“Đã từng nhìn thấy người này chưa?”
Toàn bộ khu dân cư chỉ có 2 lối ra vào trước sau; ban quản lý có yêu cầu kiểm tra chứng minh thư khi ra vào, khách đến cần phải điền bản đăng ký. Để tránh dứt dây động rừng, Tiêu Dương mặc thường phục đến lối ra của tiểu khu, gặp bảo vệ trực ban, xuất trình thẻ ngành rồi lấy hình phát họa nghi phạm ra.
Ba bảo vệ trực ban vừa xem hình, mặt đồng loạt biến sắc.
“Đây không phải là Đồng Vệ sao?”
“Hắn cũng là bảo vệ của tiểu khu chúng tôi, sáng nay tôi còn thấy hắn đi tuần tra mà!”
“Đồng chí cảnh sát, Đồng Vệ vướng vào chuyện gì vậy?”
Họ mồm năm miệng mười, Tiêu Dương đề phòng tin tức bị lộ sẽ khiến Đồng Vệ cảnh giác nên không đáp lại bất cứ vấn đề gì, quay sang hỏi người vừa nói gặp nghi phạm sáng nay: “Biết hắn đang ở đâu không?”
Đối phương rất tích cực: “À! Có thể tìm được! Tôi có thể dẫn cậu đi!”
“Xưng hô với chú thế nào ạ?”
“Cứ gọi tôi là lão Thái.” Người bảo vệ đội mũ, xắn tay áo, sẵn sàng đi.
Tiêu Dương gật đầu: “Phiền chú dẫn đường.”
Trên đường anh vừa đi vừa lấy điện thoại di động liên lạc với Nghiêm Thông phân chia nhiệm vụ: “Bên này có manh mối. Cậu dẫn người đi gặp ban quản lý tiểu khu, xác minh tư liệu một bảo vệ tên là Đồng Vệ, sau đó gọi Tiểu Trần đi với cậu đến nhà hắn điều tra.”
“Hiểu rồi. Cậu thì sao?” Nghiêm Thông thuận miệng hỏi.
Lúc này lão Thái đã dẫn Tiêu Dương đến gần một khu nhà, ông chỉ tay vào một nhà bảo vệ, nhỏ giọng nói cho Tiêu Dương biết: “Chính là cái kia.”
“Vâng.” Tiêu Dương một mặt gật đầu một mặt trả lời Nghiêm Thông trong điện thoại, mắt nhìn về hướng lão Thái chỉ, có một người bảo vệ tầm tuổi trung niên đang đứng phía ngoài, gương mặt hắn ta rất giống với bức phát họa. Mắt Tiêu Dương khóa chặt Đồng Vệ, đi thẳng về phía y, mặt khác nói với Nghiêm Thông: “Sau khi bắt giữ được đối tượng, cậu phụ trách thẩm vấn. Tôi đi điều tra thêm về các mối quan hệ của hắn.”
“Được. Cậu phải tự bảo trọng.”
Đồng Vệ đang rảnh rang đứng nhìn ngó xung quanh, bỗng chớp mắt đã thấy một người đàn ông đi cùng lão Thái tiến lại gần mình, hai tay y đang đút trong túi quần từ từ rút ra. Tiêu Dương nhận ra ý đồ của y, khẽ nhíu mày, khi còn cách đối phương chừng dăm bước chân thì rút thẻ cảnh sát ra: “Đồng Vệ, tôi là Tiêu Dương, cảnh sát thuộc đội hình sự công an thành phố. Anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án cưỡng bức gϊếŧ người, xin mời đi theo tôi.”
Diễn biến tiếp theo đúng như Tiêu Dương dự đoán, đối tượng vừa nghe đến từ cảnh sát đã xoay người bỏ chạy!
“Này! Đồng Vệ!”
Lão Thái không dự đoán được tình hình sẽ như thế này, buột miệng gọi, tay chân còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương ở bên cạnh đã nhanh chóng đuổi theo.
Đồng Vệ làm bảo vệ nên thể chất khá tốt, hơn nữa giờ đang phải chạy trốn, y càng cố sức chạy thục mạng, không ngờ mới chạy được hai dãy nhà đã bị Tiêu Dương bắt kịp, kéo mạnh cánh tay ra sau đầu. Đồng Vệ biết là không ổn rồi, ghìm chân, xoay vai, vung chân nhắm vào bàn chân Tiêu Dương.
Tiêu Dương sớm có phòng vệ, gập đầu gối thúc vào hạ bộ, Đồng Vệ kêu đau một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống!
Tiêu Dương nhanh chóng vòng ra sau đối phương, bắt chéo tay y, ấn người hắn xuống đất. Tiêu Dương lấy còng tay trong túi, tra còng vào cổ tay Đồng Vệ một cách chuyên nghiệp.
Khi lão Thái vội vội vàng vàng chạy tới, Đồng Vệ đã bị khống chế.
Cuộc truy bắt thu hút rất nhiều người đứng xem, một ít người không muốn bị dính líu tới chuyện thị phi thì nhanh chóng rời đi, phần đông quần chúng xúm lại nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao. Đồng Vệ cắn răng, cắm gằm mặt xuống đất.
Lúc này, Kiều Nhân đang rửa cà chua trong phòng bếp nhà Chu Thừa Trạch, cô nghe thấy tiếng đám đông ồn ào qua cửa sổ, tò mò ngẩng đầu nhìn nhưng bị cây cối cành lá rậm rạp bên cửa sổ chặn tầm nhìn: “Bên ngoài có chuyện gì vậy nhỉ?”
Hoàng Linh đang pha trà trong phòng khách. Trong phòng bếp chỉ có Kiều Nhân và Chu Thừa Trạch nhưng cậu ta không đáp. Kiều Nhân quay sang nhìn vừa lúc thấy cậu ta đang phi hành và gừng, mùi thơm nức mũi. Cậu ta trút sườn vào, thêm hai muỗng tương, một chén nước đổ ngập sườn, rồi nào giấm nào đường, đảo đều rồi đậy vung lại.
Chu Thừa Trạch làm những việc này rất chuyên tâm. Phòng bếp không có điều hòa, đứng trước chảo dầu nóng, người Chu Thừa Trạch lấm tấm mồ hôi, từng giọt lăn dài từ trán xuống má, cậu ta không quệt đi, đến tận khi đậy nắp vung lại mới nâng cánh tay cọ mặt, nhận ra Kiều Nhân đang chăm chú nhìn mình, quay đầu nhìn lại, có phần ngơ ngác.
Kiều Nhân nhoẻn cười, không nhắc lại câu hỏi cũ: “Sườn chua ngọt à?”
“Phải.” Anh ta gật đầu, nhìn đi chỗ khác.
Sườn chua ngọt có vài cách nấu đều rất ngon, Kiều Nhân thích nhất là cách của mẹ Thẩm Yến Phương nhưng cô vẫn lại gần hít hà, khẽ cười, thuận miệng trêu chọc: “Thơm quá đi… Cậu làm món này rất thành thạo nhỉ?”
Trước đây Kiều Nhân từng thấy Chu Thừa Trạch nấu ăn, tay nghề không thuần thục lắm, cô phải hỗ trợ mới xong. Còn giờ cô cảm thấy anh ta thực sự rất chuyên nghiệp. Kiều Nhân vẫn nhớ Chu Thừa Trạch không thích thịt chua ngọt, sao có thể làm món này thành thạo như vậy nhỉ?
Chu Thừa Trạch không nhìn cô, lấy mấy quả cà chua cô vừa rửa thái múi cau: “Tôi nhớ là em thích ăn.”
Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng: em thích nên tôi mới am hiểu. Từ trước đến nay, Chu Thừa Trạch là người không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh ta nói năng vụng về, rất thành thật, không bóng gió, chỉ khi nói về lĩnh vực mình quen thuộc, nét mặt mới rạng ngời, thao thao bất tuyệt. Kiều Nhân tin là anh ta không cố tình nói năng ý tứ, chẳng qua lời nói ấy vô tình đã bộc lộ tình cảm của anh ta mà thôi.
Đã nhiều năm rồi, cho dù có là mối tình đầu thì cũng không còn cảm giác, cô cười ôn hòa, vờ như không nhận ra tấm lòng đó: “Hoàng Linh cũng thích.”
Bốn chữ này đã tẩy sạch mọi ẩn ý, Chu Thừa Trạch ngơ ngẩn, tay thái cà chua cũng ngừng lại, quay sang nhìn cô: “Kiều Nhân…”
Chuông cửa bất ngờ vang lên. Kiều Nhân lấy khăn lau khô tay: “Mình đi mở cửa.”
Trịnh Thiên Dực và mấy người từng là bạn cùng phòng của Chu Thừa Trạch đến, thấy Kiều Nhân là người mở cửa, Trinh Thiên Dực trêu luôn: “Ôi chao, 2 cô gái tới sớm nhỉ.”
“Các cậu đến muộn thì có.” Miệng thì trách nhưng mặt lại đang cười. ” Nếu phòng bếp là do mình quản, hôm nay các cậu không có phần cơm đâu.”
Lữ Lỗi cởi giầy nói chen vào: “Vừa rồi lúc tới đây gặp một chuyện hay!”
“Mấy cậu thì có thể gặp chuyện hay ho gì?” Hoàng Linh vừa bưng trà rót nước vừa nhìn mấy ông lớn ở cửa.
“Cảnh sát bắt tội phạm. ” Lữ Lỗi xỏ dép lê, thấy không vừa chân lại đá đi, đổi sang đôi khác, “Cảnh sát mặc thường phục, lúc đầu chúng tôi chỉ thấy một người đàn ông truy đuổi một bảo vệ, cảm thấy thật kỳ quái, sau đó, người đàn ông đè người bảo vệ xuống, lấy còng tay ra.”
Trịnh Thiên Dực phối hợp lắc đầu: “Té ra là cảnh sát, thân thủ anh ta thật… chậc chậc.”
Bảo vệ? Kiều Nhân giật thót, trong đầu tái hiện lại khuôn mặt người bảo vệ gặp hồi sáng.
Lão Tưởng đi theo Trịnh Thiên Dực vào phòng, nói năng cợt nhả: “Chúng tôi vừa rồi còn nói, không chừng người bảo vệ kia chính là hung thủ của vụ án mấy bữa trước chưa biết chừng.”
Kiều Nhân nghe xong không khỏi quay đầu lại nhìn Hoàng Linh, đúng lúc cô bạn cũng tái mặt nhìn sang mình.
Trong lúc này Tiêu Dương đã giao Đồng Vệ cho Nghiêm Thông, áp giải nghi phạm về cục thẩm vấn. Tiêu Dương ở lại khu dân cư, trao đổi với một số bảo vệ ở đây, tìm hiểu được một số thông tin về Đồng Vệ: 42 tuổi, đã ly hôn vợ năm ngoái, sau đó thì làm bảo vệ ở đây, thường xuyên không thấy tăm hơi mặt mũi đâu, bị quản lý nhắc nhở ít nhất 3 lần.
“Hàng ngày hắn đi làm bằng xe Volvo, ở trong một gian nhà trệt cũ phía Nam Giao, tiểu khu Tinh Quang Viên, vậy mà vẫn còn giữ chiếc xe lại, thật chẳng hiểu nổi.”
“Hơn nữa xe kia là của bà vợ trước cho hắn …”
“Hắn bây giờ có 2 người bạn gái, bắt cá hai tay, đã gần một năm, thế mà 2 cô này đều chưa phát hiện ra.”
Các nhân viên bảo vệ mồm năm miệng mười cung cấp đủ loại tin tức, Tiêu Dương ghi lại hết rồi lập tức liên lạc với vợ cũ của Đồng Vệ, tên là Định Hương, hai bạn gái là Thẩm San Ngọc và Tần Mẫn Quyên. Từ khi ly hôn tới nay, Định Hương không hề liên lạc với Đồng Vệ, thoải mái thừa nhận lúc ly hôn cô đã cho Đồng Vệ một chiếc Volvo, nhưng khi hỏi nguyên nhân ly hôn, cô lại trở nên ấp a ấp úng.
“Chỗ đó của hắn không được.”
Đắn đo rất lâu cô ấy mới nói thật, “Liệt dương. Còn hay cáu gắt tôi nữa.”
Tiêu Dương từ đầu đến cuối không tỏ bất kì thái độ gì, hoàn toàn nghiêm túc ghi chép.
Trong hai người bạn gái của Đồng Vệ là Thẩm San Ngọc và Tần Mẫn Quyên, người gặp Đồng Vệ gần đây nhất là Thẩm San Ngọc. Tuần trước cô ấy vừa kỷ niệm sinh nhật tròn 30 nên Đồng Vệ đến nhà cô ta.
Khi được hỏi Đồng Vệ gần đây có biểu hiện gì khác thường không thì Thẩm San Ngọc lắc đầu còn Tần Mẫn Quyên lại nhíu mày: “Hình như là hồi tháng 6… Có một lần tôi tới nhà hắn ta, phát hiện hắn xịt rất nhiều nước hoa trong phòng, trên lưng và cánh tay có vết cào, hắn nói là lúc làm việc, truy bắt kẻ trộm bị đánh.” Cô dừng lại trong chốc lát, “Kỳ thật lúc ấy tôi có hoài nghi, bởi vì những vết thương ấy rất giống vết cào của phụ nữ…”
Tiêu Dương nhìn sâu vào mắt người phụ nữ đang nói, đó là một đôi mắt phượng đen láy, sâu thẳm, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều thấy ngỡ ngàng, giọng điệu của Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước: “Tháng 6? Cô chắc chắn chứ?”
Tần Mẫn Quyên cẩn thận suy nghĩ rồi mới gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, tôi chắc chắn. Sau đó tôi và hắn có cãi nhau, cuối cùng hắn tặng tôi một chiếc di động để làm hòa.”
Nhận được câu trả lời, Tiêu Dương thoáng trầm tư. Theo những dấu hiệu mà Tần Mẫn Quyên mô tả, rất có khả năng Đồng Vệ gây án trong nhà, giấu tạm thi thể nạn nhân trong phòng, dùng nước hoa để che giấu mùi thi thể phân hủy không được chôn cất.
Vấn đề là nạn nhân Vương Thu Lan tính từ khi mất tích đến giờ mới một tuần lễ, tháng 6 cách đây 2 tháng.
Như vậy, thời điểm tháng 6, thi thể của ai bị giấu ở trong nhà Đồng Vệ?
Tiêu Dương phỏng đoán một loại khả năng.
“Cô nói hắn tặng cô một chiếc di động,” Tiêu Dương hỏi Tần Mẫn Quyên, “Trong một năm hai người hẹn hò này, hắn còn tặng gì nữa không?”
Tiêu Dương cũng đặt câu hỏi tương tự cho Thẩm San Ngọc. Cả hai cô gái đều được tặng quà, từ những thứ giá trị như dây chuyền, nhẫn vàng, nhỏ như kính mắt, ví tiền, rất nhiều, phải đến hai mươi món, tính toàn bộ số quà tặng này, giá trị vượt ngoài khả năng kinh tế của Đồng Vệ, hơn nữa, những món quà này có một điểm chung, chúng đều là đồ đã qua tay.
Sau khi hỏi xong, Tiêu Dương trở về cục tìm Nghiêm Thông vừa từ phòng thẩm vấn ra.
“Tên này mở miệng là dối trá, miêu tả thời gian gây án và cách thức tiền hậu bất nhất.” Nghiêm Thông lắc đầu, bày tỏ cảm giác vô cùng khó chịu, “Lúc thì nói đã từng thấy Vương Thu Lan, lúc lại nói chưa gặp bao giờ. Bên phía cậu thế nào?”
“Tôi nghi ngờ nghi phạm không chỉ sát hại một mình Vương Thu Lan.” Tiêu Dương nói ngắn gọn, đang định bổ sung vài câu thì có điện thoại gọi tới của Tiểu Trần, người phụ trách điều tra căn hộ của Đồng Vệ: “Tiểu Trần.”
Đầu kia điện thoại, giọng Tiểu Trần nặng nề: “Anh Tiêu, các anh phải đến đây xem đi.”
Hai giờ sau, Tiêu Dương và Nghiêm Thông cùng nhau tới nhà của Đồng Vệ.
“Trên bàn TV ở gian ngoài có một túi xách màu nâu của phụ nữ, bên trong có 2 kẹp tóc màu đen, một dây áo ngực màu trắng. Ngoài ra, còn có một hộp trang điểm màu tím đặt trên bàn TV, trên giường co một sim điện thoại, chứng minh thư mang tên Lý Xảo Tuyết.” Tiểu Trần tóm tắt lại các chi tiết có giá trị, “Trong khe hở ván giường có một chứng minh thư mang tên Cố Hồng, phát hiện một khẩu trang có dính vết máu trên bàn bếp. Trong nhà kho có ba đôi giầy của phụ nữ, một quần bò nữ và một qυầи ɭóŧ.”
Sau đó anh dẫn Tiêu Dương, Nghiêm Thông vào phòng ngủ. Tiêu Dương ngay lập tức chú ý đến một thi thể phụ nữ trước tủ quần áo. Thi thể người chết bị bọc trong một lớp màng plastic, không mặc quần áo, đặt trong một chiếc túi vải dệt.
Tiểu Trần hơi mím môi trước khi nói: “Thi thể được phát hiện dưới gầm giường, dùng plastic bọc lại, nhét trong túi.”
Tiêu Dương ngừng nhìn thi thể, quan sát căn phòng một lượt: “Đồng Vệ sống một mình, trong nhà không thể có đồ phụ nữ.”
“Đã gọi bạn trai Vương Thu Lan xác nhận, trong vài thứ kia, chỉ có ba thứ thuộc về Vương Thu Lan.” Tiểu Trần nói.
“Những vật khác đưa cho 2 người bạn gái của Đồng Vệ xác nhận đi.” Nghiêm Thông từ từ ngồi xổm xuống cạnh thi thể nói.
“Vâng.” Tiêu Dương tuân lệnh, đang định đi ra ngoài, Tiêu Dương gọi giật cậu ta lại: “Gọi người tới kiểm tra toàn bộ căn phòng, thu thập vết máu.”
Sáng sớm hôm sau, 11 vết máu lấy ở nhà Đồng Vệ đều được đưa đến trung tâm khoa học hình sự phân tích, xác nhận những vết máu này là của 5 người. Thi thể phát hiện dưới gầm giường được xác định không phải là Lý Xảo Tuyết hay Cố Hồng.
“Cậu nói xem hắn giấu thi thể ở đâu?” Mới sáng ra, Nghiêm Thông đang ngồi xổm gặm bánh bao hỏi. Cho dù miếng bánh bao chẳng có mùi vị gì cả nhưng vẫn phải cố nuốt cho xong, vẻ mặt rất khổ sở. “Theo lời khai của Tần Mẫn Quyên, sau khi sát hại nạn nhân, hắn thường sẽ lưu giữ thi thể trong nhà một thời gian.” Nghiêm Thông lại cắn thêm một miếng bánh, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: “Nhưng Vương Thu Lan thì bị hắn vứt rất nhanh, thi thể phát hiện dưới gầm giường cũng chưa quá lâu, hẳn là hắn dự tính sẽ sớm xử lý.”
“Đem thi thể vứt ở nơi hắn thường xuyên đi qua, để hắn có thể hồi tưởng kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ người.” Tiêu Dương lấy bật lửa châm một điếu thuốc, nói đều đều, “Những thi thể khác hẳn là ở quanh tiểu khu kia thôi.”
Nghiêm Thông nuốt vội mẩu bánh bao thịt còn lại, phủi tay đứng lên: “Tôi gọi người đến khu rừng trong làng du lịch tìm.”
Tiêu Dương từ chối cho ý kiến, chậm rãi nhả một vòng khói thuốc, bỗng nhiên anh ta dập tắt điếu thuốc, xoay người chui qua dây phân cách, đi vào căn hộ của Đồng Vệ. Tiêu Dương đứng trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm chiếc giường một chốc, khom lưng kéo dịch nó, lộ ra mặt sàn dưới gầm giường không đồng nhất với các nơi khác, có dấu hiệu bị đào xới. Nghiêm Thông đã vào theo, thoáng nhìn mặt sàn nhà kia, khẽ rủa một câu.
Một giờ qua sau, sau khi đào xới khu vực gầm giường xuống 1 thước, các nhân viên cảnh sát phát hiện một thi thể phụ nữ, hai chân dưới đã bị cắt rời.
Vụ án này trở thành trọng án đặc biệt, số nạn nhân tử vong nhanh chóng được công bố, hai ngày sau, cảnh sát vẫn chưa tìm được hai thi thể còn lại. Đồng Vệ vẫn giữ thái độ giả ngu như trước, không thừa nhận cáo trạng, càng không khai báo nơi chôn giấu thi thể hai nạn nhân còn lại.
Việc điều tra rơi vào cục diện bế tắc, Tiêu Dương và Nghiêm Thông luân phiên thẩm vấn Đồng Vệ, gần 72 giờ không hề chợp mắt.
Đến sáng sớm thứ Năm, có người nhắn với Tiêu Dương là Kiều Nhân đang chờ anh trước cổng. Tinh thần Tiêu Dương không tốt lắm, mới từ phòng thẩm vấn ra, chợp mắt chưa được bao lâu, nghe nói là Kiều Nhân tìm mình, Tiêu Dương cố gắng dụi mắt đứng dậy.
Cô thấy anh đi ra, không đợi chờ mà bước nhanh đến trước mặt anh. Đưa sữa đậu nành và bánh bao nhân thịt cho Tiêu Dương, Kiều Nhân rất dễ nhận ra sự mỏi mệt của anh nhưng câu nói đầu tiên lại không phải là câu quan tâm: “Em cảm thấy nên đến tìm anh thì tốt hơn.”
Tiêu Dương rất để ý từ “cảm thấy” của cô nhưng câu tiếp theo còn đáng chú ý hơn nữa:
“Có thể em biết 2 nạn nhân còn lại được chôn ở đâu.”