Chương 1: Cùng Vương gia sơ ngộ

Thiên Khải năm thứ 8, tiên hoàng qua đời, tiểu hoàng tử được Lê Vương phụ tá thuận lợi đăng cơ, đại thần trong triều nhất quyết không đồng ý, rốt cuộc từ khi khai quốc đến bây giờ nào có đạo lý hài tử tám tuổi đăng cơ, nhưng dưới sự uy hϊếp của Lê Vương tay nắm thực quyền, đám đại thần cũng không dám mở miệng.

Ngày tân hoàng đăng cơ, cả quốc chúc mừng, đại xá thiên hạ, các bá tánh reo hò vui vẻ, thời điểm buổi tối trên đường đặc biệt náo nhiệt, lão nhân tiểu hài nhi đều ra thả hoa đăng, trên đường vũ sư múa lân hay chơi tạp kỹ đều có.

Trong Chu phủ……

“Nhanh lên a, Tiểu Hổ” một vị tiểu công tử mặt như quan ngọc hướng gã sai vặt phía sau nói.

Gã sai vặt người cũng như tên, khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhưng lại nhát như chuột, sợ hãi nhìn khắp nơi xung quanh, nói: “Công tử, đêm nay thật muốn đi ra ngoài sao? Lần trước chúng ta đi ra ngoài, trở về đã bị lão phu nhân phát hiện, mông ta bị đánh đến bây giờ còn đau đâu” Tiểu Hổ có chút ủy khuất.

Chu Liên xoay người vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm, lần này sẽ không, lần trước là ta làm bừa, hơn nữa lần này nếu bị phát hiện, ta cũng sẽ không để lão phu nhân động vào một đầu ngón tay của ngươi, hừ”. Chu Liên kiêu ngạo hừ một tiếng.

Tiểu Hổ bĩu môi “Công tử, lần trước ngươi cũng nói như vậy với ta, kết quả vừa thấy phu nhân đến… Người liền sợ tới mức trốn vào trong phòng”.

Chu Liên lộ vẻ xấu hổ ho khan hai tiếng “Khụ khụ, cái đó ... Chuyện cũ chúng ta không cần nhắc lại. Được rồi được rồi, lần trước là ta không đúng, ta đảm bảo với ngươi lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện”. Nói xong liền kéo Tiểu Hổ lặng lẽ chuồn bằng cửa sau.

Tiểu Hổ nhìn cánh tay tiểu công tử mềm mại không xương nắm tay mình kéo đi, khiến mặt hắn thoạt nhìn có chút đỏ, công tử nhà hắn thật là, nơi nào cũng đẹp.

Rất nhanh một chủ một tớ bọn họ đã tới cửa sau, Tiểu Hổ vội vàng lôi kéo quần áo Chu Liên nhỏ giọng la lên “Công tử, ngài quên sao, ngày hôm qua chúng ta trở về từ cửa sau thì bị phát hiện, lão phu nhân khẳng định sẽ cho người trông coi cửa sau, chúng ta vẫn là trở về đi”

Chu Liên thần sắc kiêu ngạo nhìn hắn, tay nhỏ xoa xoa một bên hông “Ngươi cảm thấy bổn công tử giống người không đầu óc sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta mang ngươi đi không phải nơi tầm thường, bảo đảm sẽ không có người phát hiện, hơn nữa nơi này ta chỉ vừa mới phát hiện”

Nói xong Chu Liên liền cong lưng, đang tới gần cửa sau liền đột nhiên chuyển hướng, xốc lên bụi cỏ dại, lộ ra một cái lỗ chó có thể chui vừa một người!

Tiểu Hổ:………

Chu Liên nhìn bộ dáng cạn lời của Tiểu Hổ, cho rằng hắn bị đầu nhỏ thông minh của cậu làm cho sợ ngây người, nên vỗ vai hắn “Như vậy đi, ngươi từ nhỏ cùng ta lớn lên nhiều năm như vậy, ngươi chui ra trước đi". Chu Liên nhìn Tiểu Hổ còn đang ngẩn người liền thúc giục hắn: "Đi a, thất thần làm gì, không cần cảm ơn ta, mau đi thôi”.

Tiểu Hổ bất đắc dĩ thở dài, phần mộ tổ tiên nhà hắn thật sự là có phúc mới được hầu hạ vị chủ nhân tốt như vậy!

Tiểu Hổ sau khi chui ra từ lỗ chó, Chu Liên cũng theo sát hắn ra tới, hai người vỗ vỗ bùn đất trên người sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

Chu Liên từ khi mười sáu tuổi tới nay đây là lần thứ chín trộm chuồn ra ngoài chơi, bởi vì thân thể là song tính nhân, phụ thân sợ hắn sẽ làm bại hoại thanh danh Chu phủ, cho nên vẫn luôn đem hắn nuôi tở thâm viện, chỉ có mẹ ruột là Chu phu nhân sẽ thường tới thăm, cho cậu mấy món đồ chơi nhỏ cùng đồ ăn vặt mà bà mang theo từ bên ngoài, cho nên Chu Liên vẫn luôn muốn ra khỏi Chu phủ đi xem thế giới bên ngoài.

Chu phu nhân không đồng ý, bất đắc dĩ chỉ có thể thông đồng với Tiểu Hổ, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu từ lần đầu tiên, sau khi ăn mấy món bên ngoài thì đã không thể vãn hồi, mấy tháng qua tổng cộng đi ra ngoài chín lần, một lần bị bắt được, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Chu Liên muốn đi ra ngoài. Lại còn lôi kéo Tiểu Hổ coi tiền như rác cùng hắn đi ra ngoài làm loạn.

Hai người rất nhanh đã đến nơi, người trên đường nhìn bộ dạng Chu Liên quả thực là kinh vi thiên nhân, tựa như tiên tử hạ phàm, tuấn mỹ vô cùng, nhưng mà Chu Liên đã tập mãi thành thói quen, cũng không để ý tới.

Chu Liên nhìn trên đường náo nhiệt náo nhiệt như vậy, so với lúc trước còn náo nhiệt hơn rất nhiều, liền hỏi Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nhỏ giọng nói, làm bộ biết rất nhiều: “Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, cho nên mới náo nhiệt như thế, ngài không biết sao?”

Chu Liên trừng hắn một cái: “Vô nghĩa, ta nếu biết còn phải hỏi ngươi? Hơn nữa bình thường người cùng ta thân cận nhất còn không phải Tiểu Hổ ngươi sao? Ngươi sao không sớm nói cho ta”

Tiểu Hổ gãi gãi đầu: “Ngài cũng không hỏi ta mà”.

Chu Liên không có để ý đến hắn, lập tức đi tới phía trước, nhìn khắp nơi xung quanh, đột nhiên cậu nhìn đến một quầy hàng bày đèn hoa đăng đủ loại kiểu dáng, vội vàng túm Tiểu Hổ đến trước quầy hàng kia.

“Lão bản, đèn hoa đăng này bán như thế nào?” Tiểu Hổ thay Chu Liên hỏi.

Lão bản nhìn thấy Chu Liên y phục bất phàm, liền cao hứng nói: “50 văn tiền một cái”

Tiểu Hổ cắt một tiếng “Ngươi sao không đi cướp luôn đi, người khác bán mười văn ngươi bán 50 văn”

Lão bản thấy đối phương không dễ lừa gạt thì không có để ý đến hắn, ngược lại nhìn Chu Liên nói: “Tiểu công tử, ta thấy ngươi là người biết xem hàng, ngươi xem cái đèn này của ta được chế tác tỉ mỉ như vậy, so với mấy quầy hàng trên kia tinh mỹ hơn nhiều, cho nên 50 văn tiền cũng không tính là cao".

Chu Liên cũng không để ý này đó, chỉ là thúc giục Tiểu Hổ chạy nhanh đem tiền cho.

Tiểu Hổ trừng mắt nhìn tên bán rong, tâm không cam tình không nguyện lấy tiền từ trong túi đưa cho lão bản.

Chu Liên cùng Tiểu Hổ mỗi người trên tay ôm một cái đèn, hai người đến bờ sông ngồi xổm xuống, đốt ngọn nến bên trong đèn rồi bỏ đặt xuống sông.

Chu Liên thời điểm thả đèn xuống thuận tiện ở trong lòng cầu nguyện, Tiểu Hổ cũng vậy, Tiểu Hổ sau khi cầu nguyện còn hỏi Chu Liên cầu cái gì.

Khuôn mặt Chu Liên thoáng đỏ một chút, gõ nhẹ vào đầu Tiểu Hổ: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói ra liền không linh nữa”. Kỳ thật Chu Liên hy vọng cậu có thể sớm ngày gặp được cùng người chung sống với mình cả đời.

Tiểu Hổ thè lưỡi, xoa xoa đầu, hai người cứ như vậy ngồi xổm bờ sông nhìn đèn đã trôi xa trên mặt hồ.

___________________________________

Trong hoàng cung, đang tổ chức thịnh yến, chúc mừng tân hoàng đăng cơ, các đại thần quan lại đều mang theo gia quyến, tiểu hoàng đế tám tuổi bởi vì không thể uống rượu nên chỉ tới lộ mặt một chút liền quay về tẩm cung nghỉ ngơi.

Lê Diệu sau khi ứng phó với chư vị đại thần, cảm thấy không có gì thú vị, liền cáo lui trước, cho tâm phúc của mình là Lâm tướng quân quan sát nơi này.

Lê Diệu sau khi ra khỏi hoàng cung, vì muốn tỉnh rượu nên cũng không muốn sớm như vậy về vương phủ, cũng chỉ một mình tới bờ sông giải sầu.

Hắn đi tới liền nhìn thấy nơi cách hắn vài bước có 2 người đang ngồi xổm đưa lưng về phía mình, một người thân hình yếu ớt, người bên cạnh hơi cường tráng hơn đôi chút. Lúc hai người đứng lên, khi quay đầu lại, Lê Diệu ngây ngẩn cả người. Hơn hai mươi năm qua của hắn, trong phủ Lê Vương có không ít mỹ nhân, có nam có nữ, nhưng phần lớn hắn đều chướng mắt, cho nên cũng đến một người cũng chưa muốn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy vị tiểu công tử kia, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã làm hắn kinh diễm, chỉ thấy cậu một thân quần áo xanh biếc, mặc dù không quá cao, nhưng cũng không lùn, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon gọn một tay cũng có thể ôm hết , mặt như quan ngọc, da trắng như tuyết, hơn nữa đôi mắt như chứa nước, môi hồng răng trắng, đem Lê Vương trước đây vẫn luôn thanh tâm quả dục nhìn đến tâm đều ngứa.

Chu Liên cùng Tiểu Hổ bên cạnh mới vừa mới xoay người đứng lên thì thấy trước mặt một vị nam tử tướng mạo anh tuấn, nhìn chằm chằm vào mình mà sững sờ.

Tiểu Hổ sợ công tử bị nguy hiểm chạy nhanh lên trước mặt Chu Liên che người ở phía sau, ngữ khí không tốt nói “Lớn mật! Ngươi là người nào, dám dùng loại ánh mắt hạ lưu này nhìn công tử nhà chúng ta”.

Ngoại trừ tiên hoàng đã băng hà, Lê Diệu lớn như vậy mà vẫn có người không biết trời cao đất dày mà dám mắng hắn. Lê Diệu hơi nhíu mày, hơn nữa thời điểm hắn cái gì lộ ra ánh mắt này thì đã muốn có vị ấy trong tay, nhưng mà hắn không dám, sợ dọa đến tiểu công tử phía sau, liền đổi thái độ cung kính nói: “A, thật xin lỗi, bổn … ta đêm nay uống rượu có chút say, hơn nữa lúc trước chưa từng gặp qua vị công tử nào xinh đẹp như vậy, cho nên mới nhìn chằm chằm vào công tử, đều là lỗi của ta, ta cùng ngươi nhận lỗi”. Nói xong liền cúi người hướng Chu Liên chắp tay.

Chu Liên cũng không có so đo quá mức, hướng hắn mỉm cười một chút, xua tay nói không sao, sau đó túm lấy Tiểu Hổ nói: “Chúng ta trở về đi, có chút muộn rồi”

Tiểu Hổ gật gật đầu, lại trừng mắt nhìn Lê Diệu thêm một cái, sau đó mới che thiếu gia nhà mình lại, chuẩn bị trở về.

Lê Diệu chạy nhanh gọi hắn: “Ai, không biết tiểu công tử xưng hô như thế nào? Có thế nói cho tại hạ hay không?”

Tiểu Hổ không kiên nhẫn quay đầu: “Ta nói ngươi cái người này có phiền hay không, ngươi…”

Tiểu Hổ còn muốn tiếp tục mắng hắn đã bị Chu Liên cản lại, hắn cũng không quay đầu mà kêu một tiếng “Chu Liên”, sau khi nói xong, liền lôi kéo Tiểu Hổ theo hướng Chu phủ nhanh chóng rời đi.

Lê Diệu trong miệng lẩm bẩm đọc hai chữ Chu Liên, lộ ra bộ dáng tười cười đến hắn cũng không biết, xoay người trở về vương phủ.