Buồn cười quá.
Lâm Tử Huân cười khổ, là rất buồn cười, rõ ràng bọn họ là hai người quen thuộc như vậy. . . . . . Không, đây chẳng qua là cơ thể thôi.
Chính mình vâng vâng dạ dạ, ngay cả chính cô cũng mê mang, đến tột cùng cô sống vì cái gì.
Khẽ cắn răng, Lâm Tử Huân đi trở về phòng bếp bưng lên trái cây đi tới cửa thư phòng, gõ gõ: "Em vào đây."
Bên trong, Thiệu Diên ngồi ở trước máy vi tính chỉ là nhẹ nâng mắt lên một chút, tiếp tục nhanh chóng thuần thục gõ bàn phím, thanh âm đạm mạc: "Có chuyện gì sao?"
"Ừhm, không có việc gì, hoa quả đã bổ xong rồi. . . . . ."
Mang đĩa đựng trái cây đặt lên bàn, Lâm Tử Huân rũ con mắt, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện thì nói."
Ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, anh hình như xem thấu tâm tư của cô.
"Là như vậy, lớp em cuối tuần này có một hoạt động đi Bình Đông hai ngày một đêm, nói là vì gia tăng tình cảm các bạn học trong lớp. . . . . ."
"Cho nên?" Anh xoa xoa mi tâm nhìn chằm chằm màn hình giống như đang suy tư điều gì, không chút để ý trả lời.
"Em có thể đi không?"
Yên lặng hồi lâu, đột nhiên đập một cái, Thiệu Diên thở phào nhẹ nhõm giống như là hoàn thành một công trình cực lớn, ngẩng đầu, hai mắt có vẻ cực kỳ mệt mỏi: "Tại sao muốn hỏi tôi?"
Đúng vậy a, tại sao muốn hỏi anh?
Có lẽ là tiềm thức hi vọng anh nói, đừng đi, lưu lại bồi anh ... Lời nói thôi. . . . . . Lâm Tử Huân, ngươi có ngu hay không, biết rất rõ ràng đó là không thể nào.
"Không có gì, chỉ là muốn nói cho anh biết một tiếng."
Từ trong mắt cô tựa hồ như đè nén xuống tia bất mãn, nhếch môi tà tứ cười khẽ, cô gái của anh có phải được dạy dỗ quá tốt hay không, khéo léo thuận theo làm anh mất đi niềm vui thú.
"Tới đây."
Lâm Tử Huân kinh ngạc nhìn anh, giống như thật lâu không được nghe anh nói lời như vậy, bất động, không biết nên phản ứng thế nào.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai."
Rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, cô chậm rãi vòng qua bàn đọc sách đi tới, thời điểm sắp đến gần anh, bị anh dùng lực lớn lôi kéo, cô kêu lên một tiếng rơi vào ngực của anh, ấm áp khiến cô cuộn tròn thụ sủng nhược kinh.
Nhìn cô gái ngồi ở trên đùi anh tựa vào trong ngực anh bị hoảng sợ, anh hừ cười một tiếng, ngón tay nâng cằm của cô lên, bức bách cô nhìn mình: "Về sau chuyện như vậy tự cô có thể ra quyết định, không cần suy nghĩ tôi sẽ không để ý."
Anh ít nhất còn không phải là một bạo quân (là bạo chúa thì đúng hơn), đối với cô, anh thật sự có quá nhiều "Xin lỗi", kế hoạch của anh. . . . . .Từ lúc rời khỏi Lâm gia trở đi, liền triển khai thần không biết quỷ không hay, lưu cô ở bên người là anh không có dự liệu qua, nhưng là cô tuyệt sẽ không thể làm anh thay đổi bất kỳ quyết định gì, cô gái đáng thương, tương lai sẽ hận anh thôi.
Lời nói nghe vào tai Lâm Tử Huân, lại trở thành một loại ý tứ khác, căn bản anh không để ý cô đi nơi nào, đi làm cái gì, thứ anh muốn chỉ là một khi muốn lên giường thì có thể tùy thời tìm được công cụ làm ấm giường mà thôi thôi.
Nhưng cô lại nhận mệnh.
Gật đầu một cái: "Em biết rồi."
Lâm Tử Huân quật cường trước kia đi nơi nào? Thiệu Diên đối với cô quá mức khéo léo có chút bất mãn, cảm giác là lạ ở chỗ nào, tâm phiền ý loạn giữ chặt cái ót của cô hung hăng hôn xuống, mùi thơm ngọt ngào của cô làm cho anh thỏa mãn hừ nhẹ, xua tan nhức đầu do trong khoảng thời gian này não suy nghĩ quá độ.
Cô lặng lẽ ôm gáy của anh, mặc cho anh ôm mình tàn sát bừa bãi cánh môi của mình, dán vào l*иg ngực ấm áp của anh, cảm thụ tiếng tim đập của anh, cô cười, chỉ cần anh còn muốn cô là được.
Buổi sáng hôm cô tập họp chuẩn bị đi Bình Đông hai ngày một đêm du ngoạn, rốt cuộc cô biết nguyên nhân tại sao anh vừa nhập học thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Cô đứng bên cạnh xe buýt du lịch dừng sát ở cửa trường, đầu óc trống rỗng nhìn anh và một nữ sinh xinh đẹp không gì sánh được từ trong trường đi ra ngoài, nữ sinh kia kéo cánh tay của anh, cùng anh chuyện trò vui vẻ, mà anh, duy trì thái độ thân mật đáp lại, cực kỳ giống một đôi tình nhân ân ái.
Anh. . . . . . Như thế nào chưa bao giờ có thể cười với cô như vậy?
"Anh. . . . . ." Chỉ một chữ, lời kế tiếp mắc ở trong cổ họng, anh và nữ sinh kia từ bên người cô đi qua, anh đối với cô, làm như không thấy, giống như cô là không khí.
Móng tay cắm vào trong thịt, cũng rất là đau, nhưng so với đau trong lòng cô không bằng một phần ngàn.
"Lâm Tử Huân, cậu đang nhìn cái gì?"
Vừa nhập học bạn học Khương Duy cùng lớp liền liên tiếp đối tốt với Lâm vỗ vỗ cô, nhìn sắc mặt cô không thích hợp: "Cậu làm sao vậy hả ? Không có sao chứ?"
Cười cười che giấu, Lâm Tử Huân xoay đầu đi không nhìn bóng dáng xứng đôi càng lúc càng xa nữa. . . . . . "Mình không sao, mặt trời có chút chói chang, mình có chút choáng váng."
"Như vậy a, chúng ta lên xe thôi."
"Ừ."
Đi lên xe buýt, Lâm Tử Huân và Khương Duy ngồi chung một chỗ, đầu của cô bắt đầu cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, đau đến không dừng được, cô muốn an tĩnh, muốn an tĩnh để suy nghĩ, nhưng ở bên cạnh Khương Duy hình như lại cố ý muốn cô nhức đầu hơn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"A, mình nhớ ra rồi, có phải cậu vừa thấy Thiệu Diên và Doãn Tử Lăng rồi hay không hả ? Bọn họ thật đúng là vô cùng xứng đôi đi, cậu có biết bọn họ quen nhau thế nào không? Nói đến Thiệu Diên đó thật đúng là lợi hại, cậu ta là sinh viên đại học năm nhất khoa máy tính, vậy mà đã phát minh một số phần mềm hữu dụng, hơn nữa cũng đã xin độc quyền, trên thị trường có rất nhiều công ty cũng đã tranh nhau mua, cuối cùng nghe nói là bố của Doãn Tử Lăng lấy năm ngàn vạn tiền Đài Loan mua một phần mềm cậu ta đang làm, sau đó Doãn Tử Lăng mới cùng cậu ta lui tới rồi, thật là một đôi tài tử giai nhân. . . . . ."
Thì ra là anh ngày ngày vội vàng thiết kế phần mềm. . . . . . Ngày ngày vội vàng xã giao cùng tất cả công ty. . . . . . Ngày ngày vội vàng cùng Doãn Tử Tăng qua lại. . . . . .
Lâm Tử Huân cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, đầu đau như nứt nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trong lòng giống như là bị xé thành trăm mảnh, thực sự rất khó thở.
Bên tai vội vàng truyền tới tiếng kêu gào, mà cô hình như cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, cô muốn nói, cô Lâm Tử Huân sẽ không chịu nổi đả kích nhỏ như vậy, chỉ là tại sao cô lại không có cách làm ra bất kỳ phản ứng nào?
Cuối cùng, cô dần mất đi ý thức bất tỉnh. . . . . .
Cổ họng khô nứt không phát ra được thanh âm nào, Lâm Tử Huân từ từ tỉnh lại, nhìn một bên Khương Duy nhìn chằm chằm cô lo lắng, nặn ra một cái cười khẽ, đôi môi lại tái nhợt giống quỷ, thanh âm nhỏ giọng: "Mình đang ở đâu?"
Khương Duy nhìn Lâm Tử Huân tỉnh lại, kích động nắm tay của cô: "Cậu bị say nắng! Cậu hôn mê bất tỉnh ở trên xe, thật may là xe còn chưa đi xa, mình liền ôm cậu trở về phòng cứu thương trong trường."
Bị cảm nắng? Cô thật vô dụng, ở dưới ánh mặt trời đứng mấy phút cũng sẽ bị cảm nắng.
Gian nan chống đỡ người dậy, Khương Duy vội vàng đỡ cô: "Cậu nằm một chút nữa đi."
"Không cần." Lâm Tử Huân ngồi dậy, xuống giường mang giày: "Mình muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Mình đưa cậu về."
"Không cần."
Đơn giản mấy câu nói, Lâm Tử Huân đi ra khỏi phòng cứu thương, sau lưng Khương Duy không hiểu, một nhu nhược cô gái như vậy, làm sao lại quật cường như vậy? Giống như đối với tất cả mọi người rất hòa khí, rồi cách xa tất cả mọi người ngàn dặm, tựa hồ không người nào có thể chân chính nhìn thấu cô ấy.