- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- 1x1
- Trời Sáng, Em Sẽ Về
- Chương 20
Trời Sáng, Em Sẽ Về
Chương 20
Hà Ngọc lo lắng nuốt nước bọt, chị ta nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, rồi tìm số của Cố Trì trong danh bạ và gọi cho anh…
Chú thích:
(*) 140,000 tệ tương đương với khoảng 462 triệu đồng Việt Nam
(**) 10 triệu tệ tương đương với khoảng 33 tỷ đồng Việt Nam
(***) Lưu Lão Lão là một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” của tác giả Tào Tuyết Cần. Bà là một người phụ nữ lớn tuổi, sống ở nông thôn, nghèo khổ nhưng hiền lành và chất phác. Một ngày nọ, Lưu Lão Lão đến thăm Vườn Đại Quan (một khu vườn tuyệt đẹp và rộng lớn thuộc nhà họ Giả) để nhờ vả nhà họ Giả giúp đỡ về tài chính.
Tại đây, bà được tiếp đón nồng hậu và được chứng kiến cuộc sống xa hoa, lộng lẫy của gia đình quý tộc nhà họ Giả. Tuy bà bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa, nhưng vẫn giữ được tính cách thật thà, không tham lam. Câu chuyện của Lưu Lão Lão phản ánh sự đối lập giữa cuộc sống của người giàu và người nghèo, và thể hiện tình người trong xã hội phong kiến Trung Quốc.
(****) Tiểu Hổ Đội (Little Tigers) là một nhóm nhạc nam nổi tiếng của Đài Loan, thành lập vào cuối những năm 1980. Nhóm gồm ba thành viên: Tô Hữu Bằng (Nghệ danh: Ngô Cầu), Trần Chí Bằng (Nghệ danh: Huân Cầu), và Ngô Kỳ Long (Nghệ danh: Hổ Cầu).
Tiểu Hổ Đội nhanh chóng trở nên nổi tiếng nhờ những ca khúc sôi động, vũ đạo điêu luyện và phong cách trẻ trung, năng động. Họ đã phát hành nhiều album thành công và trở thành biểu tượng của làn sóng nhạc pop Đài Loan thời kỳ đó. Sau khi nhóm tan rã, các thành viên tiếp tục sự nghiệp cá nhân và đều đạt được nhiều thành công trong lĩnh vực diễn xuất và ca hát.
Khi điện thoại đổ chuông, Cố Trì đang bỏ thêm miếng thịt dê vừa nấu xong vào bát của Giang Thiến Hề.
Giang Thiến Hề cúi đầu nghiên cứu chiếc điện thoại mới mua, trông như đang ôn bài thi cuối kỳ khi còn học đại học, chăm chỉ không ngừng.
Cố Trì không nói gì, để cô tự do chơi điện thoại. Trong khi anh lo việc nấu nướng, liên tục thêm đủ loại thức ăn ngon vào bát của cô.
Giang Thiến Hề chơi một lúc rồi ăn một chút. Đột nhiên, khi điện thoại của Cố Trì reo lên, Giang Thiến Hề nghe thấy nhưng không thấy Cố Trì nhấc máy. Cô ngẩng đầu nói: “Điện thoại của anh kêu kìa.”
Cố Trì với tay lấy điện thoại từ túi. Thực ra, anh đã nghe thấy từ trước, nhưng mải nấu thịt, sợ thịt chín quá không ngon. Anh nhìn tên trên màn hình rồi nhấc máy: “Alo.”
“À, hôm nay tôi không đến phòng thí nghiệm.”
“Đề xuất dự án thuốc mới tôi đã sắp xếp gần xong, tuần này có thể gửi cho cô.”
“Ừ, không vấn đề gì, viện sĩ Hồ nói sẽ hỗ trợ kỹ thuật cho chúng ta.”
Giang Thiến Hề trông như đang cúi đầu chơi điện thoại của mình, nhưng tai lại lắng nghe từng lời của anh.
“Không cần, trẻ con nói bừa thôi, không cần cô đặc biệt mang đến.”
“Thật sự không cần, Tiểu Triết tối nay còn phải học thêm, tan học muộn lắm.”
“Hôm nay tôi cũng có việc, tối không biết khi nào về nhà nữa!”
“Ừ, vậy mai gặp ở phòng thí nghiệm.”
Cố Trì cúp máy rồi trở lại chỗ ngồi, thấy Giang Thiến Hề đang nhìn chằm chằm anh, cô hỏi “Ai thế?”
“Đồng nghiệp.” Cố Trì đáp.
“Đồng nghiệp nữ?” Giang Thiến Hề nhướng mày hỏi.
“Ừ, sao vậy?” Cố Trì gật đầu rồi nhìn cô.
“Đồng nghiệp nữ đến nhà anh vào buổi tối để đưa đồ? Đưa cái gì vậy?” Giang Thiến Hề nghiến răng, giọng chế giễu.
“Không phải đưa cho anh mà là cho Tiểu Triết. Tiểu Triết thích ăn chân gà ngâm ớt của cô ấy làm, cô ấy hôm nay làm nhiều nên muốn mang chút đến cho nó.” Cố Trì vội vàng giải thích.
“Hừ, không cần giải thích với em. Chẳng có gì liên quan đến em cả. Vợ anh có biết con anh thích ăn chân gà ngâm ớt của người phụ nữ khác không? Xem ra hai người thường xuyên gặp nhau, còn dẫn cả con theo! Hừ, hồi trẻ không nhận ra, giờ già rồi mà vẫn lắm chiêu trò.”
Cố Trì: “…”
Giang Thiến Hề không hiểu mình đang ghen tuông cái gì.
Cô cảm thấy bực bội không rõ lý do, bực vì mình vô lý giận dữ, bực vì khi nghe anh nhắc đến con trai thì tim cô lại đau đớn, bực vì không biết phải đối diện với Cố Trì trước mắt ra sao. Cô muốn trút cơn giận lên anh, hỏi tại sao chỉ vì một chuyến xe dù mà cô đã mất chồng, mất đi người cha của con mình. Cô muốn hỏi anh, điều gì khiến anh cuốn hút đến mức dù là một người đàn ông đã có vợ mà vẫn có đồng nghiệp nữ mơ mộng?
Nhưng cô có tư cách gì để hỏi anh?
Điều này càng khiến cô bực bội.
Anh khi còn trẻ đã như vậy, đẹp trai và hấp dẫn, luôn có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, nào là bạn học nữ, giáo viên nữ, sếp nữ, đồng nghiệp nữ, ngay cả bà chủ cửa hàng hoa dưới nhà cũng thích tặng anh những bó hoa không bán hết trong ngày, mà anh thì cứ như chàng ngốc, chẳng biết mình được ưa chuộng thế nào.
Giờ anh đã lớn tuổi nhưng vẫn như vậy, thật đáng ghét!
“Em mệt rồi, muốn về nhà.” Giang Thiến Hề đứng dậy nói.
“Sao lại muốn về nhà? Món ăn còn chưa lên hết…”
Cố Trì nhận ra cô không vui. Anh biết rõ Giang Thiến Hề, dù có chuyện gì lớn cũng không thể ngăn cô ăn lẩu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- 1x1
- Trời Sáng, Em Sẽ Về
- Chương 20