Trong các nàng, thì có một người là phu nhân bảo bối của thế tử Cừu Thường Khiêm, vào sáng hôm nay vừa theo phu quân từ Tứ Xuyên trở về kinh thành.
Người còn lại chính là nương tử thân yêu của tướng quân Trạm Thanh, đến nay rồi mà vẫn còn chưa sửa được cái tật mê mỹ sắc nữa. Hương Ẩn có chút không hiểu về hai Sư Tỷ muội này, chẳng hiểu sao hai người lại cùng vào cung lại đứng trước mặt nàng, bộ dạng giống như tới hỏi tội vậy.
“Đủ rồi Tiểu Nữu, hãy kiềm chế lại bộ dạng của ngươi đi, ngươi quên chúng ta tới đây làm gì rồi sao?” Mao Uy Long không chịu được liền nói. Vốn cứ tưởng Tiểu Nữu gả cho Trạm Thanh, thì có thể sửa đổi tính mê nữ sắc, thật đúng là thói quen khó sửa. Mao Uy Long liền vỗ vỗ cái trán.
“Á! Ta nhớ rồi, chúng ta tới đây chính là để cảnh cáo nàng!”. Lúc này Hồng Tiểu Nữu mới nhớ lại vẻ mặt hung ác của chính mình, ngay lập tức liền trở nên nghiêm nghị.
“Cảnh cáo ta?” Hương Ẩn thong thả hỏi.
“Đúng, chúng ta muốn cảnh cáo ngươi, tiểu tử Trạm Thanh thuộc về Tiểu Nữu, tạm thời ngươi hãy thay đổi ý định đi!” Mao Uy Long hắng giọng nói.
Lần trước Hương Ẩn giúp đỡ Trạm Thanh bắt bọn phản nghịch, khi đó nàng đang chuẩn bị lâm bồn nên vẫn chưa có duyên gặp gỡ được nữ ma sát này. Hôm nay vừa gặp, quả lời đồn không sai, dáng dấp của ả này trông rất quyến rũ khó trách Trạm Thanh không thể chịu nổi sức cám dỗ.
“Ta bám theo Trạm Thanh ư?” Hương Ẩn khẽ cười. “Tại sao không nói hắn muốn bám theo ta chứ?”
“Ngươi!”Mao Uy Long nổi đóa. “Hừ, ngươi đừng nghĩ từng giúp Trạm Thanh diệt trừ bọn phản nghịch, liền cho rằng hắn bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, nói cho ngươi biết, tướng mạo của Tiểu Nữu nhà ta cũng không tồi đâu. Tiểu Nữu, hãy ngửa cái bụng của ngươi ra đi!” Nàng đột nhiên nói.
“Tại sao lại ngửa bụng ra chứ? Bụng của ta đẹp hơn nàng ấy sao?” Hồng Tiểu Nữu nhìn sang bụng mình, ngơ ngác nói.
“Ngu ngốc, ý ta muốn ngươi hãy tuyên bố cho hồ ly tinh này biết, ngươi đang mang thai, trong bụng của ngươi có cốt nhục của Trạm Thanh, hơn nữa đã ba tháng rồi!”
“Ngươi mang thai ư?” Hương Ẩn có chút kinh ngạc.
Tiểu Nữu kết hôn với Trạm Thanh đã được nửa năm thì liền có hỉ, cho thấy Trạm Thanh cũng rất cố gắng trong “Chuyện nhà” đấy chứ?
“Đúng đúng, Tiểu Nữu hãy ngửa bụng ra đi, nói cho nàng ta biết đừng si tâm vọng tưởng tới chồng của ngươi nữa ,hãy nhận thua đi?!” Mao Uy Long đắc ý nói.
Hồng Tiểu Nữu liền trở nên linh hoạt, lập tức chìa bụng nhỏ ra, “Nhìn này, bên trong chính là cốt nhục của tướng công nhà ta đó, lần này ngươi đã biết Trạm Thanh thuộc về người nào rồi chứ?” Có Sư Tỷ bên cạnh nàng càng tăng thêm phần can đảm, Hồng Tiểu Nữu trở nên kiêu ngạo, chân mày liền nhướng cao đắc ý.
Hương Ẩn liền cười rộn tiếng. “Là tự Trạm Thanh nói ta có ý với hắn sao?” Nàng buồn cười hỏi.
“Cái này….” Hồng Tiểu Nữ lúng túng một hồi. “Cũng không phải nói như vậy”.
“Không ngờ hắn dám nói ta có ý phá hoại gia đình của hắn?”
“Cái này thì…. Hắn không có đề cập đến.” Hồng Tiểu Nữu liền mắc cỡ co rụt bụng lại.
“Không có? Tiểu Nữu, vậy sao ngươi lại nói Trạm Thanh nɠɵạı ŧìиɧ?” Mao Uy Long ngạc nhiên hỏi, thì ra nói nửa ngày trời lại là một hiểu lầm.
“Ta nói hắn nɠɵạı ŧìиɧ kiểu khác mà.” Hồng Tiểu Nữu nhỏ giọng nói.
“Ta hiểu, cho nên giờ mới vào trong cung, ra mặt để đòi công đạo cho ngươi, không phải như vậy sao? Nhưng cái gì Trạm Thanh cũng không có làm, như thế này mà gọi là nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Mao Uy Long hỏi.
“Này…. Bởi vì mỗi lần nhắc tới Hương Ẩn thì mặt hắn liền trở nên kỳ quái, nếu không phải có mờ ám thì là gì?” Hồng Tiểu Nữu đỏ mặt nói.
“Đúng rồi, cái này đúng là có quỷ rồi, ngoại trừ nương tử ra nếu nhắc tới nữ nhân khác mà vẻ mặt trở nên kỳ quái thì đúng là có vấn đề. Hương Ẩn, ngươi đừng mơ phủi sạch mọi chuyện, hãy nói đi, ngươi và Trạm Thanh rốt cuộc có gian tình hay không”. Mao Uy Long vỗ bàn 1 cái, bản tính sợ thiên hạ không loạn lại nổi lên rồi.
Hương Ẩn nhìn hai sư tỷ muội này, quả là một cặp ăn ý. Thật kinh ngạc khi Cừu Thường Khiêm cùng với Trạm Thanh, hai kẻ chuyên xoi mói nữ nhân của người khác, vậy mà lại chọn thê tử như thế này. Còn nghe nói, cả hai người này đều rất yêu thương thê tử, thật làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ta hỏi ngươi, khi Trạm Thanh nhắc tới ta thì vẻ mặt hắn kỳ quái như thế nào?” Nàng tò mò hỏi.
Hồng Tiểu Nữu suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng nói. “Chính là…. Cau mày, không nói lời nào.”
“Đấy, việc này lại càng rõ ràng rồi, cau mày không nói lời nào chính là biểu thị khi nhớ tới nàng lại thấy rất đau lòng. Quả thật không sai, bởi trong lòng hắn có nàng ta nên mới cảm thấy đau lòng, rõ ràng Trạm Thanh có ý nɠɵạı ŧìиɧ rồi.!” Mao Uy Long cứ đốt lửa kêu to.
“Mao Uy Long, ngươi mới là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ đó. Ngươi mà không câm mồm, ta đem cái miệng nhiều chuyện của ngươi đem ra xé nát bây giờ!” Người vừa lên tiếng chẳng phải ai khác mà chính là Trạm Thanh, nam vai chính trong lời kể của các nàng. Hắn vừa bước vào trong cung thì nghe Mao Uy Long đang gây sự, đúng là bị ả chọc tức chết mà.
“Lời ta nói là thật, tại sao ngươi xé miệng của ta chứ? Ngươi hãy nói xem, có đúng như vậy không hả tướng công?” Mao Uy Long rất tinh mắt nhìn thấy nam nhân của mình cũng tới, vội vàng chạy vào trong lòng ngực của Cừu Thường Khiêm để tìm kiếm sự che chở.
“Này Long, chớ có la lối!”, Người bạn thân của Trạm Thanh, Cừu Thường Khiêm không biết nên làm gì chỉ biết tức giận nhìn xuống, dùng bộ mặt nghiêm khắc của thân mẫu nương tử để làm nàng sợ.
Ai kêu lão bà này tối ngày đi sanh sự, lại còn kết hợp với Hồng Tiểu Nữu nhân cơ hội vào cung liền gây chuyện, chẳng những đến hỏi tội Hương Ẩn, còn ăn nói bậy bạ, gây hiềm khích đến chuyện tình cảm vợ chồng người ta nữa chứ, việc này…. Quả vô cùng có lỗi với huynh đệ bằng hữu của hắn.
“Ta nào có?” Mao Uy Long không đồng ý, liền kêu to, nàng không muốn dũng khí anh thư bị hạ nhục. Sau khi thấy sắc mặt tướng công khó chịu, làm cho nàng không dám kháng cự tạm thời vuốt mũi quay đi, để làm dịu không khí chung quanh.
“Tiểu Nữu!” Bây giờ Trạm Thanh quay sang dạy dỗ lão bà của mình, thanh âm trầm thấp mang theo sát khí.
Đột nhiên bả vai Hồng Tiểu Nữu co rụt lại, lập tức bị chột dạ liền cúi đầu xuống, vội vàng bước tới trước mặt tướng công. “Tướng công, sao ngươi lại tới đây?”
Sư Tỷ nàng đã nói đây là chuyện riêng của nữ nhi, phải tự nữ nhi giải quyết nhưng lần này tướng công lại tới đây giải quyết chuyện riêng, vậy là thế nào chứ?
“Ta có thể để mặc cho ngươi bị Mao Uy Long dạy hư mà không lo lắng hay sao?” Trạm Thanh tức giận nói.
“Này tên tiểu tử chết toi, ta dạy hư Tiểu Nữu nhà ngươi hồi nào chứ, ta chỉ thay mặt nàng đến đòi công đạo thôi, cảnh cáo hồ ly tinh Hương Ẩn này đừng có dây dưa mờ ám với ngươi nữa.” Mao Uy Long lập tức kháng nghị.
“Các ngươi nói như vậy với Hương Ẩn sao?” Hắn nổi giận, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía Hồng Tiểu Nữu.
Đầu Hồng Tiểu Nữu liền hạ thấp hơn.
“Ta đã nói, ta với Hương Ẩn không có gì đó, ngươi… xằng bậy, thật là náo loạn quá mức”. Biết rõ hai nha đầu này mà xúm lại, thì sẽ không làm được việc gì tốt mà.
“La cái gì, lối cái gì chứ, nếu ngươi là kẻ ngồi ngay nói thẳng thì sợ cái gì? Chỉ sợ trong lòng ngươi có quỷ mà thôi!” Mao Uy Long liền chớp mắt nói.
“Chính ngươi có quỷ đó”. Hắn rống to, nếu không phải là bằng hữu tốt của Cừu Thường Khiêm, hắn thật sự muốn ghìm chết nàng ngay lập tức!
“Trạm Thanh, nàng ấy nói không sai chút nào, chúng ta ngồi ngay nói thẳng thì sợ cái gì chứ?” Hương Ẩn dùng ánh mắt như muốn câu lấy hồi phách người, cuối cùng tiến thẳng về phía hắn còn hà hơi vào bên tai hắn nói chuyện.
Nhất thời hắn toát mồ hôi lạnh khắp người, thế nào Hương Ẩn cũng hùa theo họ mà làm càng cho xem?
“Ngươi được đó Trạm Thanh, còn nói không có gì. Ngươi nhìn xem đi Tiểu Nữu, rõ ràng hai người đó có gian tình mà!” Mao Uy Long lập tức nhe răng nói.