Trong Tây cung, Quý thái phi ngồi trên cao, cũng không nhìn tới Kỳ An đang quỳ dưới đất, chỉ nhàn nhạt cười với hoàng hậu, “Đây là Tiêu gia tiểu Thất?”
Hoàng hậu hé miệng cười, nhìn Kỳ An từ trên xuống dưới, chậm rãi mở miệng, tựa như cảm thán, “Đúng là Tiêu Thất đó!”
Năm tháng tựa hồ rất ưu đãi nàng, cả người khỏe mạnh, mặt mày còn tươi sáng rạng rỡ. Lại nghĩ tới Liên nhi, vài năm nay càng ngày càng thêm âm trầm gầy yếu, dù có tươi cười vẫn thấy tang thương.
Quả nhiên, không hổ là nữ nhi của Tống Quý. Nhìn nữ nhi nhớ tới mẫu thân, cũng khó trách, có vài người dù ôm trong tay mỹ nữ thiên hạ tuyệt sắc vẫn còn chưa cam lòng.
“Cũng không có gì đặc sắc.” Quý thái phi lên tiếng.
Hoàng hậu không nói, chỉ hơi cúi thấp đầu. Nếu nàng không có gì đặc sắc thì nữ tử trong thiên hạ, đại bộ phận đều là tầm thường a!
Kỳ An day day chân, rất muốn nhắc nhở hai vị trên kia một chút, cho dù muốn nói chuyện phiếm, có thể trước tiên để nàng đứng lên không? Nàng bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra nên đưa Lãng nhi theo, vì khi quỳ như thế này, độ cao rất thích hợp nói chuyện với Lãng nhi.
“Tiêu Thất?” Quý thái phi hiển nhiên đã thấy động tác day chân của nàng, trên mặt có chút khinh thường, quả nhiên là vũ phu chi nữ, đoan trang không đủ, nhu nhược chi tư không đủ. Dù dung nhan không tầm thường cũng không thể nhìn ra nét thanh nhã, thật không biết tại sao lại có thể mê hoặc nhất đẳng thân vương đương triều.
Cũng không kêu nàng đứng lên, trực tiếp hỏi nàng, “Tống Quý có từng dạy ngươi nữ công?”
Kỳ An sửng sốt, nữ công?
Quý thái phi cũng không chờ nàng trả lời, tiếp tục nói, “Ai gia thiếu chút nữa đã quên, nương ngươi đã sớm mất, nào có kịp dạy ngươi cái gì. Nhưng là thân nữ tử, phải biết coi trọng trinh tiết, không thể có lời nói và việc làm thất đức. Tiêu Thất, ngươi dù có theo Tiêu Dục lớn lên, cũng nên biết lễ nghĩa liêm sỉ.”
Kỳ An chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Quý thái phi, không nhanh không chậm mở miệng, “Không biết thái phi có gì chỉ bảo?”
Quý thái phi không chút để ý, nhìn nhìn ngón tay mình, “Có mang trong người lại dám chủ động cầu đi. Mình một thân mất trinh tiết còn dám quyến rũ Vương gia đương triều, lại công khai vào ở vương phủ. Tiêu Thất, không có mẫu thân dạy nên ngay cả đạo lý đơn giản cũng không hiểu sao?”
Kỳ An nhìn Quý thái phi, mà Quý thái phi cũng đón tầm mắt của nàng, dáng vẻ tươi cười châm biếm.
Kỳ An cúi đầu, nhắm hai mắt lại.
Quý thái phi tiếp tục nói, “Đáng tiếc, Tống Quý năm đó tài mạo song toàn lại có nữ nhi như vậy.”
“Nương nương!” Kỳ An ngắt lời, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt.
Mỉm cười, “Ta có gì sai? Lưỡng tâm tương hứa mới có thể kết nhân duyên, một khi một bên ruồng bỏ, bên kia tại sao lại phải nhân nhượng? Quân ký vô tình, ta liền bỏ!”
Một câu cuối cùng vừa phát ra, Quý thái phi và hoàng hậu đều khϊếp sợ nhìn nàng. Lời như vậy lại từ miệng một nữ tử nói ra, thật sự làm cho người ta động dung.
“Lại nói Hiên Viên Sam, thân phận cao quý, dung mạo tuyệt thế, những nữ tử tự tiến cử mấy năm gần đây rất nhiều, cũng không thấy hắn rung động. Nếu nói hắn bị ta quyến rũ, không khỏi quá hạ thấp hắn, cũng là đề cao năng lực của ta rồi.”
Kỳ An tự mình đứng dậy, nhìn về phía Quý thái phi, “Hai vị nương nương còn việc gì khác cần phân phó?”
Quý thái phi sắc mặt khẽ biến. Nữ tử vô lễ bực này trong cung đã nhiều năm không thấy. Nàng chậm rãi đứng dậy, “Ai gia không thích ngươi, rất không thích, cho nên hãy rời xa Sam nhi đi!”
Kỳ An cười tươi, cũng hỏi lại, “Thái phi không thích ta nên muốn ta rời đi?”
Ánh mắt Quý thái phi chợt lóe, gật đầu.
Kỳ An chỉ cảm thấy có chút buồn cười, “Thái phi, bởi vì ngài không thích nên mới muốn ta rời khỏi Hiên Viên Sam, nhưng ngài đừng quên, nếu ngài đã không thích ta, tại sao ta còn phải làm việc cho ngài? Dù sao ta có làm hay không đều không làm ngài vui, ta tội gì làm khó chính mình?”
Trước kia xem TV đã cảm thấy rất buồn cười. Rõ ràng là vì cha mẹ anh chị em cùng các nhân vật liên can của nam chính không ưa thích nữ chính, vì thế mà nữ chính liền đại nhân đại nghĩa bôi đen hình tượng của mình, làm bộ bên ngoài thay lòng đổi dạ, làm việc ác linh tinh… sau đó khiến cho hai người đều người không ra người, quỷ không ra quỷ, thương tâm muốn chết.
Vì thế, nàng lập tức bổ sung, “Thái phi nương nương, ngài đừng nói là vì tốt cho ta. Nếu ngài đã không thích ta thì sẽ không vì ta mà hao tâm tính toán. Ngài cũng đừng nói là vì tốt cho Hiên Viên Sam, mà nếu thật sự có ý đó thì ngài hãy nói với Hiên Viên Sam, hắn không phải là người không biết suy nghĩ, nếu ngài thuyết phục được hắn thì dù ta có muốn hay không, việc này cũng không thành được.
“Hai vị nương nương, nếu không còn việc gì nữa, ta xin cáo lui trước, Lãng nhi đang chờ ta bên ngoài.”
Nàng cúi người chào rồi xoay người rời đi.
“Ba!” một tiếng, Quý thái phi đánh rơi chiếc chén trong tay, chỉ theo bóng dáng Kỳ An, nói với hoàng hậu, “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đây là thái độ gì chứ? Trách không được Lạc Hoài Lễ năm đó không cần nàng! Ai gia tuyệt đối không để một nữ tử như vậy nhập gia phả hoàng thất. Tuyệt đối không được!”
Hoàng hậu giật mình không nói, yêu hận tự do tùy tâm, thật là khiến người khác đố kỵ. Quả nhiên không hổ là Tiêu gia tiểu Thất.