Tiếng hét thất thanh vọng tới từ cánh rừng phía sau nơi họ cắm trại. Tiếng cười ngưng bặt, mọi người bắt đầu xôn xao.
Trịnh Thiên Dực là người đứng ra tổ chức buổi họp mặt lần này phản ứng nhanh chóng, phân chia công việc: “Lão Đặng, Tiểu
Thẩm, hai người các cậu đi gọi bảo vệ. Thừa ca, lão Tưởng, lão Hạ, Lữ Lỗi, năm người chúng ta đi xem sao. Những người khác đợi ở đây, trông chừng lều trại và đồ đạc, các anh em, mấy cô gái này do các cậu bảo vệ đấy.”
“Tôi cũng đi.” Kiều Nhân bất ngờ lên tiếng.
Hoàng Linh đang ngồi xổm bên cạnh nướng cánh gà nhíu mày, hơi cao giọng: “Kiều Nhân!”
Cô ấy vẫn chưa quên nổi chuyện hai tháng trước Kiều Nhân bị Lý Thành bắt làm con tin, mặc dù chỉ được nghe kể nhưng tới giờ Hoàng Linh vẫn thấy sợ thay cho bạn.
Kiều Nhân quay đầu nhìn bạn, lặng lẽ lắc đầu, ý bảo cô ấy không cần lo lắng.
“Kiều muội…” Trịnh Thiên Dực hơi do dự, nhưng nghĩ kĩ thì Kiều Nhân làm luật sư đã sáu năm, có chuyện kinh khủng gì chưa thấy chứ, vẫy tay ra hiệu đồng ý: “Đi! Đi, nhanh lên!”
Bốn người đàn ông đã đi trước, Kiều Nhân đuổi theo sau, một lát sau Chu Thừa Trạch đi bên cạnh bống nhiên nắm cổ tay cô. Kiều Nhân giật mình, rụt tay lại, anh ta càng giữ chặt hơn. Chu Thừa Trạch chân dài nên sải bước cũng dài, gần như là lôi cô đi về trước, mày cau chặt lại giải thích: “Đi thế này an toàn hơn.”
Kiều Nhân cảm thấy bây giờ đi tìm hiểu tình hình quan trọng hơn, không thể lãng phí thời gian đôi co nên mặc kệ anh ta giữ tay mình.
Sáu người nhanh chóng tìm được nguồn gốc tiếng thét: một người phụ nữ trung tuổi ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm một hộp giầy, một túi nilon đen rơi gần chân, mặt mày tái mét nhìn một hướng khác, người lồm cồm đứng lên.
Trịnh Thiên Dực nhanh chóng tiến lên đỡ: “Chị không sao chứ?”
Chu Thừa Trạch vừa định đi lên thì Kiều Nhân giữ tay anh lại. Hai người họ đứng cách người phụ nữ chừng chục bước chân, Kiều Nhân nhìn theo hướng nhìn của cô ấy, mặt bỗng chốc trắng bệch. Chu Thừa Trạch cũng nhìn theo, thấy trong rừng cây cũng có một bóng người nằm ngã sõng xoài.
Đúng lúc này, người phụ nữ run run nói: “Chết, người chết…”
Tất cả mọi người đều im bặt. Chu Thừa Trạch thả cổ tay Kiều Nhân, đặt lên vai cô, ý bảo cô ở lại chỗ này: “Tôi đi xem.”
Lữ Lỗi cũng mở miệng: “Tôi cũng đi.”
Họ đi đến cạnh chỗ người đang ngã trên đất ấy, lúc này mới nhận rõ đây là một cô gái, tuổi chừng hăm bảy, hăm tám. Giữa tháng Tám nóng nực lại mặc một chiếc áo len dài tay màu đỏ, thân dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng. Đầu cô gái ngoẹo sang một bên, môi trắng bệch, hai mắt trợn to, cơ mặt vẫn còn đọng lại biểu cảm sợ hãi, cổ có vết dây rất rõ ràng. Ngoài ra, tư thế của cô gái cũng rất kỳ quái, hai chân trắng nhợt choãi thành hình thoi, bàn chân quay vào nhau, hai cánh tay bị bẻ cong hướng vào ngực, cùi chỏ gần như chạm vào nhau, ngón tay đặt trên bụng.
Cảnh tượng thật ghê rợn, Lữ Lỗi cúi thấp người, run run vươn tay kiểm tra hơi thở của cô gái.,
Sau lưng thình lình có tiếng quát: “Đừng động vào!”
Cậu ta sợ giật bắn mình, rụt ngay tay lại. Cả cậu ta và Chu Thừa Trạch cùng đồng thời quay lại nhìn Kiều Nhân. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm thi thể, khuôn mặt trắng bệch đã khôi phục được chút huyết sắc, ngữ khí vững vàng, giọng nói hơi khàn: “Có ai mang theo di động không, lập tức báo án đi.”
Chu Thừa Trạch gật đầu, lấy di động ra gọi điện.
Lúc phía công an nhận được điện thoại báo án là sáu rưỡi chiều, vừa đúng thời điểm giao ban. Tiêu Dương và Nghiêm Thông cùng phụ trách vụ án này, lập tức điều động người tới hiện trường.
Vừa ra khỏi khu văn phòng, Tiêu Dương liền ném chìa khóa xe cho Nghiêm Thông: “Cậu lái.” Sau đó vòng qua xe cảnh sát, mở cửa xe, nhảy vào chỗ ngồi kế bên tay lái.
Nghiêm Thông vội vàng ngồi vào ghế lại, cài dây an toàn: “Không phải bình thường buổi tối cậu đều không để tôi lái sao?”
Lấy điện thoại di động ra nhanh tay bấm số của Kiều Nhân, Tiêu Dương hơi cau mày, không nhìn Nghiêm Thông lấy một lần: “Tôi cần gọi điện.”
Lúc nhận được tin báo, Tiêu Dương liền nghĩ ngay đến Kiều Nhân. Anh nhớ cô nói họ đi họp mặt bạn học ở một khu sinh thái, còn án mạng xảy ra ở đỉnh đồi cắm trại dã ngoại của khu sinh thái ấy, trước khi ra khỏi nhà anh có xem WeChat, nhóm của cô hạ trại ở trên đó.
Dẫu biết cô đi cùng bạn học thì khó có chuyện ngoài ý muốn nhưng Tiêu Dương vẫn muốn xác nhận cô có an toàn hay không. May là Kiều Nhân đã nghe điện.
“Tiêu Dương?” Giọng cô bình tĩnh nhưng thế này không giống như phản ứng bình thường khi tụ tập bạn cũ.
Tiêu Dương hỏi thẳng: “Cô đang ở đâu?”
“Khu sinh thái.” Kiều Nhân có vẻ đã đoán được nguyên nhân cuộc gọi đột ngột này, “Các anh nhận được báo án rồi à?”
“Ừ, giờ đang trên đường đến đó.” Anh liếc nhìn máy chỉ dẫn lộ trình, dặn dò: “Ở tại chỗ cùng người quen, đừng đi lại lung tung.”
“Vâng.” Cô ngừng một lát rồi bổ sung, “Lúc ấy tôi cũng ở hiện trường, lát nữa sẽ làm biên bản.”
Tiêu Dương im lặng vài giây rồi mới đáp lại: “Ừ. Bình tĩnh, ngăn mọi người, đừng để họ phá hoại hiện trường.”
Kiều Nhân rất phối hợp: “Vâng.”
Họ không nói gì thêm, vội vàng tạm biệt rồi cúp máy. Nghiêm Thông liếc nhìn qua, hỏi dò: “Cậu có người quen ở hiện trường?”
Tiêu Dương nhét điện thoại về trong túi: “Kiều Nhân.”
“Luật sư Kiều á? Sao gần đây cô ấy hay gặp chuyện…” Nghiêm Thông bật thốt sự ngạc nhiên rồi mới nhớ đến quan hệ mập mờ giữa Tiêu Dương và Kiều Nhân nên nói thêm, “Chắc là sợ hãi lắm nhỉ? Lát nữa có cần đi xem cô ấy thế nào không?”
“Không cần.” Tiêu Dương đáp lãnh đạm, không cho Nghiêm Thông thời gian phản ứng, mở bộ đàm liên hệ với đồn công an địa phương, đề nghị họ phong tỏa hiện trường, lập biên bản ghi chép.
Nhìn vẻ mặt cậu ta qua gương chiếu hậu, Nghiêm Thông không nói gì thêm nữa, tập trung quan sát đoạn đường trước mặt.
Một giờ sau, sắc trời đã đen kịt. Kiều Nhân làm biên bản xong, từ phòng thẩm vấn ra,
hội Chu Thừa Trạch đang chờ cô trong hành lang, không thấy người phụ nữ trung niên khi nãy ở đây.
“Tránh đường …” Trịnh Thiên Dực đang gọi điện cho Hoàng Linh thì thấy Kiều Nhân đi ra, thở phào nhẹ nhõm, tiến lại đưa điện thoại cho cô, “Hoàng Linh gọi, nói chuyện với cô ấy đi, cô ấy ép tôi sắp chết rồi.”
Kiều Nhân nhận điện thoại, lên tiếng trước: “Hoàng Linh à? Mình không sao, cậu yên tâm đi.”
Đầu bên kia, Hoàng Linh nghe xong thì thoáng im lặng, sau đó đổ ập xuống một tràng mắng chửi. Kiều Nhân biết bạn lo lắng cho mình nên để cứ kệ để cô nói. Mắng đủ rồi, Kiều Nhân lại vỗ về cô rồi trả điện thoại lại cho Trinh Thiên Dực: “Về chứ? Tiếp theo mọi người định làm gì?”
Họ cùng nhau rời khỏi đồn công an. Năm người đàn ông tự giác kèm Kiều Nhân đi giữa, Trịnh Thiên Dực nói: “Mọi người đã thu dọn đồ đạc xong rồi, phòng và sân bãi cũng đã trả, đang tập trung tại cổng chính làng sinh thái, chỉ chờ chúng ta về.”
Anh ta thở dài: “Đêm nay mọi người về nhà trước, sau này có cơ hội lại tụ tập tiếp.”
Kiều Nhân gật đầu, Chu Thừa Trạch đi bên cạnh nói khẽ: “Sắc mặt cậu không tốt đâu.”
Anh ta vẫn luôn quan sát cô, từ lúc phát hiện thi thể, sắc mặt đã rất tệ, đã một giờ trôi qua nhưng không khá hơn là bao.
Kiều Nhân quay đầu cười với anh ta, không được tự nhiên nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Có hơi sợ.”
Chu Thừa Trạch nhíu mày, bốn người khác mượn cơ hội này trêu chọc cô, muốn thay đổi không khí.
“Chà, rốt cuộc vẫn là con gái mà, Hoàng Linh cũng bảo cậu đừng đi rồi.”
“Đúng vậy, đợi lát nữa trở về chúng ta đều sẽ bị Hoàng Linh dạy dỗ một chập cho coi.”
“Cũng phải nói là lúc đó Kiều muội bình tĩnh thật, còn nhắc nhở tôi không được phá hoại hiện trường.”
“Người ta là luật sư đấy, có trường hợp nào chưa thấy qua!” Trịnh Thiên Dực cười rộ lên, cười xong lại nhịn không được thở dài, “Nhưng nói thật, nơi này xảy ra án mạng, sau này hẳn sẽ khó làm ăn.”
Vốn không định đáp lại nhưng nghe đến câu này, Kiều Nhân lại buột miệng đáp: “Án mạng hẳn không phải phát sinh ở đấy đâu.”
“Gì?”
“Thoạt trông thì thi thể được dùng xe chở tới đây, nhưng ở trong làng du lịch, ngoài xe điện thì xe bên ngoài khác đều bị cấm, cho nên có thể nạn nhân bị gϊếŧ trước sau đó mới bị ném vào rừng.”
Cô cúi đầu nhìn đôi giầy thể thao của mình, nhắm mắt lại là cảnh tượng nơi thi thể cô gái kia nằm lại hiện ra, dạ dầy cuồn cuộn, cô mím môi cố không thể hiện ra ngoài.
Mấy người đàn ông nhìn nhau. Chu Thừa Trạch vừa lo lắng vừa tò mò, cơ mặt thoáng thả lỏng: “Sao cậu biết?”
Ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt, Kiều Nhân miễn cưỡng cười, “Thấy thế.”
Trong lúc này, Tiêu Dương và Nghiêm Thông đã tới được hiện trường. Chụp hình thi thể xong, Nghiêm Thông nhờ ánh sáng của đèn pin cẩn thận xem xét thi thể, nhìn qua đã thấy điểm bất hợp lý: “Qυầи ɭóŧ mặc ngược, hẳn là đã bị xâm phạm.”
“Án mạng không xảy ra ở đây.” Tiêu Dương cũng ngồi xổm xuống cạnh thi thể, một tay cầm đèn pin quan sát, “Tư thế như của nạn nhân rất có khả năng là do bị nhét vào cốp xe. Xét về kích thước, là xe hơi.” Anh ta nhấc cánh tay thi thế, xác chết đã cứng, “Đã tử vong trên 12 tiếng, thi thể đã cứng, ở trong cốp xe ít nhất 3 giờ.”
Nghiêm Thông nghe xong cau mày: “Quanh đây đều là đường cao tốc, địa điểm xảy ra án mạng có thể xa tận ngoài phạm vi thành phố.”
“Trước tiên xác nhận danh tính nạn nhân, xem cô ta là người ở đâu.” Nhấc góc áo len đỏ lên, Tiêu Dương thấy rõ thân thể người chết, khóe mắt nhướng lên: “Xem ra không phải đơn giản là cưỡng bức gϊếŧ người.”
“Chao ôi!!” Nghiêm Thông lại gần nhìn, hít sâu một hơi, “Vết này là do vật gì gây ra?”
Nửa người trên chằng chịt các vết thương sưng tấy, có vết đã chuyển sang màu đen, có vết là xuất huyết dưới da. Nghiêm trọng nhất là phần ngực, nhũ hoa bị kẹp
sưng biến dạng, sẫm màu, không còn màu sắc tự nhiên.
Mang bao tay trắng chuyên dụng, ngón tay đè dưới bầu sữa, Tiêu Dương mặt không đổi sắc nhìn vài giây, cuối cùng kết luận: “Kìm nhổ đinh.”
“Khuynh hướng ngược đãi rõ ràng.” Nghiêm Thông lắc đầu không nói nên lời.
“Đưa thi thể đi giám định.” Thả góc áo nạn nhân xuống, Tiêu Dương đứng lên, mắt nhìn bốn phía, “Xung quanh có vết kéo không?”
Bên ngoài khu vực cách ly, có rất nhiều du khách vây xem. Tiêu Dương nhìn qua một loạt những gương mặt ấy, bỗng giật mình nhận ra đôi mắt mình đang vô thức tìm kiếm bóng hình thân thuộc ấy. Anh vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Không có, hẳn là bị khiêng tới.”
Nghiêm Thông không nhận ra động tác nhỏ vừa rồi của đồng nghiệp, tiếp tục nói kết quả kiểm tra, “Làng du lịch không cho phép sử dụng xe riêng, hung thủ chỉ có thể để xe ở ngoài nhưng từ hôm qua tới nay không có ai từng nhìn thấy có người mang túi to khả nghi ra vào.” Hai tay anh ta day thái dương, khó tránh khỏi cảm thấy đau đầu, “Hung thủ đi vào bằng cách nào?”
Tiêu Dương rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn vào thi thể, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào: “Hỏi nhân chứng số 1 xem sao.”
Tình trạng tinh thần của nhân chứng số 1 hiện không ổn định, do sợ hãi quá mức. Lúc Tiêu Dương và Nghiêm Thông đến đồn công an, cô ta đang ôm một chén trà nóng không ngừng run rẩy, mặt trắng như ma. May mắn thay, sau vài tiếng thẩm vấn, cô ấy đã kể chắp nối hoàn chỉnh toàn bộ sự việc.
Người phụ nữ này sống ở một tiểu khu gần làng du lịch, trong nhà có một chú chó nhỏ chết vì bệnh truyền nhiễm, cô ấy rất có tình cảm với chú chó nhỏ này nên muốn chôn nó ở nơi non xanh nước biếc gần nhà bèn lén lẻn vào khu rừng trong làng du lịch, định âm thầm đào hố chôn chú chó nhỏ, không ngờ lại phát hiện ra một thi thể ở trong rừng. Tăng Hạnh bọc xác chú chó Teddy bằng một lớp báo, đặt trong hộp giầy rồi cho vào túi đen, xách vào làng du lịch.
Tiêu Dương hỏi: “Camera theo dõi không có hình cô. Cô vào đây bằng cách nào?”
“Phía sau núi dùng lưới sắt quây lại nhưng gần góc Tây Nam… có một chỗ bị rách.” Tăng Hạnh
ấp a ấp úng, mặt cúi gằm, “Chúng tôi sống ở gần đây không có tiền mua vé vào cửa, bình thường nếu muốn leo núi thường đi trộm vào từ chỗ đó.”
Tiêu Dương nhìn chằm chằm nhân chứng: “Cô biết chỗ hàng rào đó bị hư bao lâu rồi không?”
“Mấy năm thôi…” Cô hồi tưởng một hồi, “Khả năng là hai, ba năm …”
Tiêu Dương quay đầu trao đổi bằng mắt với Nghiêm Thông. Nghiêm Thông phái người đi tìm, quả nhiên phát hiện một đoạn lưới thép ở
chân núi phía Tây Nam bị phá. Kiểm tra cẩn thận phát hiện sợi quần áo của nạn nhân vướng trên dây thép.
“Có khả năng hung thủ hiện đang ở đây.” Nghiêm Thông phán đoán, “Hoặc là từng ở quanh đây.”
Vân tay nạn nhân được đưa đi xác minh danh tính, thi thể đã được đưa đi khám nghiệm, đêm nay hoạt động điều tra tạm ngừng tại đây. Tiêu Dương và Nghiêm Thông đều ở lại văn phòng đợi báo cáo khám nghiệm, còn phải vất vả mấy ngày nữa, phỏng chừng chẳng thể quay về nhà lấy một lần.
Lúc hai người họ về tới cục cảnh sát là ba giờ sáng, vẫn chưa có báo cáo khám nghiệm, hai người đành phải tiếp tục chờ ở phòng nghỉ một hai giờ nữa.
Tiêu Dương mới vừa ngồi xuống ghế liền rút điện thoại ra, mở khóa màn hình, có một tin nhắn của Kiều Nhân gửi từ vài tiếng trước: “Báo cáo Tiêu cảnh quan, đồng chí Kiều Nhân đã về đến nhà. Trước mắt, trạng thái tinh thần ổn định, có một nữ đồng chí khác làm bạn, xin chớ lo lắng. Có thời gian hãy tranh thủ nghỉ ngơi, xong vụ này, tôi sẽ dùng chú rùa nhỏ kia tẩm bổ cho anh ^_^”
Mặt vô cảm nhìn chằm chằm tin nhắn ấy rất lâu, Tiêu Dương phân vân mãi, cuối cùng không trả lời, cất điện thoại vào lại túi quần, nhắm mắt lại, day day trán.
“Kiều luật sư nhắn tin cho cậu à?” Nghiêm Thông dòm cậu ta vài lần rồi nhếch miệng cười, “Đang rảnh, sao không trả lời?”
Tiêu Dương nhắm mắt lại, tay buông thõng, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, “Ngủ đi.”
Giọng điệu vẫn dửng dưng như là không hề quan tâm.
Nghiêm Thông liền thở dài:
“Lão Tiêu, tôi từng li hôn, tôi biết cậu đang lo lắng điều gì.” Anh ta xếp ba chiếc ghế tựa lại với nhau rồi nằm xuống, “Công việc bận rộn, thường xuyên phát sinh tình huống đột xuất, lúc người thân yêu cần mình nhất, rất có thể mình lại không thể ở cạnh họ. Hẳn cậu còn nhớ chuyện của Tiểu Kha, khi cha cậu ta cấp cứu, cậu ta đang làm nhiệm vụ với lão Kiêu ở ổ mại da^ʍ. Lúc tới được bệnh viện thì cha đã qua đời.”
Nghiêm Thông điều chỉnh tư thế gác chân, đặt một cánh tay làm gối, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại: “Thế nhưng, lão Tiêu à, cô Kiều ấy là luật sư, cậu nghĩ xem cô ấy đã tiếp xúc với bao nhiêu cảnh sát rồi, một ngày của chúng ta như thế nào, có lý nào cô ấy không biết chứ? Con gái nhà người ta đã biết rõ tình cảnh của cậu mà vẫn muốn cùng cậu, chắc chắn đã suy nghĩ kĩ, đã tự tính toán rồi. Cô ấy không sợ sao cậu cứ phải nghĩ nhiều làm gì?”
Tiêu Dương không đáp lại, Nghiêm Thông chớp mắt lia lịa, nhìn cậu ta kìa, thật không thể tin nổi, cúi đầu ngồi trên ghế, hai tay buông thõng, có lẽ đã ngủ rồi. Nghiêm Thông lầm bầm: “Chẳng mấy cô gái có thể chấp nhận hoàn cảnh của chúng ta, cậu tự nghĩ lại đi.”
Nghiêm Thông ngừng lời, cả phòng nghỉ lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Mười lăm phút sau, trong phòng dần vang lên tiếng ngáy. Tiêu Dương từ từ mở mắt ra, lại lấy di động ra xem, nhưng chỉ giữ chặt trong tay, vô cùng trầm mặc.
Lúc này Kiều Nhân cũng đang lăn qua lộn lại không ngủ nổi. Sợ làm phiền giấc ngủ của Hoàng Linh, cô nhẹ nhàng nhích người, với tay tìm di động ở tủ đầu giường, chỉ muốn kiểm tra xem có tin nhắn hay không. Vừa mở khóa màn hình, giọng Hoàng Linh tỉnh queo vang lên: “Tiên nhân nhà cậu vẫn chưa nhắn lại à?”
“Cậu không ngủ à?” Kiều Nhân liếc nhìn bạn, khóa màn hình lại, cười trừ: “Phá án, bận mà.”
“Kiều Nhân, cậu nghĩ kĩ chưa?” Mất một lúc lâu, Hoàng Linh mới hỏi lại, “Cảnh sát bọn họ bận như vậy, không chừng lúc cậu cực kỳ cần anh ta, anh ta lại đang vì nhân dân phục vụ cũng nên.”
“Có chuyện thì phải tự đối mặt chứ.” Kiều Nhân đã sớm đoán được lời Hoàng Linh muốn nói, đáp án đã nghĩ xong từ lâu, “Mình 29 rồi đấy, chẳng lẽ vẫn sợ có việc mình không tự làm chủ được à?”
Nói xong câu này Kiều Nhân liền cười rộ lên, thực sự rất muốn đùa trước thái độ nghiêm túc của Hoàng Linh: “Hơn nữa cậu nói vậy làm gì chứ, mình chỉ đang theo đuổi người ta thôi mà, có phải sẽ đi đăng ký kết hôn ngay và luôn đâu.”
Điệu bộ cợt nhả không biết tốt xấu của cô bạn khiến Hoàng Linh rất ngứa ngáy: ” Được lắm, thế thì ngủ đi chứ? Giả bộ quá đi.”
Kiều Nhân cười hì hì rồi im lặng. Hoàng Linh nằm rất lâu, trong đầu vẫn quanh quẩn mãi tiếng la thất thanh lúc chiều, giờ nghĩ lại thật dựng cả tóc gáy. Hoàng Linh khẽ đẩy Kiều Nhân: “Chúng ta nói chuyện tiếp đi, tớ hỏi trước nhé, người cũ của cậu hôm nay mở lời thế nào?”
Kiều Nhân chẳng phản ứng gì, bị đẩy hai lần cũng chỉ mơ mơ màng màng nói mớ: “Mình muốn ăn bánh bao”.
Hoàng Linh không thể tin nổi, lồm cồm ngồi dậy bật đèn đầu giường, nhìn chằm chằm Kiều Nhân, ngủ thật mất rồi! Hoàng Linh chỉ muốn đá cô bạn này xuống đất thôi, nằm xuống lại mở WeChat viết một dòng trạng thái: “Chao ôi, có lúc chỉ muốn đập phát chết luôn tên háo ăn này!”
Không ngờ vừa đăng đã được 1 like. Đối phương trông thật lạ, Hoàng Linh lưỡng lự vài giây mới check, vừa khéo lại thấy người đó đăng một bình luận: “Khó được đồng cảm.”
Nhìn kỹ, người này tên là “Tiêu Dương”.