Cô lấy dũng khí, nửa người tiến vào bên trong phòng, muốn xác định. . . . . .
Sau đó một đạo mãnh lực bỗng chốc lôi cô vào trong phòng, khóa chặt chống đỡ ở trên ván cửa, ở lúc cô bị sợ đến còn không kịp thét chói tai thì liền bị bụm miệng.
Trong bóng tối, hai mắt như nai con loại hoảng sợ ngửa đầu trừng mắt nhìn người phía trước, cho dù là dưới hoàn cảnh như vậy, cô vẫn có thể thấy cặp mắt kia. . . . . . Con ngươi màu rám nắng lóe ánh sáng kỳ dị.
Hô hấp của anh tê dại phất qua hai má của cô, tà tứ dụ hoặc lấy cô: "Cô rình coi tôi?"
Hốt hoảng liều mạng lắc đầu, Lâm Tử Huân cắn môi, lại hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích.
"Không cần kêu loạn, tôi liền buông tay ra." Nhếch môi, anh nói thật nhỏ.
Phát ra thanh âm ưmh ưmh, Lâm Tử Huân bảo đảm gật đầu.
"Cô gái ngoan."
Anh buông tay ra, nhân tiện buông kiềm chế với cô, miễn cưỡng xoay người, đi về phía ban công, lại không có để ý Lâm Tử Huân.
Lâm Tử Huân liều mạng thở hổn hển, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô run rẩy hai chân, đang suy nghĩ mình là có nên rời đi không, nhưng bên trong lại có giọng nói ác ma đang tác quái, không. . . . . . Cô không muốn đi.
Chậm rãi mà tới gần ban công, nhìn thấy anh.
Anh vẫn là bộ dạng bất cần đời kia, tựa vào rào chắn ban công để gió thổi loạn tóc anh, ngón giữa thật dài lấm tấm khói, môi mỏng nhả khói, đây không phải là anh lúc bình thường, Lâm Tử Huân xác định, bởi vì anh có quá nhiều mặt, làm cho cô hoa cả mắt. . . . . .
Đôi tay rối rắm đến gần anh, Lâm Tử Huân thử đoạt lấy điếu thuốc của anh: "Anh còn chưa trưởng thành, không thể hút thuốc lá, hơn nữa hút thuốc lá. . . . . . Đối với thân thể không tốt."
Anh yên lặng mấy giây, khúc khích cười: "Cô còn chưa đi?"
"Em. . . . . ."
"Cô muốn biết cái gì?"
Cô muốn biết cái gì, cô không biết, có lẽ cô chỉ muốn hiểu rõ anh, anh quá cô tịch, luôn là khiến cho cô đau lòng khó hiểu.
"Có lẽ đây không phải là nhà chính thức của anh, nhưng mà em cũng rất quan tâm anh, anh có thể thử làm bạn cùng em. . . . . . Không, làm anh em."
Anh em. . . . . . Đường cong giễu cợt như cũ, cô gái đơn thuần, ánh mắt rét lạnh, nhưng anh ghét đơn thuần!
Trong nháy mắt, anh kéo cô qua, chống đỡ cô ở trên rào chắn, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn lên.
Đó là một nụ hôn đầy tính xâm lược, cướp đi mỗi tấc hô hấp của cô, lưỡi dài mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cuồn cuộn nổi lên quấn quýt lưỡi mềm mại của cô, nước miếng ngọt ngào của cô khiến anh giống như bắt đầu mê muội, nhưng anh không thể.
Thời điểm Lâm Tử Huân phản ứng kịp, anh đã buông lỏng cô ra rồi, mang theo ý cười tàn nhẫn: "Thế nào, cấm kỵ anh em có phải rất kí©h thí©ɧ hay không?"
Ngơ ngác cảm thụ nóng bỏng trên môi, hốc mắt Lâm Tử Huân từ từ ướŧ áŧ, Đây. . . . . . Là nụ hôn đầu của cô, tại sao anh có thể trêu cô?
"Uất ức sao? Ha ha. . . . . ." Nụ cười trước sau như một của anh chợt thu lại, lạnh lẽo vô cùng: "Cảm thấy uất ức cũng không cần đến gần tôi, tôi không muốn chơi trò chơi anh em dịu dàng với cô."
Một hồi lâu, Lâm Tử Huân cố gắng thu hồi nước mắt, quật cường ngẩng đầu: "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể đuổi em đi, anh càng cố ý kí©h thí©ɧ em, bài xích em, gắt gao che giấu bản thân mình như vậy, em càng phải đến gần anh." Nói xong, Lâm Tử Huân không để ý đến anh nữa, chạy ra khỏi phòng của anh.
Cô gái đáng thương.
Trong con ngươi màu rám nắng của anh lóe nụ cười tà ác, mục đích của anh vốn là không phải cô, lương tri anh nói cho anh biết không nên có dây dưa cùng cô gái này, không nên kéo cô xuống nước, mà trên thực tế, nếu cô nhất định đến gần anh, đυ.ng vào ranh giới cuối cũng của anh, như vậy. . . . . . Không nên trách anh, vậy tất cả đều là cô tự tìm.
* * *
Lâm Tử Huân từ trước tới nay đều biết mình là người quật cường mà cố chấp đến tận xương, từ nhỏ, cha mẹ đã dạy cô làm sao làm một danh viện thục nữ, dịu dàng săn sóc, khéo hiểu lòng người, cho tới bây giờ ở trước mặt bất kỳ người nào, cô đều ngoan giống như con thỏ, nhẫn nhục chịu đựng.
Mà đối mặt anh, cô đã nói rồi.
Anh đả kích cô một phần, bài xích cô một phần, cô đến gần anh một tấc, dính chặt anh một tấc, mặc kệ anh bên ngoài đối với cô nhiều lạnh lẽo, nhiều coi thường, cô đều có thể ngoan ngoãn đi theo anh, không cho phép anh trốn hút thuốc lá, không cho phép anh không ăn cơm trưa.
Chỉ là. . . . . . Cô đã có kinh nghiệm một chút, không đơn độc ở chung một chỗ với anh.
Bởi vì khi đó, anh sẽ không chút kiêng kỵ trêu cô, làm cho cô không có chỗ để trốn, để cho cô hiểu rõ anh là tên vô lại, không phải Thiệu Diên ôn hòa ưu nhã mọi người quen thuộc, không. . . . . . Lâm Diên.
Trải qua thời gian mà đảo ngược ngươi đuổi theo ta trốn như vậy, đến tột cùng là người nào đuổi theo người nào trốn, ngay cả bản thân Lâm Tử Huân cũng không làm rõ được, cô muốn đến gần anh, rồi lại sợ đến gần.
"Tử Huân. . . . . . Tử Huân. . . . . ."
Từng tiếng khẽ hô, kéo lại suy nghĩ của Lâm Tử Huân, cô ngây ngốc nhìn thầy tổng giám thị lo lắng một bên, theo bản năng cúi đầu khéo léo: "Chủ nhiệm."
"Anh trai em đâu?" Chủ nhiệm giống như kiến bò trên chảo nóng: "Làm thế nào? Làm thế nào? Hiệu trưởng đọc diễn văn còn có năm phút đồng hồ thì kết thúc, vấn đề là bản phát biểu của học sinh đại biểu rõ ràng có rồi, đến cùng Lâm Diên hiện tại ở nơi nào?"
Lâm Tử Huân lúc này như đi vào cõi thần tiên mới trở về phát hiện, đúng vậy, trước mắt hội trường bố trí trang nghiêm lại không mất thân thiện, hiệu trưởng của bọn họ đang đọc diễn văn ở trên đài, tất cả học sinh tốt nghiệp cùng với cha mẹ của học sinh tốt nghiệp cũng quy củ ngồi ở dưới đài lắng nghe.
Đây là buổi lễ tốt nghiệp của bọn họ trong nước.
Anh trai của cô, Lâm Diên. . . . . . Là học sinh đại biểu.
"Em. . . . . . Không biết." Lâm Tử Huân nhỏ giọng trả lời, thật sự cô không biết.
Đột nhiên, một học sinh yên lặng tới gần, ở bên cạnh thầy tổng giám thị rỉ tai: "Lâm Diên đã ở phía sau màn che chuẩn bị."
Thầy tổng giám thị một tay lấy bản thảo nhét vào trong tay Lâm Tử Huân, dặn dò: "Tử Huân, nhanh đi phía sau đài đem bản thảo giao cho anh trai em, thầy còn đang vội! Mau, mau."
Lâm Tử Huân gần như là mờ mịt đứng lên bị đẩy đi ra ngoài, một hồi cô chạy chậm thông qua sau khán đài, đi tới phía sau màn che, đã nhìn thấy bóng dáng cao to của anh một thân áo sơ mi trắng noãn, anh không chút để ý cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì, cô ngây người. . . . . . Đơn độc gặp mặt?
Không đúng, cách màn che chính là khán đài, thanh âm đằng trước rất rõ ràng, bọn họ cách hiệu trưởng gần như cũng chỉ có một bước xa, anh sẽ không làm gì.
Chậm rãi đi vào, thanh âm cơ hồ chỉ có mình nghe được, Lâm Tử Huân đem bản thảo đưa cho anh: "Anh trai, bản thảo."
Anh trai. . . . . .
Sự xưng hô này làm cho anh nhẹ vặn mi tâm, nhếch môi cười trào phúng, đúng vậy, từ khi bắt đầu quấn anh, cô liền không ngừng đuổi theo anh gọi anh trai, quỷ mới biết anh có nhiều chán ghét xưng hô này. (cái này gọi là yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng ^^)
"Em đi nha." Có chút hốt hoảng bỏ lại ba chữ, Lâm Tử Huân giống như là chạy trối chết xoay người.
Thoáng hiện ý cười trêu trọc giấu ở khóe môi của anh, anh nhanh chóng kéo cổ tay của cô, làm cho cô không nhịn được nhẹ kêu lên, lập tức ngậm miệng trợn tròn mắt nhìn anh, tựa như hỏi thăm anh muốn làm gì.
Cánh tay dài chụp tới, anh vững vàng giữ chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, một tay nâng cái ót của cô lên, chợt ở môi cô rơi xuống nụ hôn của mình, hôn không hề có khe hở, không còn đường lui.