"Trời đã vào đông rồi lại còn gió lớn như thế sao chú không khép cửa sổ lại kẻo cảm lạnh đấy". Cả căn nhà chìm đắm trong sự im lặng bỗng chốc lại xuất hiện tiếng nói thanh thót của cô gái nào đó mà là …
"Trời đã vào đông rồi lại còn gió lớn như thế sao chú không khép cửa sổ lại kẻo cảm lạnh đấy".
Cả căn nhà chìm đắm trong sự im lặng bỗng chốc lại xuất hiện tiếng nói thanh thót của cô gái nào đó mà làm giảm đi phần ít không khí u tối ảm đảm bên trong.
"Tôi nói mà chú không nghe sao ???". Cô gái chau mày
"Chú năm nay đã 27 rồi đấy"
"Đâu còn nhỏ!".
"Mà thôi dù tôi có nói gì chú cũng chẳng đáp".
Cô đi xung quanh nhà đóng hết những cách cửa sổ lại mặt có chút khó chịu.
Thầm nghĩ lòng dạ người này chắc chắn là một người rất rất lạnh lẽo, khó chịu, bạc bẽo, vô tình,...Đặc biệt là máu lạnh!.
Cô đi lại tới gần anh, người đàn ông từ đầu đến cuối đều chỉ cúi gầm mặt xuống cả người giống như đang suy sụp.
Áo sơ mi bị bung vài cúc áo ở trên làm lộ ra phần ngực săn chắc, hai ống tay áo xoắn lên.
Anh ngẩn đầu nhìn cô:
"Ừm, cảm ơn!".
Tiêu Phúc thấy anh có vẻ khác lạ liền đi lại, lo lắng hỏi:
"Chú có bị sao không???".
"Chú sốt cao rồi này!". Cô đưa tay sờ lên trán anh hốt hoảng.
Bàn tay có chút lạnh của Tiêu Phúc sờ vào phần trán nóng như muốn phát ra lửa của Tô Thúc Đông.
Anh cảm nhận được chút hơi ấm lành lạnh đó liền vô thức luồng hai tay qua eo của người con gái đang đứng trước mặt mình, giọng nói trầm khàn: "Đừng đi!". Hai cánh tay rắn rỏi niết chặc eo của Tiêu Phúc.