“Nô tài không dám, chẳng qua nô tài chỉ nhắc nhở nương nương, kể từ ngài ở Noãn Hương Các trước mặt hoàng thượng nói công chúa là người ngoài, Hoàng thượng hạ lệnh không được để ngài bước vào Noãn Hương Các dù chỉ nửa bước, nhưng ngài vẫn vi phạm mệnh lệnh của Hoàng thượng xông vào nơi này, nếu chuyện này truyền đến tai của hoàng thượng, chắc hẳn sẽ rất tức giận, nô tài chỉ sợ ngài….” Tra tổng quản liền dừng lại, trông mong nàng có thể dừng lại đúng lúc, nếu không nhất định nàng sẽ tự mình chuốt lấy xui xẻo.
“A!” Sắc mặt nàng trong nháy mắt liền trở thành màu trắng xanh, vẹo người liếc trộm bằng một tia sáng tú lệ, miệng há to chẳng nói ra lời.
Hương Ẩn nhếch môi, khóe mắt trông rất xảo quyệt tinh ranh. “Nương nương, người còn muốn đi tìm hoàng thượng không? Nếu muốn, ta nói với Tra tổng quản đến thông báo trước giúp người một tiếng vậy?” Nàng híp mắt lại , Tra tổng quản xoay người để nhận chỉ thị.
“Đợi chút, chuyện này bổn cung coi như bỏ qua, không cần kinh động đến hoàng thượng.” Đồng phi vội vàng ngăn Tra tổng quản lại, giọng đầy tức giận.
“Đó? Mẫu thân của bản nương đây còn không so đo ngân sách hàng tháng chi ra nữa là?”
Đồng Phi quả thực rất tức hận, sắc mặt càng thay đổi. “Quên đi, bổn cung không quan tâm nhiều về ngân lượng.” Không nghĩ tới việc nha đầu này lại trông coi tất cả tài vật trong cung, khó trách mọi người trong cung lại kiêng kỵ nàng, thì ra muốn sinh tồn trong cung mọi người phải dựa vào nàng để sống qua ngày, thật tức giận! Mình lại đấu thua nha đầu này!
“Nương nương không quan tâm nhiều về ngân lượng, nhưng Hương Ẩn lại quan tâm, vốn quan niệm mỗi người mỗi khác, mọi người đều đã tự mình đến giải quyết, còn Hương Ẩn lại muốn mời người trực tiếp giải quyết khoản ngân lượng.”
“Giải quyết khoản ngân lượng? Giải quyết khoản ngân lượng gì chứ?” Mặt Đồng Phi kinh ngạc.
“Chính vì nửa năm qua người đã chi tiêu vượt quá ngân sách của chính mình. Tra tổng quản, tính xem nương nương còn phải bù thêm ngân lượng vào là bao nhiêu?” Hương Ẩn chuyển sang hướng Tổng quản thái giám.
“Dạ, qua tiến hành tính toán thì nương nương còn phải giao nộp ngân sách bù vào các khoản chi là 63162.” Tra tổng quản lập tức đọc lên làu làu.
“Cái gì! Ngươi muốn bổn cung phải bù thêm ngân lượng, là 6000…….”
“63162!” Hương Ẩn tốt bụng nhắc cho nàng nhớ rõ.
“Làm càn, sao bổn cung phải nộp ngân lượng vào kho quỹ chứ?” Đồng phi ngạc nhiên.
“Nhớ khi xưa, các việc chi tiêu ngân lượng rất là thoải mái, sao giờ lại phải bù vào chứ?”
“Bổn cung….. hoàng phi cao quý, tiêu ít ngân lượng____”
“Mỗi một viện trong hậu cung, theo từng cấp bậc các cung tần mà chi ra, để đủ dùng cho việc sinh hoạt hàng tháng, nếu người nào cũng giống như người không biết kiềm chế, lãng phí công quỹ thì tài chánh hằng năm của nội cung sẽ bị thiếu hụt, vậy chi tiêu hàng tháng phải đi cầu xin hoàng thượng chi cấp để sống qua ngày rồi.” Sắc mặt Hương Ẩn chuyển sang nghiêm nghị.
Đồng phi á khẩu không nói nên lời trong lòng lại run sợ gấp bội, nha đầu này quả là xảo quyệt, từng câu từng chữ sắc bén dị thường, nào ai có dũng khí để bẻ gãy mũi nhọn này chứ?
Hoàng thượng sẽ không, Thái hậu cũng chưa từng, các nữ nhân nội cung lại càng không dám!
Quả thật so với hoàng thượng thì nha đầu này còn lớn hơn sao?
Ba ngày sau, hoàng thượng phải đến ngoại bang, đây là chuyện vô cùng đại sự! Trước đó, các đại thần trong triều cứ mãi loay hoay bận rộn đến nổi người ngã ngựa đổ, duy chỉ có hai người bên trong ngự hoa viên vẫn nhàn nhã vui chơi.
“Hoàng thượng, người thật sự đi được hả?” Hương Ẩn được Thái giám hầu hạ, thưởng thức danh tửu “Lá Trúc Xuân” vừa được tiến cống từ Tô Châu.
Thật là rượu ngon hương vị bất phàm, khó trách năm đó Bạch Cư Dị sáng tác bài “Ức Giang Nam” (nhớ về Giang Nam) trong bài thơ có một câu là “Ngô rượu một chén xuân lá trúc, Ngô oa song vũ túy phù dung”, còn đặc biệt nhắc tới loại rượu này, nàng từ từ thưởng thức từng ngụm một, quả là tửu lượng không tệ.
Dù sống phú quý vinh hoa nhưng nhìn hai mắt nàng chuyển động trông thật nhàn hạ, nhìn thần thái của nàng làm cho hắn nhớ lại lúc trước. Khi vừa mới gặp nàng, vẻ mặt trắng ngần. Hắn lớn hơn tiểu nha đầu này chừng bảy tuổi, từ nhỏ tới lớn vẫn đi theo bên cạnh hắn, không nói về tính cách cổ quái, chỉ nói đến tính gian xảo điêu ngoa đã làm cho mọi người càng nhức đầu, nhưng ít ai trên thế gian này lại thông minh giống như nàng. Tất cả vui buồn giận hờn của nàng đều làm cho hắn phải luôn phập phồng, chỉ có nàng là không biết việc này. Chứ cả hoàng cung_________mẫu hậu, cho tới đám nô tài, không người nào không biết.
Có lúc hắn không cam tâm để cảm xúc của mình bị chi phối bởi một nha đầu, nhưng tất cả vẫn không làm được gì, điều duy nhất có thể làm chính là dùng bộ mặt nghiêm nghị để duy trì uy thế tôn nghiêm của hoàng đế, rốt cuộc cũng không có hiệu quả, nha đầu này chưa bao giờ nhìn sắc mặt hắn để sống qua ngày, lại còn phách lối đến độ xông thẳng vào giường rồng của hắn, trong lúc đang sủng ái với phi tần.
Ai! Đại khái khắp thiên hạ này, chỉ có nàng dám can đảm làm như thế!
“Đi thế nào mà không được? Không phải vừa rồi Tôn Thừa tướng đã tới bẩm báo, ba ngày sau nhất định chuẩn bị thỏa đáng, đúng giờ là có thể lên đường.” Trên thực tế, hắn cũng rất lấy làm cao hứng, dù nói không ra được nguyên nhân là gì.
Có lẽ là do chuyến đi này có nàng làm bạn!
Hắn chợt hồi tưởng lại những chuyện trước nay, bất kể làm chuyện gì chỉ cần có nàng làm bạn, thì tâm tình của hắn liền trở nên khá tốt. Mặc dù cũng rất dễ tức giận, bởi nàng luôn làm những chuyện cho hắn nổi giận.
Giống như năm đó nàng được mười tuổi, hắn bất quá chỉ trách mắng cung nữ của nàng đem khăn lạnh ra lau bảo kiếm mà phụ hoàng ngự tứ cho hắn, nha đầu liền nổi cơn nóng giận, tranh thủ hắn đang ở trong Đông Cung liền đem tất cả bảo kiếm ném vào trong lò lửa, đốt thành một đóng sắt vụn, hắn tức giận đùng đùng nhưng lại không dám làm thịt nàng.
Có một lần, nha đầu này nhất thời cao hứng muốn vẽ tranh, lại đem bức tường trắng như tuyết ở Đông Cung của hắn ra vẽ nguệch ngoạc, hắn nổi trận lôi đình liền muốn gϊếŧ người.
Từ nhỏ tới lớn, những việc làm cho hắn phát điên lên nhiều vô số kể, nghĩ tới là có thể làm thịt người khác nhưng đều chỉ là tưởng tượng mà thôi. Bây giờ nàng vẫn cứ sống yên lành, còn được mọi người gọi là kẻ vô pháp vô thiên.
Nha đầu này càng ngày càng xinh đẹp, đẹp đến nổi làm cho tất cả nam nhân, thậm chí là nữ nhân đều phải rung động, vẻ đẹp của nàng, toát lên luồng khí trung kiên, lại thêm phần gian xảo làm cho người ta càng bị siết chặt trong du͙© vọиɠ, tính cách của nữ nhân cứ mãi thay đổi như vậy làm cho nam nhân thiên hạ phải phát cuồng, ngoại trừ hắn ra, không ai có đủ tư cách có nàng.
Còn hắn sẽ chờ đợi nàng, chờ cho đến khi vui chơi mệt mỏi thì thôi. . . . . .
“Ta không hỏi về chuyện triều chánh, mà là….” Hương Ẩn hướng về nơi xa, một đoàn cung nữ thái giám vây quanh mấy nữ nhân với những bộ trang phục hoa lệ.
Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, chân mày chau lại.”Đám nữ nhân này, tới đây làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Hoàng thượng ưu ái nhiều phi tử, họ nghe nói hoàng thượng giờ phải đi xa, còn không đến để cầu xin cùng đồng hành hay sao? Nếu không, thì cũng phải làm ra dáng, khóc lóc kể lể để thể hiện tình cảm bị chia cách với quân vương chứ.” Dẫn đầu chuyện tốt này không phải ai khác mà chính là Liên Phi hay sao? Hay rồi, ngay cả Đồng phi bị đày vào lãnh cung cũng tới nữa, sẽ có trò vui để xem đây.
Nàng vui sướиɠ khi thấy kẻ khác gặp nạn, ai kêu hắn phong lưu thành tánh. Mấy năm nay nàng cùng với Trạm Thanh hành tẩu giang hồ, rời khỏi cung để vui đùa một chuyến, nhưng mỗi lần hồi cung lại phát hiện hắn nạp thêm Tân Phi. Mấy năm nay, hậu cung cứ nhồi nhét không ít người, đó là do hắn tự làm tự chịu!
“Ngươi!” Nàng đã trải qua một lần bị tổn hại, cư nhiên Cừu Dực Từ lại chưa bao giờ biết đỏ mặt.
“Hương Ẩn, ngươi…. Chẳng lẽ ngươi không ghen với đám nữ nhân này sao?” Hắn đột nhiên nghiêm chỉnh hỏi.