Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành thấy thế cũng không lo được nhiều nữa, bọn họ nhảy lên cùng lúc, dùng hết sức đá chiếc xe máy kia đi, sức mạnh của họ khiến xe máy nghiêng ngã, mà họ cũng bị bật ra xa dưới tác động xung lực cực lớn.
Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành đã tranh thủ thời gian cho Mộ Thi Hàm, Mộ Thi Hàm lật người, khó khăn tránh khỏi đầu xe, chiếc xe máy kia cũng vì đυ.ng trúng bậc thang nhà hàng, phát ra tiếng “rầm” rất lớn, xe hư người chết.
Biết Mộ Thi Hàm sắp đến nơi này bàn chuyện làm ăn, Lãnh Tử Sâm đã đến đây chờ từ sớm, nhận được thông báo Trần Húc đẩy anh ra ngoài, trông thấy Mộ Thi Hàm chật vật ngã dưới đất, sắc mặt anh u ám đến đáng sợ.
“Trần Húc, điều tra cho tôi, nhất định phải tra rõ việc này.” Lãnh Tử Sâm trầm giọng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
Lúc này Trần Húc vẫn còn sợ hãi, anh ta tưởng đẩy Mộ Thi Hàm ra sẽ không sao, ai mà ngờ chiếc xe máy kia còn rẽ ngoặt lại, rõ ràng có người muốn lấy mạng Mộ Thi Hàm, nếu cô Mộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay trước mặt anh ta, cho dù anh ta có chết cũng không bù đắp nổi lỗi lầm của mình.
Lúc Mộ Thi Hàm bị Trần Húc đẩy ra, đυ.ng trúng bậc thang, trên người vốn đã trầy xước, ban nãy vì muốn tránh chiếc xe máy kia cô lại lăn dưới đất mấy vòng, cô thấy vết thương trên người mình càng đau hơn.
“Cô bé, em không sao chứ?” Lãnh Tử sâm bước đến trước mặt Mộ Thi Hàm, lo lắng hỏi.
“Em không sao, Tử Sâm, cho người đưa Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành vào bệnh viện trước đã.”
Vừa rồi nếu không có hai người họ đá chiếc xe máy kia đi, tranh thủ chút thời gian cho cô, chắc chắn cô không thể tránh khỏi chiếc xe đó, nếu bị đυ.ng trúng e rằng cô đã mất mạng, không biết là ai liều cả mạng mình cũng muốn gϊếŧ chết cô, rốt cuộc cô khiến người ta hận đến mức nào?
“Trần Húc, đưa họ đến bệnh viện.”
“Vâng, cậu chủ.”
Lương Vũ Tùng đi ra từ phía bên kia xe, hoàn toàn không giúp được gì, lúc này mới bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, anh ta đi đến trước mặt Mộ Thi Hàm, nhỏ tiếng nói: “Tổng giám đốc Mộ, tôi nói với tổng giám đốc Vương một tiếng, bảo anh ta hẹn lại hôm khác.”
“Ừm, đi đi.” Mộ Thi Hàm biết mình bị trầy xước không ít, lúc này cô cũng không muốn ra vẻ.
Lãnh Tử Sâm vươn tay dìu Mộ Thi Hàm, Mộ Thi Hàm thấy anh lo lắng, nhỏ giọng lên tiếng: “Em không sao, hơi trầy da thôi, trở về xử lý một chút là ổn rồi.”
“Trần Đức, lái xe qua đây, thuận tiện gọi điện cho Lâm Dật Thao, bảo cậu ấy chờ ở nhà.”
Thực ra đơn giản nhất là cùng đến bệnh viện, nhưng thuốc trị thương chỗ Lâm Dật Thao là tốt nhất, ngay cả thuốc chữa thương hiệu quả nhất bệnh viện cũng chưa chắc có công hiệu tốt như của Lâm Dật Thao, cho nên Lãnh Tử Sâm quyết định đưa Mộ Thi Hàm về nhà trước.
“Vâng.”
Vốn Mộ Thi Hàm muốn cùng đến bệnh viện, nhưng thấy mặt mày Lãnh Tử Sâm lạnh lùng, cô cũng không dám nói lời phản đối.
Biểu cảm lúc này của Lãnh Tử Sâm thật sự khác biệt quá lớn so với dáng vẻ ngày thường của anh, lần này vẻ mặt anh thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước khi cô suýt bị Bạch Thiết Phi bắt nạt.
Trần Đức lao nhanh suốt đoạn đường, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm về nhà, bấy giờ Lâm Dật Thao đã đến, vì Lâm Dật Thao là đàn ông nên Mộ Thi Hàm hơi phản kháng, cô cảm thấy hối hận, nếu biết trước như vậy thì chẳng bằng đến bệnh viện xử lý cho xong, ít nhất y tá trong bệnh viện cũng là nữ, vì đối phương là nam nên dẫu có là bác sĩ thì cô vẫn kháng cự không thôi.
Lãnh Tử Sâm nhìn Lâm Dật Thao, thản nhiên lên tiếng: “Anh ra ngoài trước đi, tôi xem vết thương của cô ấy đã, nếu không nghiêm trọng anh cứ kê thuốc, nói cho tôi biết phải xử lý như thế nào là được.”
Mộ Thi Hàm nghe Lãnh Tử Sâm nói vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lâm Dật Thao ra ngoài, Mộ Thi Hàm mới cởϊ áσ, Lãnh Tử Sâm nhìn tấm lưng trơn mịn của cô có vài vết bầm tím, có chỗ còn rách da, thấy mà giật mình, suýt nữa anh đã không kiềm chế nổi cơn tức giận của mình, muốn bắt gã chạy xe máy đã chết kia lại quất roi thi thể.
Trái tim Lãnh Tử Sâm đau đớn, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: “Sao lại bị thương nữa rồi? Đều tại anh hết, không bảo vệ em thật tốt.”
“Chuyện này sao có thể trách anh được? Huống hồ nếu không có Trần Húc, sợ là lúc này em đã chết rồi, thế nên thực ra anh đã bảo vệ em rồi.” Mộ Thi Hàm không nhìn nổi dáng vẻ này của anh, vội vàng an ủi.
Với cô mà nói, Lãnh Tử Sâm hẳn phải tùy ý, ngông cuồng, vẻ tự trách của anh lúc này, trong lúc không hay không biết, dường như anh đã gánh vác trách nhiệm phải bảo vệ cô.
Điều đó khiến cô không quen, cô vẫn thích anh sống một cách tùy ý, cho dù anh có là cậu ấm ăn chơi cả đời cũng chẳng sao hết, dù gì cô vẫn nuôi nổi anh, vệ sĩ chưa đủ giỏi, cô sẽ tiếp tục tìm vệ sĩ giỏi hơn, chỉ cầu mong đừng để anh phải chịu đựng những chuyện này.
Lãnh Tử Sâm lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra, chụp hình vết thương của cô rồi mang ra ngoài cho Lâm Dật Thao xem.
“Cậu chủ, thực ra vết thương thế này vẫn nên để tôi xử lý sẽ tốt hơn, tôi là bác sĩ, trong mắt tôi bệnh nhân không phân biệt nam nữ.”
Lãnh Tử Sâm liếc anh ấy: “Không phải tôi để ý, mà là người phụ nữ của tôi...” Có chướng ngại tâm lý.
“Bỏ đi, dù sao anh cứ nói tôi biết xử lý thế nào là được rồi, đó là người phụ nữ của tôi, sao có thể để anh nhìn được?” Lãnh Tử Sâm trưng ra vẻ mặt ngang ngược vô lý.
Lâm Dật Thảo bất đắc dĩ, chỉ đành viết trình tự rồi để thuốc lại đó, dặn dò một số việc cần chú ý xong mới rời đi.
Lãnh Tử Sâm cẩn thận xử lý vết thương cho Mộ Thi Hàm theo những gì Lâm Dật Thao đã dặn, trong lúc đó, Mộ Thi Hàm đau đến độ cơ thể run rẩy, nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn không rên tiếng nào.
Lãnh Tử Sâm thấy cô thế này, đau lòng khôn xiết: “Nếu đau em cứ hét đi, không cần phải nhịn.”.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
“Em không sao.” Mộ Thi Hàm bướng bỉnh cắn môi, cố không để bản thân hét lên.
Lãnh Tử Sâm chỉ có thể cố gắng làm cho động tác của mình lưu loát hơn, thấy cô đau đến mức chảy mồ hôi đầm đìa, thực ra anh còn khó chịu hơn cô, trái tim đau đớn khôn nguôi.
Bôi thuốc cho cô xong, Lãnh Tử Sâm mới hạ giọng lên tiếng: “Bác sĩ nói không thể để vết thương dính nước, mấy ngày này lúc đi tắm em phải cẩn thận một chút, biết chưa?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Em biết rồi.”
“Em đói không? Anh bảo vυ" Trương chuẩn bị đồ ăn rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi.”
“Vâng.”
Sau khi vết thương trên người được bôi thuốc xong đã không còn đau đến vậy nữa, nhưng vì ban nãy chảy nhiều mồ hôi cô thấy người mình nhớp nháp, cực kì khó chịu, nhưng nhớ lại Lãnh Tử Sâm nói không thể dính nước cô lại chẳng dám tắm ngay, đành phải chịu đựng.
Cơ thể không thoải mái, tất nhiên khẩu vị cũng không tốt, ăn qua loa non nửa chén cơm, uống nửa bát canh, cô đã buông bát đũa xuống.
Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Lãnh Tử Sâm cũng không có khẩu vị, sau khi Mộ Thi Hàm đặt bát đũa xuống, anh cũng thế, anh nhìn Mộ Thi Hàm, nhỏ tiếng nói: “Cô bé, em về phòng nghỉ ngơi trước nhé, anh còn chút chuyện, phải đến phòng sách.”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Anh làm việc đi, em còn phải đến bệnh viện một chuyến.”
Vì cô nên Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành mới bị thương, không đến thăm họ cô cũng không yên tâm được.
Lãnh Tử Sâm nghe cô nói vậy, vội vàng gọi Trần Đức đến: “Trần Đức, anh đưa cô ấy đến bệnh viện, mang theo hai người nữa.”
“Vâng, cậu chủ.”
Mộ Thi Hàm không có ý kiến gì đối với sắp xếp của Lãnh Tử Sâm, có người bảo vệ là tốt nhất, chuyện tối nay đến giờ cô vẫn còn sợ hãi, khó khăn lắm mới sống lại, cô không muốn nhanh như thế đã mất mạng, cô còn chưa báo thù, tuy bây giờ Trang Vĩ Tuấn hơi thảm nhưng chút ít đó còn lâu mới đủ.
Còn có Thôi Giai Kỳ kia, vẫn chưa chịu nỗi khổ mà cô ta đáng phải chịu, sao cô có thể cam lòng được?