Một giờ sau.
Vì tắc đường nên bây giờ Giang Thành mới đến bệnh viện Nhân Dân Số 5, sau khi hỏi thăm phòng bệnh của dì Hoàng, anh mang trái cây đi lên thang máy, vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Chu Tân Nguyệt, con gái của dì Hoàng.
Rõ ràng Chu Tân Nguyệt đã khóc.
Tim Giang Thành nhảy dựng, xem ra bệnh tình của dì Hoàng hình như không đơn giản.
Anh cầm trái cây đi tới, vỗ vai Chu Tân Nguyệt, cau mày nói: "Bệnh tình của dì rốt cuộc thế nào, đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện cho tôi xem."
Trước khi Chu Tân Nguyệt kịp phản ứng, Giang Thành đã giật lấy, Chu Tân Nguyệt lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó nói: "Cho cậu xem thì có ích gì, cậu cũng không có cách chữa được bệnh cho mẹ tôi, bác sĩ đã nói rồi..."
"Để tôi đưa mẹ về nhà."
Giang Thành nhìn lướt qua kết quả chẩn đoán, thật nghiêm túc nói: "Không có cách nào khác sao?"
Chu Tân Nguyệt rất không hài lòng với giọng điệu của Giang Thành, nói với đôi mắt đỏ hoe: "Không phải là không có cách. Bác sĩ nói rằng có hai biện pháp. Một là chi tiền để ổn định tình trạng của mẹ tôi, hai là đưa đến Bệnh Viện Tổng Hợp. Bên đó họ am hiểu về loại bệnh này hơn."
"Nhưng nhà tôi không có tiền, trừ khi bán nhà..."
"Về phần Bệnh Viện Tổng Hợp, tôi còn không dám nghĩ tới."
Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, nếu như còn có biện pháp anh sẽ không bỏ cuộc, anh nhớ kỹ những gì ghi trong giấy chẩn đoán bệnh của dì Hoàng: "Đừng lo lắng, chuyện của dì cũng là chuyện của tôi, tất cả đều giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ khiến dì bình phục trở lại!”
Không tiếc trả giá hết thảy!
Chu Tân Nguyệt sửng sốt.
Rõ ràng là cô ấy rất muốn cười, nhưng rồi cô ấy lại cảm thấy buồn.
Cô ấy cũng không phải không biết hoàn cảnh của Giang Thành, ngày thường thậm chí còn đi nhặt phế phẩm để duy trì cuộc sống, để anh nghĩ biện pháp không khác nào nằm chờ chết, mắt Chu Tân Nguyệt lộ ra một mảnh lụi tàn, cô ấy đã mất hết hy vọng với cuộc sống.
Đúng lúc này.
Một gã thanh niên bước tới trước mặt hai người, gã thanh niên đó rõ ràng là biết Chu Tân Nguyệt, không nói một lời, hắn giật giấy chẩn đoán bệnh trong tay Giang Thành: “Cho mày xem mày cũng xem không hiểu, Tân Nguyệt, đây chính là người thuê phòng mà em nói tới, đến bệnh viện để nhặt phế phẩm à?"
"Chuyện này giao cho anh. Hàng năm cha anh đều đầu tư tiền vào Bệnh Viện Tổng Hợp. Đến lúc đó anh sẽ nhờ bác sĩ ở Bệnh Viện Tổng Hợp đến thành phố Lâm Châu để khám bệnh cho dì." Gã thanh niên cười nói.
Vẻ kích động thoáng qua trong mắt Chu Tân Nguyệt.
Người đàn ông trẻ tuổi là Dương Vĩnh Gia, là giám đốc của công ty cô ấy, và là một vị vua tiêu chuẩn trong giới kim cương, Chu Tân Nguyệt biết Vương Vĩnh Gia đã có vợ nhưng vẫn có ý đồ với cô ấy, cô ấy biết không thể vượt quá giới hạn nên vẫn luôn từ chối Dương Vĩnh Gia.
Nghĩ đến đây, sự kích động của Chu Tân Nguyệt biến thành thất vọng.
"Dương tổng..."
“Không có công không được thưởng, chuyện này vẫn không cần anh lo.” Chu Tân Nguyệt cúi đầu.
Dương Vĩnh Gia nhìn thân hình nóng bỏng của Chu Tân Nguyệt, lộ ra vẻ thèm thuồng, hắn cười nói: "Tân Nguyệt, em nói lời này với anh cũng không có ích gì. Em phải nghĩ đến tình trạng của dì ngày càng nặng. Nếu không được chữa trị kịp thời, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng."
"Đến lúc đó hối hận cũng đã muộn..."
Dương Vĩnh Gia đã nhắm trúng Chu Tân Nguyệt.
Chu Tân Nguyệt bị cuốn vào cuộc chiến của số phận, Giang Thành tự nhiên nhìn thấy sắc mặt thèm thuồng của Dương Vĩnh Gia, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh nói: “Chị, chuyện này để tôi lo, không cần nghe anh ta nói."
"Anh ta không có ý tốt."
Dương Vĩnh Gia trừng mắt nhìn Giang Thành.
Thằng nhóc này là ai, cư nhiên dám nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này, hắn cau mày nói: "Cút xa ra một chút, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện. Tân Nguyệt, em không thể chỉ nghĩ đến bản thân, mà không vì dì lo lắng, dì cũng còn trẻ, anh nhớ dì ấy vẫn chưa đến sáu mươi tuổi, thật đáng tiếc nếu rời khỏi thế gian như thế này, dù sao người chết như đèn tắt, hối hận cũng đã muộn?"
Chu Tân Nguyệt cắn chặt môi.
Mặc dù cô ấy nguyện ý tin tưởng vào Giang Thành, nhưng lí trí nói với cô ấy rằng Dương Vĩnh Gia đáng tin cậy hơn.
Hơn nữa, Dương Vĩnh Gia là con nhà giàu, nếu trở thành tình nhân của hắn thì sẽ có tiền mua thuốc cho mẹ, Chu Tân Nguyệt từ nhỏ đã không có cha, giờ cô ấy không thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị thần chết cướp đi.
Trong phút chốc, Chu Tân Nguyệt đã đưa ra lựa chọn.
"Dương tổng, tôi... Tôi đồng ý với anh..."
Dương Vĩnh Gia tươi cười.
Tốt lắm, hắn chờ đợi chính là câu nói này.
“Đã vậy thì chúng ta đi gặp dì đi.” Dương Vĩnh Gia cười nói.
Hắn quay lại liếc nhìn Giang Thành, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: "Về sau, mày cách Tân Nguyệt xa một chút. Ở Lâm Châu không có việc gì tao không làm được, hơn nữa tao nhất định sẽ cho người đến trị bệnh cho dì. Mày nghĩ lại xem mày có thể làm được gì. "
"Nếu mày thức thời, lập tức cút đi cho tao.”
Chu Tân Nguyệt rốt cuộc cũng không đành lòng, giọng điệu hối lỗi: "Giang Thành, khiến cậu lo lắng cho bệnh tình của mẹ tôi rồi, cậu nên về trước đi.”
Nói xong.
Dương Vĩnh Gia và Chu Tân Nguyệt đi vào khu vực phòng bệnh phía xa.
Giang Thành cũng không tức giận, vì loại người vô liêm sỉ này mà tức giận thì thực sự không đáng, anh đi tới góc tường gọi cho Vũ Tam Tư: “Ông Vũ, ông có thể giúp tôi mời chuyên gia từ Bệnh Viện Tổng Hợp đến Lâm Châu không, người chủ cho tôi thuê phòng, dì đang ở bệnh viện Nhân Dân Số 5."
"Không thành vấn đề thưa cậu chủ, tối nay tôi sẽ cho nhóm chuyên gia của Bệnh Viện Tổng Hợp tới đó."
Ngắt máy.
Giang Thành vẫn cứ lo lắng.
Do dự một hồi, anh vẫn bước vào phòng bệnh, đặt trái cây lên tủ đầu giường, cười nói: "Dì Hoàng, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai sẽ có chuyên gia sẽ đến khám cho dì. Khẳng định có thể thuốc đến bệnh hết, thân thể của dì còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa."
Hoàng Mai tươi cười vui vẻ.
Bà nắm lấy tay Giang Thành, lại nhìn Chu Tân Nguyệt, xúc động nói: "Đứa ngốc, dì có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ như bọn con lớn lên là được rồi. Nếu thật sự sống thêm năm mươi năm nữa, chẳng phải là bà già trăm tuổi rồi sao?"
"Nhưng dì vẫn không yên lòng về cháu. Nếu sau này cháu thành đạt, nhớ chăm sóc chị của mình."
Giang Thành gật đầu: "Cháu sẽ!"
Hoàng Mai liếc nhìn Dương Vĩnh Gia, người tự nhận là bạn trai của Chu Tân Nguyệt, không thể nào hài lòng, luôn cảm thấy người đàn ông này tâm tư quá nặng, thật ra không bằng Giang Thành có một tấm lòng son, nhưng vì đó là sự lựa chọn của Chu Tân Nguyệt nên bà không thể nói gì.
Sau khi nói chuyện vài câu, Giang Thành và những người khác rời khỏi phường.
Dương Vĩnh Gia nhìn chằm chằm Giang Thành với vẻ mặt không tốt nói: "Sau này, mày không được thuê phòng của Tân Nguyệt nữa. Tao đã nói rồi, nếu mày không tin tưởng năng lực của tao, tao có thể gọi điện thoại ngay tại đây cho mày thấy, tao sẽ mời chuyên gia đến."
"Mà không phải như mày chỉ biết mạnh miệng."
Dương Vĩnh Gia trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho cha: "Cha, không phải hàng năm cha đầu tư vốn vào Bệnh Viện Tổng Hợp sao? Cha giúp con mời những chuyên gia ở đó đi."
Ở đầu bên kia điện thoại Dương Hán Chương cau mày, mấy năm trước tiền vốn ông ta muốn đầu tư còn không vào được, sau đó mới nhờ một đối tác làm ăn xử lí giúp, bây giờ đi đâu để mời một nhóm chuyên gia?
Mơ đi! Muốn gặp mặt còn khó khăn.
“Được!"
"Cha sẽ cố gắng tìm biện pháp, nhưng khó có thể thành công."
Dương Vĩnh Gia trực xem nhẹ câu nói phía sau của cha, hắn biết không có việc gì cha hắn không làm được, cúp điện thoại liền giơ điện thoại di động lên: "Có nghe hay không, đây là năng lực của tao. Cả đời mày đều không thể với tới."
"Đồ rác rưởi!"