“Cậu điên rồi sao!” Phí Kỳ kinh ngạc. “Cậu biết việc giấu giếm chứng cứ quan trọng là tội gì không? Cậu vẫn là một nguyên soái đấy!”
“Vậy hành hạ trí tuệ thú nhân thì là tội gì? Đến giờ đã có hàng ngàn con chết thảm.” Phyllis lạnh lùng nói.
Phí Kỳ lặng im nhìn anh. Hiện tại, giới thượng lưu của đế quốc coi việc nuôi dưỡng thú nhân là một trào lưu, ra đường không dẫn theo một con thì cảm thấy mất mặt.
Trong mắt bọn họ, thú nhân chỉ là đồ chơi, là vật nuôi tư nhân, bị ngược đãi không thương tiếc. Phyllis luôn phản đối việc đó, thẳng thừng từ chối những ai muốn tặng thú nhân cho anh.
“Ai!” Phí Kỳ chỉ thở dài một tiếng.
“Cậu có thể thay đổi được gì chứ? Từ xưa mạnh được yếu thua, lòng đồng tình của cậu dưới xu thế này thật chẳng đáng nhắc đến.”
Phyllis im lặng, anh hiểu mình chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể giúp thúc đẩy việc ban hành luật bảo vệ thú nhân, đồng thời tiến hành cuộc điều tra tại hội sở tối nay để bắt giữ tất cả thú nhân bị giam cầm.
Ban đầu là ngục tù, nhưng rồi lại thành nơi che chở, bọn họ bị lưu đày nhưng vẫn trở thành món đồ chơi để một số người đùa bỡn.
“Để tôi nghiên cứu xem giống loài này là gì mà có thể thoát khỏi tay của Phyllis nguyên soái.” Phí Kỳ vừa nói, vừa bước đến bàn thí nghiệm.
“Nhưng hiện tại kho gien quá ít, đừng kỳ vọng quá cao.” Hắn lại tiếp lời.
Phyllis ậm ừ một tiếng rồi rời đi.
Về đến biệt thự riêng, một con chó đen lớn chạy đến đón anh, vẫy đuôi vui vẻ. Anh thêm thức ăn cho chó, rồi đi tắm rửa.
Trong phòng tắm mờ sương, Phyllis đưa tay lau mặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Một kẻ săn thú nhân lợi hại như thế, dù anh không hề nương tay, đối phương vẫn dễ dàng thoát thân.
Lần sau, mong cậu ta vẫn còn vận may.
Sáng hôm sau.
Trên con đường phải đi qua để đến quân bộ, trong một bụi cây, hai bóng dáng nhỏ bé đang thì thầm với nhau.
“Hỡi thú vương! Hãy dùng mị lực của ngài để bắt lấy Phyllis!” Lôi Lặc cổ vũ Ley.
“…Ngươi đã quên hai lần trước ta thất bại thế nào rồi sao? Giả vờ dễ thương vô dụng, mắt tròn long lanh cũng chẳng ích gì.” Ley chán nản đáp.
“Ơ… Theo lý mà nói thì nhân loại thích những sinh vật đáng yêu như ngài chứ, ngây thơ, dễ thương.” Lôi Lặc gãi đầu bằng móng vuốt, có chút bối rối.
“Nói thêm lần nữa ta dễ thương, ta sẽ cho ngươi một quyền đập nát sọ.” Ánh mắt Ley lạnh lùng, hừ một tiếng.
Lôi Lặc vội lấy móng che miệng, trong lòng thầm lẩm bẩm:
Thú vương quả thật rất đáng yêu, như một con thỏ nhỏ, nhưng lại có huyết thống Lang Vương, hung tợn như một con Godzilla.
Dựa theo những tin tức cậu thu thập, nhân loại thường thích sinh vật nhỏ yếu đáng yêu, có thể kí©h thí©ɧ bản năng bảo vệ của họ, nhưng với Phyllis thì hai lần trước đã thất bại thảm hại…
Có lẽ Phyllis thực sự là một tảng đá lạnh lùng, lúc nào gặp hắn cũng với khuôn mặt vô cảm, như một bức tượng.
“Tới rồi!” Lôi Lặc reo lên khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi tới trên phi toa.
Ley chăm chú nhìn mục tiêu của mình, lần này đã là lần thứ ba, nếu lại thất bại, hắn sẽ đổi đối tượng, không thể lãng phí thêm thời gian vào Phyllis.
Dù sao trong giới nhân loại, người đứng về phía thú nhân không thiếu, chỉ là không ai có quyền lực và địa vị như Phyllis.
“Ngươi cắn ta một phát.” Ley bất ngờ nói.
“Hả?” Lôi Lặc ngơ ngác.
“Mau cắn, vào tay ta, nhất định phải thấy máu.” Ley thúc giục.
Lôi Lặc nhìn Phyllis càng lúc càng tới gần, liền cắn mạnh vào chân trước của con thỏ trắng tuyết.
Ley khẽ run vì đau, nhưng cố nén không kêu lên.
Ngay lúc đó, bầu trời vang lên tiếng sấm, rồi mưa lớn đổ xuống như trút, Ley lợi dụng cơ hội này nhanh chóng nằm yên giữa đường.
Phyllis vừa nghe tiếng sấm đã lập tức bung dù, hôm nay dự báo có mưa nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đôi giày quân đội dẫm lên mặt đường xi măng, mưa bắn tung tóe dưới chân hắn. Chợt anh dừng lại.
Trước mặt anh vài centimet, một con thỏ nhỏ với bộ lông ướt sũng nằm co ro giữa đường, chân trước của nó đang rỉ máu.
Con thỏ này anh đã từng thấy, mấy ngày trước nó quanh quẩn ở khu vực này, dường như chẳng sợ người, còn cố quấn lấy anh.
Hôm nay là lần thứ ba, nhưng lần này con thỏ đã bị thương.
Sấm chớp vang dội, mưa như trút, từng giọt đập mạnh vào thân hình nhỏ bé của con thỏ, khiến nó bị xô đi chút ít.
Cảm nhận sự đau đớn từ những hạt mưa nện vào người, Ley nhắm mắt lại.
Lần này, cậu đã hy sinh rất nhiều, thỏ vốn thích khô ráo, vậy mà cậu cố ý để mình bị thương và nằm dưới cơn mưa lớn. Nếu Phyllis vẫn thờ ơ…