Phyllis vừa tóm được cậu, nhưng đánh giá thấp sự khôn ngoan của đối phương, ngay lập tức vươn tay chộp lại, nhưng lần này chỉ chạm vào được vạt áo.
Tốc độ thật kinh ngạc! Phyllis không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ trong chưa đầy một giây, bóng đen đã chạy đến một khung cửa sổ khác. Khi Phyllis lao đến, anh chỉ kịp chộp lấy chiếc mũ của cậu, để rồi ngỡ ngàng trong giây lát — đó là…
Một mái tóc bạc, lấp lánh dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Phyllis nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cậu vừa nhảy xuống. Đây là tầng năm, độ cao 20 mét, vậy mà kẻ đó không do dự nhảy thẳng xuống.
“Khóa chặt cửa sổ thứ năm ở góc tây nam, lập tức bao vây!” Phyllis nhanh chóng ra lệnh qua tai nghe.
Hôm nay nếu không bắt được cũng thôi, nhưng đã tóm được mà còn để cậu trốn thoát, đây là lần đầu tiên Phyllis thất bại như thế.
Nhớ lại sự nhanh nhẹn và linh hoạt của đối phương, trong đầu Phyllis thoáng suy đoán: "Chẳng lẽ là một thú nhân báo? Để lại ba vết cào như thế, đúng là phù hợp với loài báo."
Anh xoay người chuẩn bị xuống lầu để giám sát việc vây bắt, nhưng khóe mắt bất chợt lướt qua tay phải của mình. Giữa ngón giữa và ngón áp út có một sợi tóc bạc dính lại.
Phyllis dùng tay trái nhặt nó lên, nheo mắt nhìn kỹ.
Đây là một vật chứng rất quan trọng, có thể phân tích DNA. Anh không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng cất sợi tóc bạc vào túi, rồi bình thản bước vào thang máy đi xuống.
Gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng ngón tay anh khẽ cong lại, dường như vẫn cảm nhận được độ mềm mại của sợi tóc. Nó mềm mượt như một con lươn vậy.
Dưới cửa sổ.
Khi Phyllis xuống đến nơi, chỉ còn lại một chiếc áo choàng đen trên mặt đất. Bên cạnh tường còn có một lỗ hổng lớn. Không cần nói cũng biết, tên sát thủ đã biến thành thú hình và chui qua lỗ mà chạy thoát.
Anh ra lệnh phong tỏa hiện trường, chụp ảnh và thu thập mẫu để điều tra. Sau đó, họ bơm nước vào lỗ hổng để ép đối phương ra, nhưng dòng nước mạnh lại làm bức tường sụp đổ, tạo thành một rãnh sâu rộng nửa mét.
“Với quy mô thế này, sát thủ là một con thú nhân tê tê chắc?” Đội trưởng nhìn rãnh đất, không khỏi kinh ngạc. Giờ thì họ không thể dùng kích thước của lỗ để đoán được hình thể và chủng loại của thú nhân nữa. Với kích thước rãnh này, thậm chí một con trăn khổng lồ hay cá sấu cũng có thể lọt qua.
Lúc đó, trong đường hầm.
Một con thằn lằn đi trước mở đường, theo sau là một con thỏ, di chuyển nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
Dĩ nhiên, họ không ngu ngốc đến mức trồi lên ngay gần câu lạc bộ. Họ cứ thế chạy về phía trước.
“Rayler, ta bảo cậu đào đường hầm, chứ không phải đào mê cung.” Ley thở hổn hển, nói trong khi vẫn chạy.
“Khụ khụ, thưa Vương, tôi thừa nhận là lúc đào có hơi lạc hướng một chút…” Con thằn lằn tên Rayler đáp lại, có chút ngượng ngùng.
Ley: …..
“Nhưng cũng có lợi đấy chứ! Chúng sẽ không bắt được chúng ta nhanh như vậy.” Rayler nói tiếp.
“Sao ngài ra trễ hơn dự kiến? Lại còn xuất hiện dưới cửa sổ khác?” Rayler tò mò hỏi.
“Đừng nhắc nữa, tôi đυ.ng phải Phyllis.” Ley đáp, giọng lạnh lẽo.
“Đợi đến khi tôi chính thức bước chân vào nhà anh ta, tôi sẽ nhổ trụi tóc anh ta làm tổ.”
Đôi mắt thú đỏ của Ley khẽ nheo lại, phía sau đầu cậu vẫn còn đau nhức.