Một ly rượu tưới xuống, thấm chìm vào vũng tuyết, chuyện cũ đã không thể nhớ rõ, nhưng lại vẫn canh cánh trong lòng.
Thanh Quân im lặng uống rượu, lại im lặng tưới rượu, tựa như đang đối ẩm cùng người trong mộ phần.
Y ngồi cạnh ngôi mộ, không hé một lời, cơ thể không nhúc nhích, tuyết cứ thế phủ kín cả người.
Đỉnh Lạc Nhạc quá tịch liêu, vào lúc nó náo nhiệt nhất cũng chỉ có đến bốn người, hai người một đạo sĩ lớn, một đạo sĩ nhỏ yên lặng như hàn mai, cùng đôi cha con đẹp đẽ, vui vẻ.
Sớm đầu xuân, Tiểu đạo sĩ lấy nước lạnh lau khuôn mặt trắng nõn, quần áo mỏng manh, rồi luyện kiếm ngoài trời. Trên mặt tuyết, một bóng dáng màu xanh dương đang múa kiếm, thân hình tráng kiện ưu nhã, mềm mại phiêu dật, giống như một con bươm bướm màu lam, vọt lên như muốn bay đi mất. Mà có một vị thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ khác, đang dựa vào cột gỗ hành lang, hắn ngắm nghía nhành mai vàng trong tay, rồi nhìn Tiểu đạo sĩ, nhoẻn miệng, nụ cười của hắn đẹp lắm, cho dù là trong buổi sớm lạnh lẽo cũng có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Thanh Câm thúc lại truyền thụ kiếm pháp mới cho ngươi à?”
Thiếu niên cẩm y hỏi Tiểu đạo sĩ, ngón tay hắn đặt lên kiếm đeo bên người.
“Ừ, mấy ngày trước dạy.”
Tiểu đạo sĩ nghiêm túc gật đầu.
“Đến, ta thử xem!”
Thiếu niên cẩm y cởϊ áσ choàng, trường kiếm ra khỏi vỏ, tung người nhảy vào sân, bảo kiếm của hắn tỏa ra hàn quang, lưỡi kiếm đón gió reo từng đợt.
Hai người luận võ, thiếu niên cẩm y công kích mọi phía, Tiểu đạo sĩ nhẹ nhàng hóa giải, đột nhiên mũi kiếm Tiểu đạo sĩ hất lên, kiếm trong tay như biến thành hàng ngàn thanh kiếm khác, không cách nào tìm cách né thoát được, bức thiếu niên cẩm y không kịp tránh, ngã nhào xuống đất.
Tuy không phải là lần đầu tiên thiếu niên cẩm y bại bởi Tiểu đạo sĩ, nhưng hắn vẫn vô cùng kinh ngạc, hắn nằm trên mặt tuyết, ngửa lên nhìn người kia, cùng với chân trời trong xanh có đυ.n mây trải dài, sải rộng tay chân, vẻ mặt từ từ tỏ ý thích chí.
“Kỳ Minh, cảm lạnh đấy.”
Tiểu đạo sĩ cúi người, đưa tay kéo thiếu nhiên cẩm y, có điều thiếu niên cẩm y lại chơi xấu không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn bạn mình. Búi tóc mà Tiểu đạo sĩ búi tạm có hơi tán loạn, làn da trắng mịn như ngà voi, mắt ngọc mày ngài, cái đẹp không thể tả xiết.
Thiếu niên cẩm y vươn tay chạm vào sợi tóc buông lơi của y, hắn vén một lọn tóc đen gài vào sau tai Tiểu đạo sĩ, ngón tay hắn lướt qua cần cổ không mấy ấm áp của Tiểu đạo sĩ.
“A Thanh, áo khoác mà ta đưa ngươi ngươi không thích sao?”
“Thích, nhưng dầy quá, không tiện luyện kiếm.”
Thanh Quân lần thứ hai vươn tay, lần này y kéo thẳng Hàn Kỳ Minh từ dưới đất lên.
“Sau này chỉ sợ ta đánh không thắng nổi ngươi nữa.”
Hàn Kỳ Minh xuổi tuyết trên quần áo, đi đến hành lang, nhặt áo choàng lên mặc vào.
“Thúc phụ nói kiếm trong tay có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu phải bảo vệ người khác, thì chỉ có võ nghệ thôi không là không đủ.”
Thanh Quân nhấc chuôi kiếm đang cầm lên, vẻ mặt nghiêm túc lặng yên. Đối với người hay đồ vật, thái độ y đều có chút gàn bướng, thờ ơ, thậm chí mặc kệ, nhưng sẽ để bụng, rồi lại cũng cố chấp dị thường.
“Còn cần thế nào nữa?”
Hàn Kỳ Minh đặt kiếm sang một bên, nghiêng người dựa vào cột hành lang. Thanh Quân đi đến, ngồi cạnh Hàn Kỳ Minh, cơ thể Hàn Kỳ Minh vẫn luôn rất ấm áp.
“Kỳ Minh, ta không biết.”
Thanh Quân lắc đầu, khi còn trẻ y chưa từng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Hàn Kỳ Minh đưa tay lục vạt áo, lấy ra hai cái kẹo đường, hắn thong thả bóc vỏ giấy dầu.
“Nếu là ngươi, thế gian vạn vật này đều có thể bỏ qua.”
Miệng ngậm kẹo, lời Hàn Kỳ Minh vì thế mà mơ hồ.
Thanh Quân lại nghe rất rõ, cúi đầu yên lặng, ngón tay lạnh như băng khẽ chạm lòng bàn tay ấm áp của Hàn Kỳ Minh, Hàn Kỳ Minh nắm chặt ngón tay Thanh Quân, sau đó lấy viên kẹo nắm trong lòng bàn tay đút vào miệng y, đôi môi Thanh Quân mềm mại, ấm nhuận. Viên kẹo đường bị nắm đến mềm ấy, tan ra trong miệng Thanh Quân, rất ngọt.
Thanh Quân lấy một viên kẹo đường từ trong lòng ra một cách thần kỳ, y lặng lẽ bóc giấy dầu, một viên đặt trên mộ Hàn Kỳ Minh, một viên thì mình ngậm, lấy đầu lưỡi chặn nó lại, kẹo đường tan ra trong khoang miệng nóng, rất ngọt, là mùi mơ.
Lâu lắm rồi không nếm mùi này, cảm giác ngọt thậm chí xông lên tận đỉnh đầu, thật khiến người ta hoài niệm.
Thanh Quân nghĩ, mười năm trước, hai người thiếu niên này thật ra đã chết cùng nhau rồi, chết ở trên đỉnh Lạc Nhạn, bọn họ ôm lấy nhau, giống như hai pho tượng băng trong gió tuyết.
Vui vẻ và sầu bi trong cuộc đời ngắn ngủi đều được họ chia sẻ cho nhau. Bọn họ cùng bị vùi lấp, cùng bị chôn trên đỉnh núi tuyết ít người lui tới này, mặc cho nhân thế ngoài kia thay cuộc bể dâu.
Người tên A Thanh, đã chết rồi.
Bên ngoài biệt quán có một dòng suối, trời đông giá rét không bị đóng băng, Thanh Quân ở đó rửa đi khuôn mặt rã rời. Cúi người vốc nước, khuôn mặt phản chiếu trong nước đã không phải là thiếu niên mười sáu tuổi, qua hơn mười năm, năm tháng đã để lại vết tích trên khuôn mặt y, khổ cực phai mờ linh khí giữa khuôn mày.
Khiến cho đời này, ở lại trong năm tháng niên thiếu làm bạn, luyến tiếc nhau, thanh xuân mơn mởn ấy.
Trời thẫm dần, gió ngàn nức nở, người dưới đất có linh, liệu chăng có gặp lại?
Thiếu niên hoạt bát đẹp đẽ, mặt mang nét cười, ngọc đeo bên hông, lưng đeo bảo kiếm, tiếng cười trong trẻo vui tai.
Thanh Quân nghênh đón, dang tay ôm lấy hắn, hai người cao xấp xỉ nhau, tựa đầu ôm lấy nhau, trường bào màu trắng và đỏ thẫm quấn quít trong gió.
Mặt trăng lộ ra, Thanh Quân lẻ loi đứng cạnh mộ phần đơn độc giữa rừng, tay y ôm lấy ngực, ngừng lại cảm xúc rung động.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chói mắt, kiếm reo như chuông.
Thanh Quân múa kiếm, y múa bộ kiếm pháp mà năm đó Hàn Kỳ Minh đã thấy, điều khác biệt đó chính là kiếm pháp lạnh lùng, nghiêm nghị lại kính cẩn, rồi lại phóng khoáng dứt khoát.
Rõ ràng là bộ kiếm pháp năm đó, nhưng đã không hề giống, không còn là tâm cảnh và trình độ mà thiếu niên kia nên có nữa.
Vệ Tích ẩn trên ngọn cây, nhìn xuống Thanh Quân, nương theo ánh trăng, hắn có thể thấy rõ mỗi đường kiếm của Thanh Quân, đầu tiên là khϊếp sợ, sau đó là kinh diễm, tiếp nữa là an lòng.
Những ngày còn ở Hoàng Nhạc, Thanh Quân không hề chạm vào trường kiếm, cũng bởi thế mà Quảng Thẩm cho rằng võ công y đã phế. Suy sụp tinh thần và thương tích khi rơi xuống vực gây tổn thương lớn tới thần trí và thân thể y, chuyện y không thể cầm kiếm có thể là sự thật.
Cho dù là ở Dương Châu, Thanh Quân từng có một lần xuất kiếm, Vệ Tích cũng chỉ cho đó là võ nghệ đã mất, chẳng qua là còn dư âm của người luyện võ nhiều năm chưa tiêu hết.
Sự mạnh mẽ của con người bị tâm quản chế, mà võ nghệ Thanh Quân rơi vào trói buộc, thứ trói buộc chính là trái tim của chính y.
Có lẽ là oán giận năm đó không cách nào chống trả; có lẽ là tuyệt vọng vì không thể bảo vệ người mình yêu thương; có lẽ là tức giận với cội nguồn tai ương, bởi vì “võ” mà bị Vệ Quốc công ép tội.
Bất luận mấy năm nay lòng Thanh Quân vật lộn như thế nào, y dường như đã phá kén mà ra.
Lòng Vệ Tích bỗng tỏ, có thể hắn không cần phải theo bên cạnh Thanh Quân nữa, Thanh Quân đã không còn cần sự bảo vệ của hắn.
Đêm khuya, ở biệt quán được sửa chữa mới tinh, trống hoác,Thanh Quân vào giấc.
Y khoác thảm, cầm kiếm ngồi góc tường, nghiễm nhiên là trạng thái cảnh giới, hiển nhiên y cũng rõ sẽ có người đến biệt quán, hoặc là gặp tập kích, nơi này cũng không phải là nơi vắng bóng người.
Y không nhóm lửa sưởi ấm, y yên tĩnh như đã ngủ say.
Biệt quán cũng đang yên tĩnh, Vệ Tích canh giữ trên hiên, trăng đêm nay sáng, một khi có người tới biệt quán thì Vệ Tích có thể nhận ra rất nhanh. Chỉ có điều bất lợi duy nhất, đó là tiếng gió rất lớn, không tiện nghe ngóng.
Giám thị Thanh Quân, hắn vốn là xe nhẹ đường quen, hắn hiểu tính cách và thói quen của Thanh Quân, nhưng qua năm năm, Thanh Quân vẫn thay đổi rất nhiều, có một vài điểm thay đổi sợ rằng Vệ Tích cũng chưa từng phát hiện.
Vệ Tích nằm ở góc nóc nhà tránh gió, gối cánh tay ngủ.
Trong phòng, Thanh Quân đột nhiên mở mắt, lắng nghe tiếng gió thổi bên ngoài.
Y biết có người theo dõi mình, nếu như người nọ là Vệ Tích, thì cũng không lạ lắm vì sao mà y không tìm được tung tích của hắn. Mà nếu như người này là thám tử của Hoàng Thành Ty mai phục trên đỉnh Lạc Nhạn, vậy thì Thanh Quân sẽ không để gã sống sót rời khỏi đây.
Đến canh tư, tiếng gió thâm trầm, từ từ tan vào trong rừng, vạn vật lặng im. Thanh Quân đứng dậy, âm thầm ra khỏi biệt quán, y đạp nhẹ cửa gỗ, nhảy lên hiên.