Trời Sáng Nói Tạm Biệt

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh và cô đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, vậy mà không ai nghĩ cô lại hiến dâng đêm đầu tiên của mình cho anh! Sau đêm hôm đó, anh vẫn đối xử với cô một cách tàn nhẫn, anh vẫ …
Xem Thêm

"Lâm Diên, tại sao em lại lựa chọn như vậy?" Hiệu trưởng nhức đầu đi tới đi lui: "Em có biết bên ngoài có bao nhiêu học sinh hâm mộ em hay không? Tóm lại, hôm nay em phải đưa cho thầy một lý do, rốt cuộc tại sao em muốn làm như vậy?"

"Không có lý do gì." Nhàn nhạt quét qua hiệu trưởng, anh cần gì phải giải thích cùng ông ta?

"Em. . . . . ."

"Hiệu trưởng, thầy đừng tức giận." Ba Lâm an ủi, nặng nề thở dài: "Con trai, sao con có thể nói như vậy? Mọi người chỉ là quan tâm con, con có biết hay không, con làm như vậy là tự hủy tiền đồ."

"Tôi cũng không nghĩ vì không đến trường học nổi danh chính là tự hủy tiền đồ."

"Bây giờ không phải là tự thỏa mãn bản thân mình, kiêu ngạo nhất thời của mình!" Ba Lâm khó có được giọng điệu phẫn nộ với anh: "Con cho rằng con có bao nhiêu năng lực có thể kiêu ngạo? Cuối cùng con sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ."

Anh nâng con mắt thâm sâu nhìn thẳng đến ba Lâm, không nhìn ra bất kỳ ý tưởng gì, lại làm cho ba Lâm ở trên thương trường hô mưa gọi gió cảm thấy rùng cả mình.

Anh nhẹ nhàng nhếch môi, anh vốn là không có bao nhiêu năng lực kiêu ngạo, máu chảy trong người anh không phải Lâm gia, họ Lâm đã làm anh hận hủy thiên diệt địa, anh. . . . . . Nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận! Thu dưỡng anh, nhất định là quyết định sai lầm nhất đời này của bọn họ.

"Tôi nói rồi tôi chỉ biết đi nơi tôi muốn đi, cũng sẽ không thay đổi ý định, tôi nói xong, đi trước." Xoay người, miễn cưỡng nện bước chân rời đi, anh đã không thuộc về trường này, không cần phải biến thành Lâm Diên ưu nhã ôn hòa nữa.

"Con. . . . . ."

Mẹ Lâm kéo ba Lâm vô cùng tức giận, an ủi ông: "Thôi, tùy nó đi, chúng ta nên nên tin tưởng nó."

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, người chờ anh từng đợt xuất hiện.

Đầu tiên là bạn mình Tề Úy và Bùi Dực, huýt sáo nhạo báng dũng khí của anh, thuận tiện một phen phỉ nhổ anh mất khống chế suy nghĩ, anh mặc kệ bọn họ, một cước một đạp đi.

Sau đó là không ít đàn em hội học sinh lo lắng thay anh, thật sự là rất phiền, đây vốn là chuyện của anh, những người này lo cái gì?

Cuối cùng. . . . . . Là cô xuất hiện.

Đường mòn trong rừng thưa thớt người, cô ngồi ở trên ghế đá, hai chân kinh hoảng đá hòn đá nhỏ, mi tâm nhíu lại giống như có chút đăm chiêu ủ dột.

Đang đợi anh sao?

Cười xấu xa, anh đi tới trước mặt cô, vào lúc cô cảm thấy có người ngẩng đầu, trong nháy mắt khom lưng xuống dừng ở cằm của cô, thâm sâu hôn lên, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, lưỡi dài duỗi một cái cạy mở răng chui vào, cưỡng bách lưỡi mềm mại của cô dây dưa cùng anh, phát ra tiếng vang mập mờ.

"Ưmh. . . . . ." Giật mình Lâm Tử Huân theo phản xạ muốn đẩy người tới, lúc ngơ ngẩn cũng nghe thấy được hơi thở quen thuộc, bị dụ hoặc thuận theo nhắm mắt, không đúng lần nữa mở mắt ra, đây là đang trường học, tại sao anh có thể?

Chợt đẩy anh ra, cô tức giận thở hổn hển nhìn bốn phía một chút, quẫn bách che miệng: "Anh điên rồi, bây giờ là ban ngày, chúng ta đang ở trường học."

"Vậy thì như thế nào? Nơi này đã không quản được chúng ta." Ý bất cần đời hiển thị rõ, hình như trong vòng một ngày anh thay đổi thành một người khác, ngồi xuống ở bên người cô lười biếng dựa vào thành ghế đá, không đem bất kỳ vật gì để ở trong mắt.

Anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì, vì sao cô vĩnh viễn đều không thể hiểu?

Đúng rồi. . . . . . Lâm Tử Huân lôi kéo cánh tay của anh, vội vàng hỏi: "Những lời đồn kia đều là thật sao? Anh bỏ qua tất cả cơ hội cử đi học trường đại học nổi danh, anh lựa chọn. . . . . . Ừhm, học viện nghệ thuật?" (thực ra nguyên convert là đại học giới văn nghệ sĩ nên mình sửa này cho vần ^^ k ai đập bàn phản đối chứ. Ok ^^)

Mắt liếc về phía cô, nhìn cô sốt ruột hình như là một chuyện rất vui vẻ: "Đúng thì thế nào?"

Thì thế nào? Vấn đề lớn đó là. . . . . . Đó là trường đại học mà cô đăng kí a.

"Anh thật sự. . . . . . Thật sự là bởi vì em mới như vậy?" Lâm Tử Huân không dám hỏi ra miệng, bởi vì sợ nhận được đáp án thật ra thì cô không có quan trọng như vậy, nhưng thật sự cô không nghĩ ra tại sao anh muốn đến học viện nghệ thuật không có danh tiếng gì, mà buông tha tất cả đại học nổi danh.

"Đúng vậy."

"A!" Chăm chú nhìn vào mắt anh, cả người cô giống như linh hồn cũng bắt đầu bay đi, anh nói gì? Rốt cuộc đang nói cái gì? Anh tại sao lại vì cô như vậy? Không thể nào.

"Cô quên, tôi đã nói . . . . . ." Áp sát người cô, giữ chặt eo nhỏ của cô, hô hấp nóng rực phun ở hai má của cô, anh mị hoặc phá hủy ý chí của cô: "Tôi sẽ không trả tự do cho cô, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi, bị tôi nhốt."

"Anh. . . . . ."

Người đàn ông này là một thằng điên, Lâm Tử Huân lệ chảy xuống, tại sao anh có thể vì lý do như vậy vứt bỏ tiền đồ rộng mở: "Anh biết rõ ràng cho dù không thể ở chung một chỗ, em cũng không thể nữa yêu người khác, em sẽ không rời đi."

"Thu hồi cảm giác của cô lại." Thiệu Diên đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, cười đến không ai bì nổi: "Bất kỳ địa phương nào cũng không ngăn cản được việc tôi muốn làm, bao gồm vĩnh viễn nhốt cô, chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể."

Nhìn bóng lưng anh quay người rời đi, cô vội vã đứng dậy đi theo sau lưng, cười khổ, Lâm Tử Huân ngươi thừa nhận đi, đáy lòng ngươi rõ ràng. . . . . . Vui mừng muốn chết , rõ ràng biết một khắc kia, thỏa mãn giống như là lấy được vật sở hữu.

Cho nên ích kỷ một lần đi, cho dù vĩnh viễn đi theo phía sau anh như vậy, cô cũng sẽ không hối hận.

"Thật là đau." Kinh ngạc nhìn đầu ngón tay trong nháy mắt chảy máu tươi, Lâm Tử Huân ảo não đưa ngón tay bỏ vào trong miệng ngậm, đều do cô nghĩ chuyện nghĩ đến quá nhập tâm rồi, ngay cả bổ hoa quả cũng có thể cứa vào tay.

Đi nhanh vào phòng khách, tìm nhanh xem có nhìn có băng dán hay không, không thể đến thư phòng khiến anh nhìn thấy, cô nhớ rõ hình như anh thấy máu là choáng, nhưng vì sao tìm thế nào cũng không tìm được hòm thuốc, Lâm Tử Huân thở dài ngồi trên sàn, một hồi lạnh lẽo khiến cô co rúm lại một chút.

Ngắm nhìn bốn phía, Đây là một gian phòng nhỏ ấm áp, ba buồng hai sảnh, là quà tặng đại học cha mẹ đưa cho bọn họ, ở gần đại học.

Từng nghe nói qua, thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời là thời điểm học đại học, tự do học tập, tự do yêu, hành động tùy ý, nhưng tại sao một chút cô cũng không cảm thấy?

Vào cái ngày tách ra với Đoạn Tuyết Huỳnh và Hạ Vi Lam đó, ba người ôm nhau khóc đến chết đi sống lại, nói về sau tuyệt đối không cắt đứt liên lạc, vào cái ngày rời khỏi nhà đó, mẹ cũng là khóc đến khó khăn chia lìa, mà với anh. . . . . .

Lâm Tử Huân theo bản năng hướng thư phòng nhìn, rõ ràng cự ly giữa bọn họ đã gần như vậy rồi, so với thời điểm ở Lâm gia còn gần hơn, thậm chí nơi này là thế giới nhỏ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trong lúc vô hình có một giọng nói nói cho cô biết, bọn họ càng ngày càng xa.

Ngày khai giảng đã qua gần hai tháng, thời gian anh ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đêm khuya trở lại thì sáng sớm anh lại rời đi, chỉ có quần áo tắm rửa nhắc nhở anh đã trở lại là sự thật, cô căn bản không biết anh đang làm cái gì, cũng không dám hỏi.

Thậm chí ở trường học, cũng không người nào biết bọn họ là anh em, có lẽ ở trong mắt người khác, bọn họ là hai người không hề liên quan, ngay cả ngành anh học chính là hệ máy tính, cũng là sau này cô mới biết.

Thiệu Diên nhất định trời sinh hấp dẫn ánh mắt của người khác, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, sự hiện hữu của anh, lời đồn đại về anh chỗ nào cũng có, Thiệu Diên giống như thần không có gì không làm được, mà cô thì thông qua điểm này để biết tin tức về anh.

Thêm Bình Luận