Chương 18: Con dâu của mẹ giỏi quá

Không bao lâu sau đã thấy Lãnh Tử Sâm đi từ bên ngoài vào.

Anh nhìn thoáng qua người ngồi trong phòng khách, nhướng mày: "Ồ, khách ít khi đến."

Lãnh Tử Sâm nhận ra ba mẹ Bạch, anh không cần nghĩ cũng biết hai người này đến đòi một lời giải thích cho việc Bạch Thiết Phi vào viện.

"Tử Sâm, con về đúng lúc lắm, con nói xem tại sao tại đánh Bạch Thiết Phi đi?" Diêu Mộng Phạn nhìn thấy con trai mình, trầm giọng hỏi.

Ba mẹ Bạch dùng ánh mắt tức giận nhìn Lãnh Tử Sâm.

Lãnh Tử Sâm lại làm như không nhìn thấy bọn họ, lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy điều khiển TV trên bàn trà bật TV.

"Tử Sâm, bảo con giải thích đầu đuôi, con bật TV làm gì?" Lãnh Trọng Quân đen mặt hỏi.

Mẹ Bạch không nhịn được đầu tiên: "Cậu Lãnh không coi ai ra gì quá đấy, còn chưa giải thích rõ ràng chuyện..."

Mẹ Bạch còn chưa nói dứt lời, hình ảnh trong TV đã bắt đầu xuất hiện.

Đầu tiên là nghe thấy tiếng Bạch Thiết Phi: "Ồ, Lãnh Tử Sâm, anh kiếm đâu ra học sinh cấp ba thế, đúng lúc lắm, tôi thích..."

Nội dung chiếu trên TV chính là chuyện xảy ra ở bãi đua xe ngày hôm nay.

Đoạn video này quay lại đầy đủ toàn bộ quá trình, bao gồm cả những lời nói dơ bẩn của Bạch Thiết Phi với Mộ Thi Hàm, ngay cả chi tiết Mộ Thi Hàm đua xe với Bạch Thiết Phi cũng có đủ...

Diêu Mộng Phạn xem xong video, tức giận nhìn về phía ba mẹ Bạch Thiêt Phi: "Ông Bạch, bà Bạch, hai người cứ thế hấp tấp đến đây có ổn không vậy?"

Mẹ Bạch vẫn chưa phục: "Thế thì cũng không đến mức phải đánh người vào viện chứ?"

Diêu Mộng Phạn cười lạnh: "Không đến mức? Nếu đã dám cược thì sao không gánh nổi tiền cược? Rốt cuộc có phải đàn ông không thế? Thua thì phải chấp nhận hậu quả, con trai nhà bà nói năng thô lỗ với con dâu tương lai của tôi, đúng là mất dạy. Tôi còn chưa tìm nó tính sổ đâu, hai người lại còn dám đến đây trước, hai người tưởng nhà họ Lãnh tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?"

Ba Bạch tự biết mình đuối lý, nhưng con trai bị thương thành như vậy, ông ta thật sự rất đau lòng: "Kể cả có thế, Lãnh Tử Sâm cũng ra tay quá độc ác, xương sườn của con trai tôi cũng gãy rồi."

Diêu Mộng Phạn tức giận: "Gãy xương sườn? Dám mơ tưởng đến con dâu của tôi, không cho nó mất giống đã là tốt rồi!"

Mẹ Bạch tức giận không chịu nổi: "Con dâu cái gì, chẳng phải chỉ là một con hồ ly tinh thôi à? Chỉ biết quyến rũ đàn ông..."

"Choang..." Mẹ Bạch còn chưa nói hết lời, một tách trà đã vỡ vụn bên chân bà ta. Hai tay Diêu Mộng Phạn chống hông, giận dữ nói: "Bà nói thêm một câu hồ ly tinh nữa thử xem? Xem xem tôi có xé rách miệng bà ra không, con dâu tôi đẹp là lỗi của nó hả? Chả nhẽ trong lòng bà không biết con trai bà là hạng gì à? Thế mà còn dám đến cửa kêu gào, cút đi cho bà đây, đừng có làm bẩn chỗ của tôi."

"Bà... Đúng là khinh người quá đáng, bà..." Mẹ Bạch chỉ vào Diêu Mộng Phạn, tức giận đến run rẩy.

"Quản gia, lẩy chổi ra đây, quét bọn họ ra ngoài." Diêu Mộng Phạn là người có tiếng đanh đá, lúc bà không có cái lí của mình đã nhất quyết sẽ không cúi đầu, chứ đừng nói đến lúc bà đang có lí do hợp lí.

Sắc mặt ba Bạch u ám, ông ta nhìn Lãnh Trọng Quân: "Tổng giám đốc Lãnh, các người như vậy khó coi quá đấy."

"Không, là tổng giám đốc Bạch tự tìm đến cửa đấy chứ, nếu không phục thì lúc nào tôi cũng chiều được." Lãnh Trọng Quân có tiếng là chiều vợ, ai làm bà xã ông không vui, ông sẽ khiến người đó không vui nổi.

Ba Bạch và mẹ Bạch uể oải rời đi.

Chờ sau khi bọn họ ra khỏi đây, Lãnh Trọng Quân nhìn mảnh vỡ tách trà trên mặt đất, vẻ mặt đau lòng: "Bà xã, bộ ấm trà này là bản hiếm của tôi..."

Diêu Mộng Phạn xua tay: "Bản giới hạn gì cơ, ngày mai tôi cho ông mấy bộ."

Vẻ mặt Lãnh Trọng Quân lập tức trở nên hớn hở, Diêu Mộng Phạn lại không để ý đến ông mà đi đến trước mặt Lãnh Tử Sâm, vẻ mặt bà hào hứng nói: "Nhanh nhanh nhanh, đưa cho mẹ xem video đua xe của Thi Hàm. Hoặc là gửi một bản đến điện thoại mẹ cũng được."

Lãnh Tử Sâm:...

Lãnh Trọng Quân:...

Lãnh Tử Sâm không còn gì để nói một lúc, cuối cùng anh yên lặng cầm điện thoại gửi video đến điện thoại của Diêu Mộng Phạn.

Diêu Mộng Phạn nhấn mở video, xem liên tục mấy lần, lúc xem còn không quên khen: "Con dâu của mẹ đẹp trai quá, con dâu của mẹ giỏi quá, con dâu của mẹ đúng là thiên tài..."

Khóe miệng Lãnh Tử Sâm giật giật một hồi, anh định đứng dậy lên tầng thì đột nhiên Diêu Mộng Phạn đập mạnh vào trán anh: "Tên nhóc thối này, thiếu đánh."

Vẻ mặt Lãnh Tử Sâm vô tội: "Con làm gì chứ?"

"Chuyện nguy hiểm như đua xe mà con lại dẫn Thi Hàm đến đấy chơi à? Hả?" Diêu mộng Phạn hung dữ hỏi.

Cái gì? Mẹ già của anh điên rồi sao? Vừa nãy là ai khen con dâu bà đẹp liên mồm thế?

Lãnh Tử Sâm không phục nói lên tiếng lòng mình, Diêu Mộng Phạn lại đánh thêm một cái vào trán anh: "Đương nhiên Thi Hàm đẹp, nhưng con đẩy con bé vào nguy hiểm là con không đúng."

Lãnh Tử Sâm sờ cái đầu hơi đau của mình, bỗng dưng anh rất muốn khóc, nếu không phải đầu anh đủ cứng thì anh nghĩ có khi anh đã bị đánh đến choáng váng rồi.

Anh chuyển hướng sang Lãnh Trọng Quân: "Ba, ba có thể quản vợ của ba đi được không? Ba không cảm thấy bà ấy có vấn đề lắm sao?"

Lãnh Trọng Quân lườm anh một cái: "Con im miệng đi, mẹ con nói cái gì cũng đúng."

Lãnh Tử Sâm lê bước chân nặng nề lên tầng, hầy, ba mẹ mới là tình yêu đích thực, anh chỉ là ngoài ý muốn.

...

Mộ Thi Hàm vừa bước vào cửa nhà đã nhìn thấy thím Trần chật vật bị người ta đè trên mặt đất, mặt bà ấy vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên là bị người khác đánh.

Thím Trần nhìn thấy Mộ Thi Hàm như thể nhìn thấy cứu tinh: "Cô cả."

"Câm miệng, bà tưởng Thi Hàm về là sẽ giúp bà sao? Đồ ăn trộm này, tôi nhất định phải kiện bà, tôi muốn bà ngồi tù đến sông cạn đá mòn." Mộ Mỹ Dung hung dữ nói.

Mộ Thi Hàm không nhìn Mộ Mỹ Dung, mà nhìn về phía hai người giúp việc đang đè lên thím Trần, lạnh lùng nói: "Buông thím ấy ra."

Hai người giúp việc kia đối diện với gương mặt âm u của Mộ Thi Hàm là sợ đến run rẩy, buông lỏng tay theo bản năng.

Thím Trần được tự do, vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Thi Hàm, nức nở nói: "Cô cả, tôi không trộm đồ, tôi bị oan."

Mộ Thi Hàm còn chưa nói gì, Mộ Mỹ Dung đã nói trước: "Thi Hàm, cháu đừng để bà ta lừa, tay chân người này không sạch sẽ, bà ta dám trộm vòng tay vàng của dì. Bà ta ỷ vào mình là người già trong nhà nên cứ tưởng dì sẽ không nghi ngờ bà ta. Không ngờ cuối cùng lại tìm ra được trong phòng bà ta."

Thím Trần liên tục lắc đầu: "Cô cả, tôi không hề trộm, tôi thật sự không trộm, tôi cũng không biết vì sao cái vòng tay kia lại ở trong phòng tôi nữa."

Mộ Thi Hàm đỡ thím Trần dậy, nhẹ giọng nói: "Ừm, tôi tin thím."

Mộ Mỹ Dung nghe thấy lời này thì không bình tĩnh nổi: "Thi Hàm, có đủ nhân chứng vật chứng rồi mà cháu còn tin bà ta, cháu không thể vì bà ta là người do cháu đề cử mà bênh vực bà ta thế được. Như vậy những người khác học theo sẽ phiền phức lắm."

"Dì hai, thật ra trong lòng dì biết rất rõ có phải thím Trần không mà?" Đột nhiên Mộ Thi Hàm nhìn về phía Mộ Mỹ Dung, cười như không cười.