt tái mét, lảo đảo vài bước thì được Chu Giai Minh đỡ: “Tiểu Trạch! Tiểu Trạch…”
Chu Thừa Trạch khó khăn đẩy tay anh ra, không nhìn anh, mồ hôi lạnh túa ra, cố gắng nói: “Anh liệu mà giải thích với mẹ…”
Cảnh sát đã bắt được 4 người đàn ông kia, Nghiêm Thông gọi nhân viên y tế lại rồi tiến lên giữ Chu Giai Minh. Nghiêm Thông khống chế Chu Giai Minh và nói: “Tỉnh lại đi, suýt chút nữa anh đã hại chết em ruột mình rồi.”
Hai giờ sau, Tiêu Dương về tới trụ sở công an thành phố. Anh nhận được điện thoại của Nghiêm Thông báo cáo tình hình, Chu Thừa Trạch hiện đã được nhập viện, vết thương không hiểm, sau khi phẫu thuật nằm lại trong bệnh viện một thời gian là ổn. Có người trong cục đã báo tin cho người nhà Chu Thừa Trạch. Tiêu Dương thay áo, đi báo cáo với cấp trên.
Xong việc, Tiêu Dương chuẩn bị về nhà, rút di động ra kiểm tra thì thấy có tin nhắn của Kiều Nhân từ 2 ngày trước. Đọc hết tin nhắn nịnh bợ đến trời đó của cô, cho dù có giận thì Tiêu Dương cũng không thể nói ra được.
Kỳ thật Tiêu Dương đã sớm nhận ra sự ỷ lại của Trần Nguyệt Hồng đối với Kiều Nhân qua từng động tác vô thức nhỏ của bà. Cho nên khi nghe bà nói Kiều Nhân là bạn gái của Chu Thừa Trạch, Tiêu Dương không cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn đoán ngay ra chân tướng.
Tiêu Dương vốn không định so đo chuyện này, nhưng thấy Kiều Nhân miệng lưỡi dẻo quẹo lấy lòng như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy cần cho cô nàng một bài học.
Anh vừa nghĩ cách chỉnh cô vừa thay áo sơ mi rời khỏi chỗ làm. Vừa đến bãi đỗ xe thì thấy cô gái phiền toái kia tự tìm đến. Kiều Nhân đứng chờ anh ở trước xe, ngón tay đang soạn tin nhắn. Tiêu Dương âm thầm lại gần, vỗ vai cô: “Không đến bệnh viện à?”
Kiều Nhân giật bắn mình, nhìn lại thấy hóa ra là anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh ở đây à…”
Tiêu Dương thoáng cau mày. Dù cô đã trang điểm nhưng anh vẫn thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt cô. Đôi mắt ấy đang ủ rũ, đầu mày cuối mắt đều mệt mỏi. Cô vẫn tiếp tục nói: “Em vừa định gửi tin nhắn hỏi xem anh đã trở về chưa… Anh đọc tin nhắn của em rồi chứ?” Rồi không đợi Tiêu Dương trả lời, Kiều Nhân nhẹ nhàng mân mê ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn anh khắp một lượt như để xác định anh có bị gãy tay thiếu chân hay không: “Nghe cảnh sát Nghiêm nói anh đi nằm vùng, không bị ngược đãi chứ?”
“Bị ngược đãi còn đứng ở đây được sao?” Anh lặng lẽ ngắm cô, thấy đuôi mắt cô cong cong cười, thuận miệng hỏi lại: “Không đến bệnh viện à?”
Lần này cô mới nghe được câu hỏi của anh, Kiều Nhân nói: “Vâng, em mới từ bệnh viện tới đây. Chu Thừa Trạch đã qua cơn nguy kịch. Em vẫn chưa biết tin tức của anh nên chạy tới đây xem.” Nói tới đây cô lại nghĩ tới chính sự, mắt mở to nịnh bợ, kéo ngón tay anh, chớp chớp mắt hỏi: “Anh không giận em chứ? Lát nữa về em sẽ nấu món ăn ngon cho anh.”
Cho là anh cũng cứ có đồ ăn là có thể lấp liếʍ giống cô hay sao? Tiêu Dương thực muốn châm chọc lại cô nàng đôi câu nhưng thấy cô đã buồn ngủ, ý thức mơ màng nên cuối cùng chỉ xoa nhẹ tóc cô. Anh bảo: “Không.”
Sau đó anh rút chìa khóa xe trong túi hỏi: “Còn đến bệnh viện lần nữa không? Không thì chúng ta cùng về.”
Kiều Nhân nhếch miệng cười cười, lẩm bẩm một câu “Biết ngay anh anh minh thần võ mà”, rồi lắc lắc đầu: “Em về cùng anh.” Nói xong còn dụi dụi con mắt, “Em muốn về nhà ngủ một giấc.”
Cô vừa lên xe liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mệt mỏi tích tụ suốt cả tuần qua kéo tới, muốn chống cũng không nổi. Tiêu Dương đỗ xe vào bãi để xe ngầm, quay đầu thấy cô đang nghiêng mặt ngủ nên không đánh thức cô. Anh vòng qua xe đi đến chỗ kế bên tay lái, mở cửa xe, tháo dây an toàn, khom lưng cõng cô.
Kiều Nhân ngủ say sưa, nằm trên lưng anh cũng không tỉnh. Tiêu Dương khóa xe rồi cõng cô lên lầu, đến trước cửa nhà mới cấu khẽ vào đùi cô: “Em để chìa khóa ở đâu?”
Kiều Nhân nửa mê nửa tỉnh đáp: “Không biết…”
Tiêu Dương cấu thêm lần nữa: “Không muốn vào nhà à?”
Cô vẫn nhắm chặt mắt, rúc mặt vào hõm vai của anh, lè nhè đáp: “Vâng…”
Câu nói của cô vô tình khiến Tiêu Dương im lặng. Lần trước cô uống say đã ở lại nhà anh một đêm, giờ anh chỉ cần xoay người là
có thể cõng cô về nhà mình, ở cùng cô một đêm không phải chuyện lớn gì. Tuy nhiên bây giờ không như trước nữa, họ không còn là quan hệ hàng xóm bình thường mà là quan hệ nam nữ.
Tiêu Dương không keo kiệt đến nỗi không cho cô qua đêm ở nhà mình. Có điểu anh khó lòng cam đoan 2 người trưởng thành đang yêu đương ở chung phòng suốt đêm sẽ không phát sinh “tình huống” gì.