Chương 1: Sát thủ tóc trắng

Đêm khuya, tại một câu lạc bộ sang trọng.

Ánh đèn lấp lánh, rượu vang rộn ràng, ca hát nhảy múa tràn đầy sức sống.

“BÙM ——”

Tiếng súng đột ngột vang lên, phá tan không khí hoan lạc. Ngay sau đó, một đội binh lính mặc đồng phục đen xông thẳng vào.

“Tất cả, ôm đầu ngồi xuống! Cảnh vệ Đế quốc đang thi hành nhiệm vụ!” Đội trưởng quát lớn. Ngay lập tức, tất cả nam nữ trong phòng đều ôm đầu quỳ xuống đất.

“Thưa Nguyên soái, tình hình đã được kiểm soát, chúng tôi đang tiến hành lục soát từng người.” Đội trưởng báo cáo.

“Ừm.” Một giọng nói trầm thấp và cuốn hút vang lên qua tai nghe, ra lệnh: “Phải kiểm tra kỹ lưỡng, không được bỏ sót một ai.”

“Rõ!” Đội trưởng đáp lời.

Thông thường, đội cảnh vệ sẽ không có nhiệm vụ chung với một quan chức cao cấp như Nguyên soái của Đế quốc, nhưng lần này mục tiêu đặc biệt, đến mức phải khiến đích thân Nguyên soái ra mặt.

Tên sát thủ bí ẩn liên hoàn đã gϊếŧ hại hơn mười quan chức, chính khách, và giới nhà giàu chỉ trong vòng hai tháng, gây ra nỗi hoảng loạn lớn ở cấp cao.

Lúc này, trong một phòng riêng.

Người đàn ông mặc quân phục, ánh đèn hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh, tạo nên những đường nét sắc bén. Đôi tay anh đeo găng tay đặc chế, đang kiểm tra vết thương trên cơ thể người chết nằm trên ghế sô pha.

Một nhát cắt ngang cổ, trên mặt còn có ba vết cào sâu do vùng vẫy, máu thịt lẫn lộn. Mắt mở to với ánh nhìn hoảng loạn, ngón tay còn giữ tư thế cào vào ghế sô pha, đủ để thấy trước khi chết, người này đã sợ hãi đến mức nào.

Phyllis đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng thu lại, không một chút thương cảm, thay vào đó là sự thờ ơ.

Người chết là Holman, kẻ đã nuôi dưỡng vô số thú nhân và có sở thích tra tấn, hành hạ họ. Hắn thường xuyên dùng họ làm quà tặng cho những kẻ khác. Loại người này, chết là đáng.

Holman cũng chính là chủ sở hữu của câu lạc bộ này. Chắc chắn hắn không ngờ rằng, có một ngày lại bị gϊếŧ ngay trên lãnh địa của mình.

Dù vậy, với tư cách là Nguyên soái, Phyllis vẫn phải thực hiện nhiệm vụ theo đúng quy trình. Anh bước về phía chuyên gia giám định hiện trường, người này nói:

“Thưa Nguyên soái, tên sát thủ đeo găng tay, không để lại dấu vân tay, kỹ thuật gây án rất chuyên nghiệp.”

Phyllis gật đầu. Anh cũng không trông mong sẽ tìm được manh mối từ vụ ám sát này, bởi tên sát thủ đã gϊếŧ hại quá nhiều người mà đến nay vẫn là một bí ẩn lớn, thậm chí đã gây chấn động quân bộ.

Nhưng anh chắc chắn một điều: kẻ đó vẫn chưa rời khỏi nơi này.

“Tất cả các lối ra đã được phong tỏa chứ?” Phyllis vừa đi vừa hỏi qua tai nghe. Tiếng giày quân sự nện trên sàn phát ra âm thanh lạnh lẽo.

Thú nhân trở thành đồ chơi cho con người, tình thế này đáng lẽ con người phải sớm đoán được. Chỉ tiếc là thú nhân không có đủ sức mạnh, phương thức phản kháng duy nhất của họ chính là ám sát.

Nhưng lần này, sát thủ này thực sự là một đối thủ mạnh.

Toàn bộ những người trong khu vực đã bị kiểm soát, hành lang trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo. Không khí xung quanh trộn lẫn mùi thuốc lá, rượu và pheromone, khiến Phyllis cau mày, cảm thấy khó chịu.

Phải, Nguyên soái rất kỵ những thứ bẩn thỉu. Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh thậm chí không muốn liếc nhìn nơi này một lần.

Nhưng kẻ đó đang ở đâu? Rõ ràng nơi này chẳng có mấy chỗ để ẩn nấp.

Bước chân của Phyllis đi đến đâu, giống như tiếng chuông báo tử từ địa ngục.

Lúc này, từ góc tối sau một cây cột.

Một bóng đen hòa lẫn vào bóng tối khẽ nhúc nhích.

Là một thú nhân thỏ, Ley sở hữu thính giác nhạy bén nhất, cùng với thân hình mảnh mai giúp cậu dễ dàng ẩn nấp ở bất kỳ góc nào. Đây là đường thoát tốt nhất mà cậu đã lên kế hoạch, vốn không có sơ hở nào, nhưng…

Phyllis lại xuất hiện giữa đường.

Người này chính là mục tiêu của cậu, nhưng không phải mục tiêu ám sát, mà là người cậu cần “lợi dụng”. Tất nhiên, cậu vẫn chưa thành công.

Vì Phyllis quá lạnh lùng và vô cảm, Ley thậm chí nghi ngờ anh không có chút tình cảm nào của con người.

Không phải lúc để nghĩ nhiều, cậu không muốn chạm mặt anh ngay bây giờ khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Đôi tai của Ley bắt được tiếng bước chân của Phyllis đang đến gần góc khuất. Cậu chuẩn bị sẵn sàng, lập tức nhảy ra.

Chỉ là Ley không ngờ rằng, khi vừa ló đầu ra, người ở góc kia bất ngờ quay lại, lao về phía cậu như một con báo.

Ley: !!

Tốc độ của anh còn nhanh hơn cậu nghĩ, rõ ràng chỉ là con người, vậy mà lại có sức bật kinh hoàng như vậy. Đúng khoảnh khắc cậu định nhảy qua cửa sổ, cổ áo phía sau bị tóm chặt.

Một lực mạnh kéo cậu ngã ngược lại, nhưng Ley nhanh chóng xoay người và tiếp đất một cách linh hoạt.

Với một cú xoay người, cậu thoát khỏi bàn tay to lớn của Phyllis.