- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trời Quang Mây Tạnh
- Chương 8: Hoàn
Trời Quang Mây Tạnh
Chương 8: Hoàn
46.
Ngoài dự liệu của tôi, hình như Lục Chiêu Nam cũng khoẻ thật.
Cõng tôi lên lưng một cách vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Mặt không đỏ không thở hổn hển, chắc là bình thường có tập thể dục.
Lớn như vậy rồi, ngoài ba tôi ra, người con trai đầu tiên cõng tôi thế mà lại là Lục Chiêu Nam.
Lưng của con trai đều vô cùng có cảm giác an toàn vậy sao?
Thật ra lúc trước tôi từng tưởng tượng Yến Chính Dương cõng mình sẽ có cảm giác như thế nào.
Có điều, bị Tống Thi nhanh chân trước rồi.
Ngày đó trong rừng hình như cũng có cảnh tượng như thế này.
Đợi chút.
Tại sao tôi lại nhớ về hai người đó chứ.
Kỳ lạ.
Tôi cố gắng lắc đầu để cảnh tượng đó biến mất khỏi não tôi.
“Lục Chiêu Nam.”
“Sao?”
“Anh biết không, ngoài ba tôi ra, anh là người con trai đầu tiên cõng tôi.”
Đối phương ngẩn người một lúc.
“Vậy sao?”
“Ừm.”
“Có cảm tưởng gì?”
Cảm tưởng?
Ách…
“Có lẽ tôi sẽ nhớ anh rất lâu rất lâu, nhớ về buổi tối hôm nay, nhớ chúng ta bị té ngã, nhớ bộ đồ anh mới mua cho tôi vừa mặc lên liền bị huỷ rồi, thật là đắt nha, sao anh không trả giá thế?”
Anh ấy cúi đầu cười nhẹ.
“Sớm biết chỉ mặc được một lúc như vậy, tôi cũng cảm thấy nên trả giá một chút.”
Tôi chợt hỏi một vấn đề mới nảy ra trong đầu.
“Anh thường cõng con gái như thế này không?”
Nghe giọng nói của đối phương có chút bất lực.
“Cô cảm thấy tôi sẽ thường leo núi như thế này với người khác?”
“Sao tôi biết được.”
“Nghĩ vớ vẩn.”
Nghĩa là sao?
Chắc là không có đâu nhỉ.
“Lục Chiêu Nam.”
“Hửm?”
Tôi vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm.
“Tôi có thể chợp mắt trên lưng anh một lúc không, nếu như anh mệt thì gọi tôi.”
“Cô ngủ đi, lát nữa tôi kêu cô.”
Giọng nói đều đều vang lên, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
47.
Ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường rồi.
Sắc trời bên ngoài mờ mờ, có chút không phân biệt được đang là buổi sáng hay buổi tối.
Ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người đã được thay rồi.
Bên cạnh là Vũ Nhạc đang ngủ say.
Vào nhà vệ sinh xong, lúc quay lại, Vũ Nhạc đã tỉnh rồi.
"Chào buổi sáng, ừm, hôm qua tớ về mấy giờ thế?" Tôi hỏi Vũ Nhạc.
"12 giờ."
"Sao cậu không kêu tớ dậy?"
Đối phương thở dài.
"Chị gái, kêu thì cậu cũng phải dậy chứ, ngủ gì mà như ch.ết vậy."
Tướng ngủ của tôi trước giờ không được tốt lắm, da đầu tôi có chút tê dại.
"Không lẽ Lục Chiêu Nam cũng thấy rồi?"
"Nói thừa, lúc sau Lục Chiêu Nam còn nói bọn tôi đừng làm ồn cậu nữa mà."
Tôi ôm mặt.
Mất mặt quá đi thôi.
Nhật thực vòng cũng chẳng xem được.
"Tiểu Vy Vy." Vũ Nhạc đột nhiên nhìn tôi với cái nhìn đầy hứng thú, "Tối qua cậu với Lục Chiêu Nam có phát sinh chuyện gì không?"
"Cái gì?"
"Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, còn ở trong rừng cây nữa, hai người không tâm sự chút gì à?"
“Có ai tâm sự với nhau mà ngã thảm thế này không?”
Tôi nhớ ra vết thương trên mặt, nhanh chóng đến trước gương soi.
Vệt máu đã được lau sạch rồi, có một vết thương nhỏ trên trán, may mà không sâu lắm.
“May tớ có đem kem trị sẹo, để tớ bôi giúp cậu. Lục Chiêu Nam rất lo lắng cho cậu đó, cứ dặn tớ đừng quên bôi cho cậu.”
“Thật sao?” Tôi quay đầu nhìn cậu ấy.
Vũ Nhạc cười: “Vui muốn xỉu rồi chứ gì.”
Nhớ lại tối qua lúc hai chúng tôi ngã, Lục Chiêu Nam luôn ôm chặt tôi, lấy tay đỡ đầu cho tôi.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
48.
Trời sáng, sau khi con đường dưới núi đã lưu thông, đoàn người trở về thành phố.
Lục Chiêu Nam đưa tôi và Vũ Nhạc về nhà.
Lúc xuống xe, vì đang có Vũ Nhạc đứng đó, nên tôi cũng không biết nói gì với anh ấy.
Chỉ đành nói cảm ơn ngắn gọn.
Lục Chiêu Nam nhắc nhở tôi phải chú ý vết thương trên mặt.
“Với cả, nhớ bôi thuốc.”
Liếc thấy nụ cười mờ ám của Vũ Nhạc, tôi đỏ mặt gật đầu.
Ngày tháng lại trở nên bình thường.
Ở nhà đọc sách, đến quán của mẹ phụ giúp, đi dạo mua sắm cùng Vũ Nhạc,...
Như vậy lại khá dễ chịu.
Cho đến một ngày, trong tiểu khu xuất hiện một tin tức động trời.
Là một đoạn video liên quan đến ba của Yến Chính Dương và mẹ của Tống Thi ôm ấp thân mật trong xe.
Quả thực là drama kinh thiên động địa.
Hai người lớn đã hơn 40 tuổi…
Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì trong ấn tượng của tôi, chú Yến là một người rất đàng hoàng và tốt bụng, nên chuyện này thực sự là quá khó tin.
“Thật hay giả vậy, chú Yến, không thể nào.”
“Thật đó, dì Yến của con tức đến nỗi nhập viện rồi.” Mẹ tôi cảm thán.
“Nhưng mà, không phải Tống Thi với mẹ cậu ta mới chuyển đến chỗ chúng ta chưa được bao lâu sao, cái tốc độ này cũng nhanh quá rồi.”
Mẹ tôi nghĩ ngợi, hình như muốn nói gì đó mà lại do dự, cuối cùng nói:
“Nghe nói cuộc sống hằng ngày của mẹ Tống Thi khá phóng túng, trước khi chuyển đến đây, cũng nɠɵạı ŧìиɧ với một người đã có vợ, còn bị vợ người ta đánh cho, chồng cũ của cô ta cũng vì chuyện này mà ly hôn.”
Tôi nhớ lại những lời bàn tán ngày đó nghe được lúc ở nhà Yến Chính Dương, thì ra là có thật.
“Mẹ Tống Thi với chú Yến tại sao lại bên nhau nhỉ, không lẽ hai người nhanh như vậy liền yêu nhau rồi?”
Mẹ tôi trợn mắt với tôi.
“Yêu cái đầu con, nhà chú Yến con giàu có, ở nhà to, lái xe xịn, con nói xem những phụ nữ như vậy thì vì cái gì?”
Tôi nhất thời câm nín.
Một hồi lâu.
“Dì Yến nhập viện khi nào vậy mẹ, nghiêm trọng không?”
“Hình như hai ngày trước, nghiêm trọng hay không thì không rõ. Đúng rồi, con có thân với Tống Thi đó không thế?” Đột nhiên mẹ nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Không thân, sao ạ?”
“Không thân thì tốt, con nhớ giữ khoảng cách với con bé đó. Mẹ nghe người ta nói, cô gái Tống Thi đó cũng không đơn giản, cấp 2 đã bắt đầu yêu đương, chỉ tìm 2 kiểu bạn trai, một là đẹp trai, hai là có tiền.”
Lời của mẹ khiến tôi ngây ngốc một lúc.
Vậy cậu ta với Yến Chính Dương…
“Lần này dì Yến con nhập viện, không những là vì ông chồng mà còn vì thằng con trai. Nghe nói gần đây Chính Dương đang qua lại với Tống Thi, chồng với con trai mình dính vào cặp mẹ con này, có người phụ nữ nào chịu nổi chứ.”
Tôi hơi thổn thức, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng rồi, lát nữa mẹ định đi thăm dì Yến, con đi với mẹ đi.”
49.
Bệnh viện.
Phòng bệnh.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, dì Yến tiều tụy đi không ít, mắt sưng vù, hình như mới vừa khóc xong.
Đối với bất kỳ một người vợ nào, chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, chắc chắn là bị đả kích vô cùng lớn.
Lúc trước dì Yến từng là một người vừa cởi mở vừa thẳng thắn.
Mẹ tôi khuyên dì ấy một lúc.
Dì Yến nói muốn ra ngoài đi dạo, thế là mẹ tôi đi cùng dì ấy.
Tôi định đi theo, kết quả hai người đều tỏ ý đi một chút rồi về, nói tôi cứ ở lại đây.
Xem ra hai bà mẹ muốn nói vài chuyện riêng.
Được thôi, tôi chỉ đành ở đây vậy.
Ngồi trong phòng bệnh được một lúc.
Cửa bị đẩy ra.
Yến Chính Dương với vẻ mặt ưu phiền đi vào.
Hai người nhìn nhau.
Ách.
Có chút không biết nói gì.
Nhìn thấy chỗ trống trên giường bệnh, tôi nhớ ra.
“À, dì Yến với mẹ tôi ra ngoài đi dạo rồi.”
“Vậy à.”
Yến Chính Dương gật đầu.
Tiếp đến phải nói gì đây, không thể hỏi ba cậu ấy, cũng không thể nói về Tống Thi, chi bằng hỏi thăm ông bà Yến được.
Cho đến hôm nay, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải vắt óc suy nghĩ để nói chuyện với Yến Chính Dương khi ngồi cùng cậu ấy.
“Gần đây thế nào?”
Đối phương lại mở lời trước.
“Khá tốt.” Tôi gật đầu.
Yến Chính Dương im lặng một lúc.
“Bạn trai lần trước của cậu đâu?”
Tôi sững sờ.
“Anh ấy…tất nhiên là ở nhà anh ấy rồi.”
Yến Chính Dương nghiêng đầu, không chút động đậy nhìn tôi.
“Cậu chắc chắn Lục Chiêu Nam là bạn trai cậu?”
Tôi nhất thời kinh ngạc.
“Cậu quen anh ấy?”
“Từng gặp lúc đánh bóng ở đại học T.”
Thì ra là vậy.
Có điều, tôi và Lục Chiêu Nam có phải bạn trai bạn gái hay không, hình như không liên quan gì đến cậu ấy nhỉ.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Gia cảnh nhà Lục Chiêu Nam không tầm thường, cậu với anh ta không có kết quả đâu, đừng để bị anh ta lừa.”
Tôi nhìn Yến Chính Dương, không kìm được mà cười.
“Cậu rất thân với anh ấy sao, dựa vào cái gì mà nói như vậy. Tôi có cái gì để lừa đâu. Lừa tiền? Điểm này chắc không có khả năng nhỉ. Lừa sắc? Chỉ cần Lục Chiêu Nam đưa ngón tay ra, có hàng tá nữ sinh xinh đẹp chạy theo anh ấy, anh ấy không đến nỗi phải đến lừa tôi chứ.”
“Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu.”
“Tôi biết phải làm gì.”
“Cậu thích anh ta rồi?” Yến Chính Dương đột nhiên hỏi tôi.
Không thể không nói, biểu hiện của cậu ấy thật sự rất là kỳ quặc.
Nhưng tôi không phủ định lời cậu ấy, gật đầu.
Một giọng cười giễu cợt truyền đến.
Quay đầu qua, nhìn thấy nụ cười trào phúng treo trên mặt Yến Chính Dương.
“Từ Tri Vy, cậu thích anh ta từ khi nào vậy, hai tuần trước cậu còn mang bánh mỳ đến nhà tôi đó.”
Chỉ có những lúc Yến Chính Dương vô cùng tức giận mới nói móc người khác.
Nếu như lúc trước, có thể tôi sẽ không so đo.
Nhưng bây giờ…
“Hai tuần trước, cậu còn chưa quen Tống Thi, ba cậu cũng chưa quen mẹ cậu ta.”
Mặt Yến Chính Dương cuối cùng đã đen lại.
“Tôi với Tống Thi không giống như cậu nghĩ đâu.”
Lời này khiến tôi cười lạnh một hơi.
“Các cậu cùng đi xem phim, cậu ta giới thiệu mẹ cậu ta cho cậu, buổi tối cùng đi dạo mua trà sữa, bây giờ cậu nói với tôi các cậu không giống như tôi nghĩ, Yến Chính Dương, có phải cậu muốn nói với tôi cậu là bạn thân của cậu ta?”
Yến Chính Dương nhìn tôi chằm chằm.
“Đó đều là do cậu.”
“…”
Ngay cả cười lạnh tôi cũng không cười được nữa.
Không biết rốt cuộc cậu ấy muốn biểu đạt điều gì.
“Cậu nói cái gì?”
“Bởi vì ngày nào cậu cũng đến nhà tôi, thứ 6 luyện kiếm với bà nội tôi, thứ 7 đánh cờ với ông nội tôi, chủ nhật đánh mạt chược với mẹ tôi.”
“…”
“Từng người bọn họ giống như đều bị cậu mê hoặc vậy, ai cũng xem cậu là bạn gái của tôi như lẽ tự nhiên vậy.”
“…”
“Có lúc tôi muốn ra ngoài đánh bóng với bạn, bọn họ sẽ hỏi tôi tại sao không ra ngoài xem phim với cậu, tôi hẹn người khác đi ăn, bọn họ lại hỏi tôi vì sao không đưa cậu theo, thậm chí ngay cả tiệc gia đình cũng bảo tôi gọi cậu đến.”
“…”
“Từ Tri Vy, chúng ta quen biết từ khi nào, tại sao cậu muốn nhúng chân vào cuộc sống của tôi, không phải một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, mà là một năm hai năm.”
“…”
Vì vậy tôi mới tiếp cận Tống Thi, mục đích là muốn khiến cậu biết phải có chừng có mực.”
“…”
Tôi bị Yến Chính Dương nói đến mức á khẩu.
Quả thực không ngờ được, những việc làm khi đó của bản thân lại dẫn đến cục diện như hôm nay.
Những gì cậu ấy nói thực ra không sai.
Mặc dù rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, nhưng không một ai có thể kiên nhẫn thế này giống tôi, không từ một chuyện gì.
Tôi từng có lúc còn dương dương tự đắc, cảm thấy Yến Chính Dương sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của tôi, ngoan ngoãn mà chịu trận.
Nhưng lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy.
“Xin lỗi, Yến Chính Dương, nếu cậu có thể nói với tôi những lời này sớm, không chừng tôi sẽ tỉnh ngộ sớm hơn. Cậu yên tâm, từ này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này nữa.”
“Vì Lục Chiêu Nam sao?” Đối phương lạnh lùng nhìn tôi.
Lục Chiêu Nam tất nhiên là nguyên nhân chính.
Hơn nữa đã nói thẳng thắn như vậy rồi, sao tôi có thể tiếp tục làm như thế với cậu ấy chứ, tôi đâu có ngốc.
“Cậu thích Lục Chiêu Nam rồi?”
Yến Chính Dương lại hỏi về vấn đề này.
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu lần nữa.
Bởi vì tôi biết rất rõ, bản thân quả thực đã nảy sinh một tình cảm khác thường với Lục Chiêu Nam.
“Chỉ với hai tuần ngắn ngủi? Vậy sự đeo bám dài đằng đẵng nhiều năm của cậu đối với tôi thì tính sao?”
Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy.
Không biết rốt cuộc cậu ấy muốn biểu đạt điều gì.
“Cậu đã buông bỏ tôi rồi sao?”
“Cậu…rốt cuộc muốn nói gì?”
Yến Chính Dương thở dài thật sâu, giương mắt nhìn tôi, im lặng hồi lâu, trong mắt có sự buồn phiền và hối hận.
“Tri Vy, tôi hối hận rồi, từ ngày nhìn thấy cậu ngồi lên xe của Lục Chiêu Nam, tôi liền hối hận rồi, chúng ta…có thể giống như lúc trước không?”
Tôi há miệng, rất lâu vẫn không thể ngậm lại.
Thật là có chút hoài nghi Yến Chính Dương có phải đã bị người khác xuyên không hay không?
“Cậu đang đùa gì vậy?”
“Tôi rất nghiêm túc, không có đùa.”
Ánh mắt trịnh trọng cùng với dáng vẻ điềm tĩnh của cậu ấy, không thể không khiến tôi tin những lời trước đó là nghiêm túc.
Sau một lúc bối rối lâu.
Tôi bỗng đứng dậy.
“Này, Yến Chính Dương, lúc trước tôi rất thích cậu, còn thích nhiều năm như thế, nhưng bây giờ… tôi thật sự đã buông bỏ rồi, bình tĩnh vui vẻ mà buông bỏ được rồi, tôi cảm thấy chúng ta cứ như bây giờ khá tốt, cậu hiểu không?”
“Không hiểu.”
Yến Chính Dương vô cùng bình tĩnh nói.
“Chỉ mới hai tuần ngắn ngủi, cậu chắc chắn tình cảm đối với Lục Chiêu Nam là thích không, không phải nhất thời thấy mới mẻ? Cậu căn bản còn chưa hiểu anh ta, gia cảnh nhà anh ta rất phức tạp, cậu không nên mạo hiểm.”
“Tôi phân biệt rất rõ tình cảm của bản thân, ít nhất có thể phân biệt rõ ràng hơn cậu, Yến Chính Dương.”
Đối phương nhất thời sững sờ, cứ như vậy mà nhìn tôi, không thể nói ra lời gì.
Tôi không muốn tiếp tục bàn luận với Yến Chính Dương nữa, dù sao tôi cũng đã nói rõ quan điểm của mình rồi, dứt khoát nói:
“Cứ vậy nhé, tôi đi tìm mẹ tôi với dì Yến đã.”
Nói rồi, không quay đầu rời khỏi phòng bệnh.
50.
Hai ngày sau, dì Yến xuất viện.
Nghe nói dì ấy vẫn nhất quyết muốn ly hôn với chú Yến, Yến Chính Dương vô cùng ủng hộ quyết định của mẹ mình.
Lúc này, chú Yến đã biết sợ rồi.
Ngay lập tức chia tay với mẹ của Tống Thi, về nhà tìm vợ và con trai để sửa chữa lỗi lầm.
Dì Yến không chút động lòng, thậm chí đã bắt đầu tìm việc, ở nhà làm nội trợ nhiều năm như vậy, có lẽ dì ấy đã nhìn rõ được một số chuyện.
Ngay cả ông bà Yến cũng ủng hộ dì Yến ly hôn, bọn họ còn khuyên con trai của mình nhanh chóng chuyển ra ngoài.
Nhà tất nhiên phải để lại cho dì Yến và Yến Chính Dương, ngay cả xe bọn họ cũng không cho con mình lái đi, còn biểu hiện công khai rằng hi vọng chú ấy ra đi tay trắng.
Sau khi nghe xong tôi có chút cảm khái, ông bà Yến quả thực là thẳng thắn, vô tình mà.
Thật ra cũng chẳng lạ, dì Yến đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai lão trong suốt nhiều năm qua, có thể nói là từng li từng tí, như vậy chú Yến mới yên tâm làm việc chăm chỉ, có được thành công như hôm nay.
Hai lão đứng về phía dì Yến cũng là chuyện bình thường.
Còn về phía mẹ Tống Thi, danh tiếng của bà ta trong tiểu khu một lời khó nói hết được, ngay cả những vụ bê bối của Tống Thi cũng bị phanh phui ra không ít.
Nghe nói nhà của bọn họ đã liên hệ với bên môi giới rồi, có lẽ họ lại sắp chuyển đi nữa.
51.
Sáng sớm, Lục Chiêu Nam gửi tin nhắn, hỏi tôi có muốn đi xem phim không.
Tôi bật dậy.
Đi, tất nhiên là muốn đi.
[Được, lát nữa tôi đến đón cô.] Lục Chiêu Nam trả lời.
Vui vẻ hớn hở chạy xuống lầu.
Trong phòng bếp có người đang nói chuyện với mẹ tôi.
Tôi tràn đầy hiếu kỳ, ông ba tôi đi công tác vẫn chưa về, thế bà ấy đang nói chuyện với ai.
Đi vào phòng bếp, lại nhìn thấy Yến Chính Dương.
“Hai người đang làm gì thế?”
Bà mẹ tôi nhìn tôi.
“Vy Vy, con dậy rồi à, ăn sáng thôi, Chính Dương đã mua cho con món xôi gà và sủi cảo nhân tôm mà con thích đây.”
Nhìn hộp đồ ăn, thấy đúng là quán điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông mà tôi khá thích.
Nhưng gần đây bọn họ đã chuyển quán đến Nam Thành, cách chỗ chúng tôi lái xe gần nửa tiếng, tính cả đi lẫn về phải mất 1 tiếng.
Bây giờ là 7 giờ sáng.
Không lẽ 6 giờ Yến Chính Dương đã dậy rồi?
Cậu ấy bị điên à.
Cẩn thận nghĩ xem, hôm nay cũng không phải sinh nhật tôi.
“Yến Chính Dương, cậu làm gì thế?”
Cậu ấy cười với tôi.
“Không phải cậu thích ăn xôi gà ở tiệm này sao?”
Đó là tôi thích, chứ có phải cậu thích đâu.
Tự nhiên khi không mà tỏ ra ân cần.
Khiến tôi có chút bất an.
Những năm này không ít lần tôi mua đồ ăn sáng cho Yến Chính Dương, hầu như tôi đều bao hết các bữa sáng cuối tuần của cậu ấy, nhưng cậu ấy rất ít khi mua cho tôi, vì để mua món xôi gà tôi thích ăn mà phải đi một tiếng đồng hồ như vậy, quả thực có chút khó tin.
Tiền không phải là vấn đề, mà là cậu ấy không dậy sớm nổi.
“Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi cậu ấy.
“Không gì cả, chỉ là mua bữa sáng thôi, mau ăn đi, nếu không lát nữa nguội mất.”
Trên bàn ăn.
Yến Chính Dương tiếp tục trò chuyện với mẹ tôi, giống như tôi đã từng trò chuyện với dì Yến ở nhà họ lúc trước vậy, một cách tự nhiên và thân thiết.
Thậm chí một câu tôi cũng không chen vào, cứ như vậy mà ăn xong bữa sáng của mình.
Sau bữa ăn, mẹ tôi đi rửa chén.
Còn lại hai chúng tôi ngoài phòng khách.
Thật ra có lẽ tôi cũng đoán được Yến Chính Dương tính làm gì, nhưng như thế thật sự vô ích.
Hai người nói chuyện câu được câu mất, điện thoại tôi reo lên.
Nghe điện thoại xong, tôi nói với cậu ấy một tiếng, sau đó lên lầu thay đồ, trang điểm nhạt, xuống lầu.
“Chuẩn bị ra ngoài?” Yến Chính Dương hỏi.
“Ừm.”
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần, có người đón tôi rồi.”
Yến Chính Dương gật đầu, không nói gì.
Qua một lúc, Lục Chiêu Nam đến.
Anh ấy vào nhà chào hỏi mẹ tôi, rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Yến Chính Dương.
Ngay cả mẹ tôi cũng bắt đầu cảm thấy ngại.
“Này… Chiêu Nam, con định đưa Vy Vy ra ngoài chơi phải không, vậy đi mau đi kẻo tí trời nắng.”
Hôm nay Lục Chiêu Nam lái một chiếc SUV.
Hai chúng tôi vừa lên xe, cửa sau cũng truyền đến một tiếng rung rõ ràng.
Quay đầu lại nhìn, thế mà Yến Chính Dương cũng lên xe, yên tĩnh ngồi phía sau.
Cả người tôi bất lực.
“Yến Chính Dương, cậu làm gì vậy?”
“Không phải muốn ra ngoài sao, vừa hay hôm nay tôi cũng chán, vậy thì đi chung đi, Lục Chiêu Nam, anh sẽ không hẹp hòi chứ nhỉ.”
Lục Chiêu Nam nghiêng đầu nhìn cậu ấy, thần sắc ngược lại rất tự nhiên.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Được, vậy đi thôi.”
……
52.
Rạp chiếu phim.
Tôi cắn ống hút với tâm trạng phức tạp, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Yến Chính Dương và Lục Chiêu Nam phân ra ngồi bên trái và bên phải tôi.
Thực sự xấu hổ quá đi.
Đang định ăn ít bỏng ngô để giải tỏa một chút, kết quả là hai bên cùng đưa qua cho tôi.
Aizz.
May mà buổi sáng cũng ít người xem phim.
Vì đây là một bộ phim trinh thám, tôi nhất thời ngẫu hứng cùng Lục Chiêu Nam nhỏ giọng đoán xem ai là hung thủ.
“Chắc là vợ trước của anh ta nhỉ, có động cơ gây án.”
“Tại sao không phải là bạn gái hiện tại của anh ta, nhìn rất khả nghi, hơn nữa còn có tiền sử bệnh tâm thần.”
Yến Chính Dương ở một bên chen miệng vào.
“Có muốn cược một chút không?” Lục Chiêu Nam hỏi cậu ấy.
“Cược thì cược.”
“Cược cái gì?”
“Anh muốn cược cái gì thì cược cái đó.”
Tôi đỡ trán.
Hai người có thể ấu trĩ hơn được nữa không?
Kết quả, hung thủ chính là vợ trước.
Đi ra sảnh rạp chiếu phim.
Lục Chiêu Nam nhướng mày nhìn Yến Chính Dương.
Yến Chính Dương hết cách, chỉ đành phải đi đến chỗ anh trai soát vé.
“Anh đẹp trai, có thể add Wechat của anh không?”
Anh trai đó cùng với hai bạn nữ bên cạnh ngẩn người nhìn cậu ấy.
“Tại… tại sao?” Anh kiểm vé nói không nên lời.
Yến Chính Dương bất lực xoa mi tâm, nhìn lại tôi với Lục Chiêu Nam.
Cuối cùng, bất chấp nói:
“Không có gì, cảm thấy anh rất đẹp trai, hôm khác có thể mời anh đi ăn không?”
Hai cô nữ sinh phụt coca ra.
Vẻ mặt anh soát vé sợ hãi.
Tôi quả thực không nỡ nhìn nữa.
Biểu cảm đắc thắng trên mặt Lục Chiêu Nam, mắt cong lên cả rồi.
Trên đường về.
Yến Chính Dương đột nhiên nói: “Lâu rồi không đánh bóng, tối nay muốn đánh một trận không?”
Hình như Lục Chiêu Nam cũng rất hứng thú.
“Được, ở đâu?”
“Chỗ cũ, nhà thi đấu.”
Mặc dù dáng vẻ hai người bình thản.
Nhưng tôi lại có cảm giác, bầu không khí trong xe lại hết sức căng thẳng.
53.
Tôi nói chuyện tối nay Lục Chiêu Nam và Yến Chính Dương muốn đánh bóng cho Vũ Nhạc.
“Thật hay giả vậy, hai người đó sẽ không tranh chấp với nhau đó chứ.”
Nghĩ đến bầu không khí lúc đó, tôi thở dài.
Hai người đó không chừng sẽ thật sự tranh chấp quá.
“Yến Chính Dương là điển hình cho kiểu truy thê hoả tá tràng(*), tên tiểu tử đó phớt lờ cậu bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có một ngày như thế, theo tớ cậu nhất định không được để ý cậu ta.”
(*Nguyên văn câu “傲娇一时爽, 追妻火葬场 - Nhất thời ngạo kiều sảng, truy thê hỏa táng tràng”: nam chính lúc đầu kiêu ngạo lạnh lùng, sau phải cực khổ truy đuổi nữ chính)
“Tớ đã nói tớ không còn thích cậu ấy nữa, nhưng hình như cậu ấy không chịu nghe.”
Vũ Nhạc dừng một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
“Đúng rồi, tối nay bọn họ thi đấu ở đâu, nhanh nói cho tớ, tớ cũng muốn đi xem.”
……
Vừa ăn tối xong.
Vũ Nhạc liền tức tốc kéo tôi đến nhà thi đấu.
Có thể là đang kỳ nghỉ hè nên người ở đây khá ít.
Trên sân bóng.
Người của hai đội thay xong quần áo, đồ của đội Lục Chiêu Nam là màu đỏ, của Yến Chính Dương là màu trắng.
“Í, Châu Tư Tề cũng ở đây à.” Vũ Nhạc vui vẻ nói.
Tôi nhìn xuống, quả nhiên Châu Tư Tề đang ở phía dưới, cùng một đội với Lục Chiêu Nam.
Bên Yến Chính Dương đa số là bạn học của cậu ấy.
“Có phải đội nào thua, Lục Chiêu Nam hay Yến Chính Dương người nào thua thì phải rút lui khỏi mối tình tay ba này?” Vũ Nhạc thuận miệng hỏi.
Tôi…
Rất nhanh trận đấu đã bắt đầu.
Vừa mới bắt đầu, bầu không khí trên sân khá hài hòa.
Theo thời gian, điểm số của hai đội ngày càng theo sát nhau, cục diện cũng trở nên căng thẳng.
“Yến Chính Dương rõ ràng là đang nhằm vào Lục Chiêu Nam mà, quả nhiên đố kỵ khiến người ta điên cuồng.” Vũ Nhạc tấm tắc cảm thán.
Trên sân, Yến Chính Dương quả thực đâu đâu cũng chặn khuỷu tay Lục Chiêu Nam, dồn ép gây khó khăn cho anh ấy, gần như là khoá tầm mắt vào một mình anh ấy.
Ngay cả các thành viên trong đội mình cũng thường xuyên nhìn Yến Chính Dương.
Lục Chiêu Nam ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, cho dù đối phương có đuổi theo sát sao thế nào, nhưng anh ấy luôn chờ thời cơ để giải quyết một cách dễ dàng.
Lúc gần kết thúc hiệp hai, Lục Chiêu Nam bật cao lên, khi chuẩn bị hoàn thành động tác tiêu chuẩn của cú úp rổ cuối cùng …
Yến Chính Dương bất ngờ nhảy đến từ phía sau, ý muốn đánh bật quả bóng khỏi tay đối thủ.
Lục Chiêu Nam theo bản năng muốn né tránh, nhưng không hiểu sao cả hai lại va vào nhau, rồi cùng ngã xuống đất.
Sau đó, một tiếng hét vô cùng đau đớn vang lên.
Phát sinh chuyện gì rồi?
Tôi và Vũ Nhạc ngơ ngác nhìn nhau.
Các thành viên trên sân vây quanh hai người.
Tôi nghe thấy có người trên sân nói: “Gọi 120 đi.”
Có người bị thương rồi?
Tôi đứng bật dậy, chạy xuống khán đài.
Nhớ lại tiếng kêu thảm vừa nãy, tim tôi như thắt lại trong cổ họng.
Không phải chứ.
Tôi tách đám người xung quanh ra, căng thẳng hét lên:
“Lục Chiêu Nam, anh sao rồi?”
Không ai trả lời tôi.
Tôi cố gắng chen tới phía trước.
“Lục Chiêu Nam?”
Người nằm trên nền là Yến Chính Dương, mặt cậu ấy trông có vẻ rất đau đớn đến mức gần như méo mó.
Sau khi nhìn thấy tôi, cậu ấy ném cho tôi một ánh mắt vừa bi thương vừa đau đớn.
Lúc này tôi mới để ý cổ tay của Yến Chính Dương bị bong gân rất nghiêm trọng, thậm chí là bị biến dạng, có thể là do cổ tay cậu ấy đập mạnh xuống đất.
Tôi bất giác trở nên sợ hãi.
Trời ơi, sao lại bị thương nghiêm trọng vậy.
Giờ phải làm sao đây?
Nhưng mà, Lục Chiêu Nam đâu?
Anh ấy có bị thương hay không.
“Lục Chiêu Nam.”
Tôi lo lắng nhìn xung quanh.
Cuối cùng, một giọng nói xuyên qua đám đông truyền đến.
“Tri Vy, tôi không sao.”
Nhìn thấy Lục Chiêu Nam binh yên vô sự trước mắt, cuối cùng tôi cũng thở phào, cục đá trong lòng cũng rơi xuống rồi.
Lục Chiêu Nam ngay lập tức hô to với đám đông:
“Xe cứu hộ chắc sắp đến rồi, mọi người tản ra một chút, đừng tụ lại một chỗ.”
Trên trán Yến Chính Dương dần dần xuất hiện những giọt mồ hôi.
Thật là một vết thương khiến người khác thấy mà đau lòng.
Tôi nhìn cậu ấy, nhất thời không biết phải làm gì mới được.
May mà xe cứu thương rất nhanh đã đến rồi.
54.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ trực ban nói vì xương bị lệch khá nghiêm trọng nên có thể cần phải phẫu thuật.
Lúc này tôi mới nhớ ra bản thân thế mà lại quên liên lạc với dì Yến, thế là nhanh chóng gọi điện thoại.
Dì Yến lái xe đến ngay lập tức.
Bác sĩ nói đại khái với bà ấy quá trình phẫu thuật, thời gian hồi phục, và chấn thương có thể xảy ra.
Dì Yến ký tên với tâm trạng vô cùng lo lắng.
Sau đó chúng tôi liền đứng ngoài hành lang, đợi kết quả phẫu thuật.
Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng phẫu thuật xong.
Cho đến khi bác sĩ đi ra nói với chúng tôi phẫu thuật rất thành công, bước tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi nghiêm túc và chú ý bảo vệ là được.
Cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi và dì Yến vào thăm Yến Chính Dương.
Sắc mặt cậu ấy nhìn có vẻ tốt hơn nhiều rồi, cổ tay đang được nẹp lại.
“Con trai, con sao rồi?”
Vẻ mặt dì Yến đau lòng, hốc mắt ẩm ướt.
Yến Chính Dương lắc đầu.
“Mẹ, con không sao.”
“Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không, mẹ đi mua cho con.”
Yến Chính Dương nhìn tôi, ánh mắt trầm lặng.
“Dạ, con muốn ăn chút cháo mẹ.”
Nghe cậu ấy muốn ăn cháo, dì Yến vội vàng nói với tôi:
“Vy Vy, con ở đây chăm sóc Chính Dương giùm dì một chút nhé, dì đi một chút rồi về.”
Tôi nhanh chóng nói: “Dạ không sao, dì Yến, dì đi đi ạ.”
Sau khi dì Yến đi, phòng bệnh trở nên yên lặng.
Tôi cảm giác Yến Chính Dương hơi kỳ lạ, cụ thể kỳ lạ ở đâu thì không nói được.
“Cậu khát không, muốn uống nước không?”
Cậu ấy lắc đầu.
Tôi không biết nên nói gì nữa.
“Cổ tay còn đau không?”
Cậu ấy lại lắc đầu.
“Thời gian không còn sớm nữa, lát nữa mẹ tôi trở lại thì cậu mau về đi.”
Tinh thần Yến Chính Dương trông có vẻ không vui, có lẽ cậu ấy không muốn bị người khác quấy rầy.
Tôi dừng một chút.
“Oh.”
Nghe tôi nói “oh”, Yến Chính Dương lại đột ngột ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt cậu ấy hiện rõ sự sắc bén, xen lẫn một chút đau đớn.
Tôi không khỏi ngẩn người.
“Tại sao là Lục Chiêu Nam?
“Hả?”
“Rõ ràng là vết thương của tôi nghiêm trọng hơn, Lục Chiêu Nam chẳng bị gì, tại sao cậu lại lo lắng gọi tên của anh ta?”
Yến Chính Dương giống như đang chất vấn tôi, cũng giống như đang chỉ trích tôi.
“Tôi nằm trên đất, tay vô cùng đau đớn, thế mà cậu lại ở đó liên tục gọi Lục Chiêu Nam. Từ Tri Vy, cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không, thời khắc đó tôi khó chịu hơn cả ch.ết.”
Thì ra cậu ấy muốn nói chuyện này.
Khó chịu hơn cả ch.ết.
Nhưng mà, những chuyện cậu ấy trải qua tôi cũng đã từng trải qua rồi.
“Yến Chính Dương, lúc cậu cõng Tống Thi xuống núi, lúc cậu cho tôi leo cây để đi xem phim với cậu ta, những cảm nhận mà cậu nói đây tôi cũng trải qua rồi.”
Cậu ấy đột nhiên sững sờ.
Tôi từ từ nói: “Là do chính cậu, khiến cho tình cảnh của chúng ta bị đẩy đến bước này.”
Hai người nhìn nhau.
Rất lâu.
Yến Chính Dương đờ đẫn cúi đầu, giọng điệu không giấu được sự buồn bã:
“Cậu thật sự, đã buông bỏ tôi rồi đúng không.”
“Đúng vậy, tôi đã từng nói cho cậu rồi.”
Lại trầm mặc một lúc.
“Đã muộn rồi, bảo Lục Chiêu Nam đưa cậu về đi.”
……
55.
Đi từ bệnh viện ra với Lục Chiêu Nam, Châu Tư Tề và Vũ Nhạc thế mà vẫn chưa về.
“Yến Chính Dương sao rồi?” Vũ Nhạc hỏi tôi.
“Bác sĩ nói chỉ cần chú ý bảo vệ nghiêm túc là không sao.”
Cậu ấy gật đầu, xem ra cũng nhẹ nhõm.
“Không còn sớm nữa, mau về thôi.”
“Vậy, chị dâu, em đưa Vũ Nhạc về trước nhé.” Châu Tư Tề cười với tôi.
Vũ Nhạc không từ chối, cũng vẫy tay với tôi.
“Vy Vy, bọn tớ đi trước đây, bái bai.”
Vậy ra hai người này đã thật sự nhìn trúng đối phương rồi phải không.
Tôi nhìn Lục Chiêu Nam.
Dường như anh ấy biết tôi đang hoài nghi điều gì, gật đầu một cách rất khẳng định.
Không sai, chính là những gì tôi nghĩ.
Lục Chiêu Nam đưa tôi về.
Trên đường về, đi ngang qua một quán mỳ bò mà tôi thường hay đến, vậy mà vẫn còn mở cửa.
Có lẽ do buổi tối ăn ít, nên bây giờ tôi hơi đói.
“Lục Chiêu Nam, tôi mời anh ăn mỳ bò nhé.”
Anh ấy vui vẻ gật đầu.
“Được thôi.”
Tuy mặt tiền quán thịt bò này nhỏ nhưng được cái bài trí rất sạch sẽ.
Vừa bước vào quán liền gặp một người quen.
Tống Thi và một chàng trai cao cao đang đứng trước quầy, hình như đang thanh toán.
Có lẽ là để ý có người bước vào, cả hai nhìn về phía chúng tôi.
Nam sinh đó trắng trẻo sạch sẽ, mắt phượng mày ngài, trông khá đẹp trai.
Tống Thi nhìn tôi, ánh mắt sững sờ.
Dưới tình huống này, tôi cảm thấy vẫn nên đừng chào hỏi đối phương thì hơn, dù gì tôi cũng không thân với cậu ta.
Đi đến trước quầy.
“Muốn ăn gì?” Lục Chiêu Nam hỏi tôi.
Giọng nói mát lạnh, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo chút trầm bổng thường ngày của anh ấy.
Tống Thi không kìm lòng nhìn về phía anh ấy.
Quan sát anh ấy từ trên xuống dưới một lượt.
Nhớ đến vừa nãy ở bên ngoài rõ ràng nói là mình mời, tôi theo bản năng lấy điện thoại ra.
“Không phải đã nói tôi mời anh sao, muốn ăn gì thì nói nhé.”
Thấy tôi khăng khăng như vậy, Lục Chiêu Nam mỉm cười.
“Được thôi, vậy thì một mỳ thịt bò.”
Tôi quét mã, nói với ông chủ hai tô mỳ thịt bò.
Nam sinh đó mua xong, liền nói “Chúng ta đi thôi” với Tống Thi.
Tống Thi có chút không nỡ rời mắt khỏi người Lục Chiêu Nam, lại nhìn tôi một cái mới rời đi cùng nam sinh đó.
Chúng tôi rất ngầm hiểu lựa chọn không chào hỏi đối phương.
Dù gì hai chúng tôi chưa bao giờ là bạn.
Lục Chiêu Nam ngược lại phát giác ra điều gì đó.
“Cô gái lần trước?”
Tôi gật đầu.
“Ừm.”
Hai người ngồi xuống bàn ăn.
Nghĩ đến Tống Thi và chàng trai vừa nãy, cùng với ánh mắt to gan táo bạo khi nhìn Lục Chiêu Nam của cậu ta.
Không khỏi có chút cảm khái, thật sự có nữ sinh chỉ thích trai đẹp mà thôi.
Tôi nhất thời hiếu kỳ.
“Lục Chiêu Nam, nếu có một cô gái rất xinh đẹp tấn công anh mãnh liệt, không màng tất cả để theo đuổi anh, có khi nào anh sẽ rất nhanh đầu hàng chịu trói không?”
Anh ấy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Không biết người khác như thế nào, nhưng tôi đón nhận một cô gái hoàn toàn bằng cảm giác.”
Câu này chung chung quá rồi.
Tôi có chút không tin.
“Lỡ như đối phương trông rất xấu thì sao, anh cũng dựa vào cảm giác à?”
Giữa trán Lục Chiêu Nam hiện lên sự sảng khoái, môi cong lên.
“Quan trọng là em cũng không có xấu.”
Ơ…
Anh ấy nói cái gì?
Ai không xấu.
Nửa giây trôi qua.
Tôi đột nhiên nhìn anh ấy.
Vẫn hơi không chắc chắn, tôi muốn chứng thực một chút.
“Lục Chiêu Nam…có phải anh định theo đuổi tôi không?”
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn về phía tôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
“Nếu không tại sao bọn họ lại gọi em là chị dâu.”
Aaaa…
Ngất ngây luôn.
Tôi chỉ cảm thấy mặt mình bỗng nhiên nóng bừng lên.
Tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
“Đây là anh đang tỏ tình với tôi.”
Lục Chiêu Nam ghé sát vào bàn ăn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai không còn gì để nói.
Nụ cười ngày càng đậm hơn, trong đáy mắt có một tia lấp lánh khó diễn tả.
“Đúng vậy, bạn học Từ Tri Vy.”
Đối mặt trực tiếp với một “nam sắc” như vậy cùng với những lời nói dịu dàng ấm áp như thế, tôi không có một chút sức lực nào để phản kháng.
Nhưng mà, nếu bây giờ đồng ý liền, liệu có không được dè dặt lắm không nhỉ.
Thôi kệ đi.
Tôi quả thực không thể kháng cự được khuôn mặt này của Lục Chiêu Nam.
“Em đồng ý.”
Lục Chiêu Nam hơi bất ngờ, lại hơi buồn cười nhìn tôi.
“Em không suy xét một chút à, như vậy cũng quá hời cho anh rồi.”
Ai hời ai còn phải nói sao, tôi cảm khái trong lòng.
“Không sao, ai bảo em nợ nhân tình của anh chi, dù gì cũng ăn của anh mấy bữa ăn lớn rồi, không có gì báo đáp chỉ đành lấy thân báo đáp thôi.”
Đúng lúc bà chủ bưng cái khay lên.
“Chỉ hai bữa ăn mà liền nhặt được bạn gái, bà chủ, hôm nay tôi có thể mời mọi người ở đây ăn mỳ bò không?” Vẻ mặt Lục Chiêu Nam hứng khởi hỏi.
Hình như bà chủ chưa từng gặp phải tình huống như thế này, bỗng nhiên ngơ ngác nhìn anh ấy.
Một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà, mọi người đều đã thanh toán cả rồi.”
Quá là xấu hổ luôn.
Lục Chiêu Nam sờ mũi.
“Ồ, ra vậy.”
Tôi vô cùng muốn cười.
Không chừng bà chủ còn tưởng người này có chủ ý, chạy đến một quán mỳ nhỏ thế này để tỏ ra hào phóng.
“Chúng ta có thể ăn tô mỳ này nhanh được không?” Lục Chiêu Nam nghiêm túc hỏi tôi.
“Tại sao?”
“Tối nay là một lần mời khách xấu hổ nhất trong đời anh, có chút mất mặt.”
Mặt bạn trai tương lai thật mỏng nha.
Tôi chỉ có thể an ủi nói:
“Sợ gì chứ, ở đây đâu có ai quen chúng ta.”
Lục Chiêu Nam nghĩ nghĩ, gật đầu.
“Cũng đúng.”
56.
Cứ như vậy, tôi và Lục Chiêu Nam chính thức quen nhau.
Trải nghiệm khi có một bạn trai vô cùng đẹp trai chính là, sáng rất nhớ anh ấy, trưa rất nhớ anh ấy, tối cũng rất nhớ anh ấy.
Cũng may, vì đang là kỳ nghỉ hè, có khá nhiều thời gian.
Lục Chiêu Nam vừa tốt nghiệp, bắt đầu thực tập ở công ty của gia đình.
Hai người thường check in các quán ăn nổi tiếng trên mạng, đến các quán trà du dương sau khi anh ấy tan làm, hoặc cuối tuần đi tham quan mấy địa điểm du lịch.
Phim ảnh, Trò chơi bí ẩn gi.ết người(*)... hận không thể ngày nào cũng được dính lấy nhau.
(*)Trò chơi bí ẩn gϊếŧ người: là một thể loại trò chơi tiệc tùng trong đó một trong những người chơi đang bí mật đóng vai một kẻ gi.ết người, trong khi những người chơi khác phải xác định ai trong số họ là tội phạm.
Không ngoài dự liệu chính là, Châu Tư Tề và Vũ Nhạc cũng ở bên nhau rồi.
Cứ như vậy, buổi hẹn hai người thường trở thành bốn người.
Sau đó, Vũ Nhạc nói cho tôi một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Vy Vy, cậu có nhớ năm ngoái lúc đi sinh nhật của Trương Lệ Lệ, cậu từng hôn một người con trai ở quán bar không?”
Trương Lệ Lệ là bạn chung của chúng tôi, nhà cậu ấy khá giàu, sinh nhật năm ngoái của cậu ấy tổ chức ở quán bar, tôi và Vũ Nhạc đều được mời.
Câu nói này của Vũ Nhạc khiến trí nhớ của tôi được mở ra.
Ngày đó ở quán bar, cả đám chơi trò chơi.
Vận khí của tôi không được tốt lắm, cứ thua liên tục, vì vậy bị ép uống rất nhiều rượu.
Bởi vì tửu lượng không tốt, nên lúc sau cứ say khướt.
Vũ Nhạc cũng không đỡ hơn tôi là mấy, cơ bản đều là hai chúng tôi bị uống nhiều nhất.
Lượt chọn mạo hiểm bị thua, Trương Lệ Lệ và mọi người đã xúi bậy tôi.
“Tri Vy, cậu đến hôn anh đẹp trai mặc sơ mi màu xanh dương ngồi ở bàn bên cửa sổ đi.”
“Chị em cỗ vũ cho cậu, lên đi.”
……
Lúc đó tôi còn nhìn anh đẹp trai đó thêm vài lần, là kiểu hơi khó gần.
Có thể quả thực tôi uống say rồi, đầu óc quay cuồng, dứt khoát đi thẳng tới.
Lúc đó trên bàn có mấy chàng trai trẻ, không biết đang nói chuyện gì.
Tôi trực tiếp nhào vào người đẹp trai nhất, nâng mặt của đối phương lên.
Trước khi hôn, tôi còn nhớ bản thân đã nói xin lỗi.
Sau đó thì…hôn luôn.
Thật sự đã hôn rồi.
Cho dù chuyện này rất cẩu huyết, cũng rất vô lý.
Tôi cũng không hiểu lúc đó bản thân đã nghĩ gì nữa.
Chỉ nhớ môi của nam sinh đó rất mềm, mùi trên người cũng rất thơm.
Tôi vẫn luôn không muốn nhớ về chuyện này, cũng từ chối thừa nhận nụ hôn đầu của bản thân lại dành cho một người lạ.
Vũ Nhạc đột nhiên nhắc đến chuyện này, tôi bỗng có một dự cảm không tốt.
“Sao thế?”
Đối phương nhìn tôi, vẻ mặt bí hiểm.
“Cậu cũng đừng kinh ngạc quá, người đó là Lục Chiêu Nam.”
Tôi mở to mắt kinh ngạc, như bị ai đó điểm huyệt, bất động.
Một lúc sau.
“Sao cậu biết được?”
“Châu Tư Tề nói với tớ đó.”
Châu Tư Tề, sao anh ấy biết được.
Không lẽ…
“Lúc đó anh ấy cũng ở đó?”
Vũ Nhạc gật đầu.
“Đúng đó.”
Nhưng mà, tại sao Lục Chiêu Nam không nói với tôi chuyện này.
Có lẽ Vũ Nhạc cảm thấy có chút buồn cười.
“Cậu biết không, Châu Tư Tề nói, lần đầu tiên anh ấy thấy nữ sinh chủ động tiến tới hôn Lục Chiêu Nam ngẩn ngơ luôn, khi đó mấy người trên bàn cũng ngây ngốc luôn.”
Tôi ôm mặt, hoàn toàn không biết nên nói gì với chuyện này.
Đối phương lại nói:
“Nghe nói, ngày hôm sau Lục Chiêu Nam liền tìm người tìm kiếm thông tin của cậu, vốn dĩ còn muốn tính sổ với cậu, kết quả phát hiện cậu lại là thiểm cẩu của Yến Chính Dương, hơn nữa còn quên sạch những chuyện phát sinh ở quán bar, khi đó Lục Chiêu Nam liền hoài nghi cuộc đời luôn.”
Đừng nói nữa, huhu.
Trên đời này có người nào thảm hơn tôi không?
Người bạn trai mới của tôi, hai người đang lúc anh anh em em, kết quả lại lộ ra chuyện tôi từng cưỡng hôn người ta, còn bạc tình bội nghĩa vứt bỏ chuyện này.
Đừng nói Lục Chiêu Nam vì chuyện này mới qua lại với tôi đó chứ.
Không lẽ là để báo thù tôi?
Tôi thấp thỏm xin ý kiến Vũ Nhạc.
Cậu ấy rõ ràng rất bất lực.
“Sức tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đó, Lục Chiêu Nam mà vô vị vậy sao, vì để báo thù cậu cưỡng hôn mà hẹn hò với cậu? Không thể tự tin hơn chút à, dù gì cậu cũng là một cô nương da trắng xinh đẹp, cổ thiên nga, chân dài, cậu tưởng ai cũng ngó lơ cậu như Yến Chính Dương sao?”
Đối phương nói một hơi khiến tôi cảm động không thôi.
“Thật sao, tớ mà tốt như vậy sao?”
“Tất nhiên.”
“Cậu có thể nói thêm nữa không, tớ chỉ thích nghe cái này.”
“Cút.”
57.
Nếu đã biết được chuyện này, tất nhiên tôi phải nói chuyện với Lục Chiêu Nam.
Tối nay là một cơ hội tốt, mẹ tôi đến nhà bà ngoại rồi.
Xem phim xong, bảo Lục Chiêu Nam đến nhà ngồi một chút, tiện nói chuyện này luôn.
Buổi tối lúc hai người về đến nhà là khoảng 8 giờ.
Tôi rót cho anh ấy một ly trà, sau đó ngồi dựa vào sô pha.
“Có chuyện gì muốn tuyên bố với anh sao?” Lục Chiêu Nam hình như phát giác ra gì đó, nhướng mày hỏi tôi.
Thôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Lục Chiêu Nam, chúng ta lúc trước có phải đã từng gặp nhau?”
Trong mắt anh ấy thoáng hiện tia bất ngờ, sau đó cong cong môi.
“Em nhớ ra rồi?”
Tôi có chút lúng túng, cắn môi.
“Thật ra là Vũ Nhạc nói cho em, Châu Tư Tề nói cho cậu ấy, nói em lúc trước…từng cưỡng hôn anh.”
Lục Chiêu Nam khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn tôi.
“Em đây là, muốn xin lỗi anh?”
Được thôi, xin lỗi cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
“Ngày em nhầm anh là tài xế trên mạng đó, sao anh không nói cho em?”
Lục Chiêu Nam “chậc chậc” lắc đầu.
“Bị một nữ sinh cưỡng hôn, sau đó bị cô ấy quên sạch sẽ, đây chẳng phải là chuyện vinh quang gì cho lắm.”
Tôi chỉ biết nhỏ tiếng giải thích:
“Ngày đó em uống say rồi, xin lỗi nha.”
Thấy tôi thành thật xin lỗi, Lục Chiêu Nam lại bật cười.
“Em chẳng qua sử dụng trước quyền lợi của bản thân thôi mà, có gì phải xin lỗi đâu.”
Lục Chiêu Nam hào phóng thoải mái, nhưng tôi lại vì hành vi lưu manh của mình mà thấy xấu hổ.
Có điều, anh ấy nói tôi chỉ là sử dụng trước quyền lợi của bản thân, câu này hình như cũng không sai.
Nhưng lúc đó sử dụng quá qua loa rồi, hình như chỉ hôn lướt qua.
Mỹ sắc trước mắt, hình như tôi có chút kích động.
“Vì vậy từ nay về sau, em muốn sử dụng quyền lợi này lúc nào thì sử dụng lúc đó phải không?”
Dù gì cũng là bạn gái chính quy mà.
Đôi mắt như ngôi sao lấp lánh của Lục Chiêu Nam đầy sự dịu dàng.
Ngay lập tức, anh ấy vươn người tới trước, âm thanh mê hoặc thở ra bên tai tôi.
“Tất nhiên rồi.”
Trong chốc lát, tim tôi đập bình bịch.
Bầu không khí không thể ái muội hơn được nữa.
Rục rịch manh động, cảm giác quen thuộc đó lại truyền đến.
Trong tim là một mảnh ngọt ngào.
(HOÀN)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trời Quang Mây Tạnh
- Chương 8: Hoàn