Chương 45: Thái Độ Nhận Lỗi Phải Chân Thành

Vẻ mặt Hoàng Thịnh vui mừng.

Cha già của hắn cuối cùng cũng đến, hắn cười hì hì nói: "Mày phải đợi xem tao đập mặt chó của mày bằng cách nào, không có tiền còn muốn học tán gái với người khác, cũng không hỏi liệu mày có xứng hay không?"

"Tự lấy nướ© ŧıểυ của mình soi đi!"

Liễu Yên Vũ cho rằng Giang Thành sẽ tức giận.

Nhưng cô phát hiện Giang Thành không những không tức giận mà còn nở nụ cười nhìn Hoàng Thông Giám từ xa đi tới.

"Cha mẹ! Hai người cuối cùng đã đến! Con vừa gặp một cô gái rất được, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, con đã nghĩ đến cả tên của con chúng con sau này, nhưng lại có kẻ ngu ngốc muốn tranh giành với con, cha, cha phải giúp con.” Hoàng Thịnh nói.

“Hư đốn!” Hoàng Thông Giám nói.

Liễu Yên Vũ tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Hoàng Thông Giám nói: "Con đúng là không có tiền đồ? Ngay cả một cô gái cũng không trị được. Chẳng qua nếu con thích thì cha sẽ nghĩ cách. À, đúng rồi, kẻ ngu ngốc con nói đâu? ”

Hoàng Thông Giám cũng nghẹn một bụng tức.

Qua WeChat, ông ta biết đối phương rất kiêu ngạo.

Cái gì mà ngay cả nhà họ Hoàng của ông ta cũng không đủ tư cách dạy bảo anh, tóm lại khiến Hoàng Thông Giám rất khó chịu.

Có vẻ lâu quá ông ta không ra tay nên truyền thuyết về Hoàng Thông Giám trên giang hồ đã dần lắng đi, đã đến lúc những thanh niên khinh người này phải biết Lâm Châu là thiên hạ của ai.

Hoàng Thịnh cười ha ha.

"Cha, ở ngay phía trước, không cần nhẹ tay!"

Hắn muốn nhìn xem Giang Thành sẽ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ như thế nào.

Sảng khoái!

Từ xa, Hoàng Thông Giám nhìn thấy Giang Thành đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, trong lòng không khỏi tức giận, quả nhiên mấy năm nay những thanh niên càng ngày càng không biết lớn nhỏ, thấy ông ta đến đây, còn không đứng dậy nghênh đón, xem ra con trai ông ta nói anh là một kẻ ngu ngốc cũng không phải không có căn cứ.

Nhưng rất nhanh Hoàng Thông Giám đã há hốc mồm!

Hóa ra là Giang thiếu gia!

Mười ngàn con ngựa chạy qua trong đầu ông, đầu óc hỗn độn.

Hoàng Thịnh kéo lấy tay mẹ mình, chỉ vào Liễu Yên Vũ đang đứng bên cạnh Giang Thành, người phụ nữ trung niên khẽ vuốt cằm, vừa lòng cười nói: "Cô bé này rất được, rất xứng đôi với con. Ông Hoàng, ông phải giúp Thịnh Nhi của chúng ta."

Người phụ nữ trung niên lại nhìn Giang Thành.

Khẽ lắc đầu.

Quần áo trên người kẻ này vừa nhìn liền biết là hàng rẻ tiền, toàn bộ trang phục và phụ kiện gộp lại cũng không bằng một chiếc áo sơ mi của Hoàng Thịnh, một kẻ tầm thường như vậy có tư cách gì mà theo đuổi Liễu Yên Vũ?

Cho nên mới nói Liễu Yên Vũ rất phù hợp với Hoàng Thịnh!

"Dừng!"

“Đồ rác rưởi như này mà muốn so với con trai tôi, nằm mơ đi!” Người phụ nữ trung niên bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, quay đầu về phía Hoàng Thông Giám: “Ông Hoàng, cho tên đó biết tay. Để kẻ tầm thường này biết thế nào là tuyệt vọng.”

"Quỳ xuống tạ lỗi với Thịnh Nhi nhà tôi!"

Phụ nữ trung niên vênh mặt, hất cằm sai khiến, thái độ kiêu ngạo vô cùng.

Liễu Yên Vũ nhất thời không biết làm sao, đã lâm vào cục diện bế tắc, sự bình tĩnh của Giang Thành chỉ là giả vờ, chỉ cần Hoàng Thông Giám nói một tiếng, sẽ trở thành con lạc đà đè chết cọng rơm cuối cùng.

"Làm sao bây giờ?"

"Xong rồi, xong rồi!"

Lòng Liễu Yên Vũ như lửa đốt.

Giang Thành không để ý đến những người khác, mà nhìn Hoàng Thông Giám mỉm cười: "Ông chủ Hoàng? Đã lâu không gặp? Gần đây ông sống thật không tồi đâu, lâu rồi gặp lại, đứa con trai ưu tú của ông đã chuẩn bị cho tôi ăn cơm tù đấy."

"Là cảm thấy tôi không trả nổi hay có ý gì khác?"

Tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

Giang Thành vậy mà lại dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với ông chủ Hoàng, anh là cái thá gì mà dám làm vậy?

Hoàng Thịnh liên tục cười lạnh, đang muốn mở miệng quát lớn thì Hoàng Thông Giám quay lại tát hắn một cái, tức giận nói: "Súc sinh, mày nhìn xem chính mày đã làm ra chuyện tốt gì đây, khi nam bá nữ (*), mày còn là người sao?"

(*) Ức hϊếp đàn ông, cưỡng đoạt phụ nữ, ý chỉ những kẻ cường hào ức hϊếp người khác.

"Mày không xấu hổ nhưng tao xấu hổ!"

Thấy vợ muốn nói gì đó, Hoàng Thông Giám giơ tay tát một cái!

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Cả hai mẹ con Hoàng Thịnh đều không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt Liễu Yên Vũ cũng dại ra, chỉ nghe thấy Hoàng Thông Giám mắng chửi kịch liệt: “Còn cả bà nữa. Đừng nghĩ rằng trước đây tôi đối xử tốt với bà thì bà có thể dung túng cho nó phạm pháp. Chẳng lẽ bà không biết mẹ hiền thì con hư sao? Đều ngoan ngoãn trở về hối lỗi cho tôi. Tôi chịu đựng hai người đủ rồi!"

"Cha, con..." Hoàng Thịnh muốn phản bác.

“Bốp!”

Hoàng Thông Giám thực sự không nương tay, tát them vài cái nữa.

"Câm miệng!"

"Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện, đứng sang một bên cho tao!"

Hoàng Thông Giám nuốt nước miếng.

Không biết làm vậy Giang Thành có hài lòng hay không?

Lúc này đầu gối ông ta muốn nhũn ra, bây giờ ông ta không dám đối đầu với Giang Thành, việc Văn tam gia rơi đài lúc trước là do một tay Giang Thành thao túng toàn bộ, Hoàng Thông Giám tự biết được thế lực của mình còn thua kém Văn tam gia, nên càng không phải là đối thủ của Giang Thành.

Ông ta do dự, không biết có nên quỳ xuống không.

"Giang…”

Lời còn chưa nói ra, trong đầu Hoàng Thông Giám chợt lóe lên, ông chợt nhớ tới Giang Thành đã nói muốn khiêm tốn, không cần quá phô trương, vội vàng sửa miệng: "Người anh em này, con trai tôi thật sự có chút quá đáng, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ dạy cho nó một bài học, đúng là thứ không ra gì, kém cỏi không bằng heo, bằng chó!”

"Cậu thấy sao?"

Giọng của Hoàng Thông Giám có ý lấy lòng.

Điều này khiến người khác khó mà tưởng tượng. Ai mà không biết Hoàng Thông Giám là nhân vật số một về kinh doanh cầm đồ ở Lâm Châu. Lúc này lại nhận lỗi với một sinh viên đại học, bỏ xuống lòng kiêu ngạo của mình. Khiến Liễu Yên Vũ không phản ứng kịp.

Chủ nhà hàng hít một hơi.

Ông chủ Hoàng đúng là thánh nhân, vì công bằng, công lý mà không nhận người thân.

Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thành sẽ hạ mình để hòa giải chuyện này nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự kiến của bọn họ, Giang Thành khẽ lắc đầu nói: "Ông chủ Hoàng, nếu tôi nói còn chưa đủ, vậy ông sẽ làm gì?"

Hoàng Thịnh nổi giận.

Vốn đã đủ mất mặt, không biết cha phát điên cái gì, tát hắn mấy cái còn chưa tính, dù sao thì việc cha dạy dỗ con là lẽ đương nhiên. Nhưng tên Giang Thành ngu ngốc này nghĩ mình là ai? Có tư cách gì chỉ trỏ với cha, giọng điệu còn cao ngạo như vậy.

“Mày xong rồi!” Hắn trầm giọng nói.

Hoàng Thông Giám hít một hơi thật sâu.

Ông ta hiểu ý của Giang Thành, quay người lại tát Hoàng Thịnh một cái, tức giận nói: "Câm miệng cho tao!”

Nếu chọc giận Giang Thành.

Chắc chắn ông ta sẽ không còn là ông chủ Hoàng ở Lâm Châu nữa!

Hoàng Thông Giám biết con mình là dạng người gì, tóm lại so với việc mất thể diện vẫn tốt hơn, ánh mắt ông ta lóe ra lửa giận khiến Hoàng Thịnh cảm thấy không ổn. Sau đó, Hoàng Thông Giám thừa dịp Hoàng Thịnh không chú ý đá vào đầu gối của hắn.

“Bịch!”

Đầu gối Hoàng Thịnh nện thật mạnh lên nền gạch men!

Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mặc cho Hoàng Thịnh hét lên, Hoàng Thông Giám vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, xụ mặt nói: "Thành thật quỳ ở đây, khấu đầu ba cái xin lỗi người anh em này, nghe hiểu chưa?"

"Thái độ phải chân thành, nếu người anh em này không tha cho mày..."

"Mày lập tức cút ra khỏi nhà họ Hoàng cho tao!"

"Xem như Hoàng Thông Giám tao không có đứa con như mày!"