Chương 37: Tôi Nguyện Làm Tay Sai Cho Cậu

Hạt châu trong tay Văn tam gia rơi xuống đất.

Sắc mặt của ông ta thay đổi liên tục, nhìn thấy tin tức của mình xuất hiện trên bản tin, ông ta biết rằng một mình Giang Thành không thể tạo ra một tin tức như vậy chỉ trong vài phút được, trong lúc nhất thời, tay của Văn Cảnh Đường không khống chế được mà run lên.

Ông ta sợ!

Giang Thành hài lòng thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Bây giờ..."

"Ông đã biết cái gì gọi là một tay che trời chưa?"

So với những thủ đoạn trước đây Văn Cảnh Đường sử dụng, thủ đoạn của Giang Thành mới thật sự làm người ta kinh ngạc, Văn tam gia khẳng định không phải là đối thủ của Giang Thành.

"Tôi…"

Văn tam gia ấp úng, một mặt muốn nhận lỗi, mặt khác lại sợ Giang Thành sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, Văn Cảnh Đường mấy chục năm lăn lộn trong giang hồ, lúc này cả người như bị đóng băng, không dám tưởng tượng nửa đời sau mình sẽ bị tống vào ngục.

Nên làm cái gì bây giờ?

Ông ta đưa mắt nhìn về phía Giang Thành, Giang Thành thản nhiên nói: "Đao Sẹo, xem ra Văn tam gia không thể đọc tin tức phía sau nữa. Anh trực tiếp đọc tin tức trên mạng cho Văn tam gia nghe, để cho Văn tam gia suy xét một chút xem những tin tức đó có đúng hay không!"

Đao Sẹo cười nhếch môi.

Anh Thành thực sự rất trâu bò, chỉ động một bàn tay đã có thể bức Văn Cảnh Đường đến mức không thể xoay người.

Anh ta tùy tiện nhấp vào tin tức đầu tiên, đọc lên: "Văn Cảnh Đường, nam, dân tộc Hán, sinh năm 1965, quê ở Lâm Châu, tỉnh Giang Nam. Sau khi điều tra tại thành phố của chúng ta, đã phát hiện Văn Cảnh Đường đã mở một số sòng bạc ngầm ở Lâm Châu. Ông ta cũng bị tình nghi cho vay nặng lãi và sử dụng các phương thức bất hợp pháp để thu nợ. Số tiền lãi lên tới hơn mười mấy triệu nhân dân tệ. Số tiền này đã được rửa sạch thông qua cửa hàng đồ cổ của Văn Cảnh Đường. Cảnh sát Lâm Châu đang niêm phong tài sản của Văn Cảnh Đường."

"..."

Đao Sẹo một hơi đọc nhiều tin tức, giọng nói so với lần trước đó ngày một to hơn.

Lúc này, Văn tam gia cảm thấy như bị lột trần trên phố, mọi bí mật của ông ta đều bị Giang Thành đào lên, ông ta cũng biết rằng khi bản thân xuất hiện trên đài truyền hình cũng là lúc chỗ dựa sau lưng ông ta rơi xuống! Văn Cảnh Đường không ngờ Giang Thành còn có thể vươn tay tới nơi đó, lúc này sắc mặt của ông ta càng trở nên xám xịt.

Xong rồi!

Trong đầu Văn tam gia hiện lên hai chữ này.

Trên người Văn tam gia không còn sự hăng hái như trước, mà chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu thẳm, khi định nói gì đó để cầu xin Giang Thành tha thứ, Giang Thành lại cười nói: "Có phải còn thấy tôi chưa đủ mạnh tay hay không? Hiện tại tôi có thể thỏa mãn ông, cảm thấy tình cảnh này đủ lớn chưa?"

“Đừng!” Văn Cảnh Đường hét lên theo bản năng.

Giang Thành mặc kệ.

Văn tam gia không biết Giang Thành còn có thủ đoạn gì, ngay sau đó Tiểu Hổ ở ngoài cửa liền xông vào, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Tam gia... Tam gia, không ổn! Đã xảy ra chuyện lớn, bên ngoài... bên ngoài có rất nhiều người!"

"Cái gì?"

Tiểu Hổ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng nói: "Dưới lầu đều là những người trước kia chúng ta đuổi gϊếŧ, không dưới trăm người, số lượng còn đang tăng lên. Hôm nay có thể chúng ta không thể ra khỏi cửa này!"

Văn Cảnh Đường choáng váng đến mức trượt khỏi ghế sô pha, ngã xuống đất.

Tiểu Hổ đỡ Văn Cảnh Đường lên, nhưng chân ông ta mềm nhũn liền ngã xuống, trong mắt Văn Cảnh Đường hiện lên vẻ sợ hãi, không ngừng lẩm bẩm: “Xong rồi. Ác giả ác báo. Quả báo không phải không đến mà là nó chưa tới”.

Lâm Thanh Nhã theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng sợ hãi trước cảnh tượng dưới lầu.

Đâu chỉ có một trăm người?

Năm trăm người còn dư dả!

Nhìn thấy Văn Cảnh Đường ngồi xụi lơ trên mặt đất, Giang Thành rốt cuộc nở một nụ cười hiền lành, lắc đầu nói: "Văn tam gia, ông có còn nhớ rõ những người này không? Nếu không tôi sẽ nói cho ông biết vì sao những người này lại đến tìm ông?"

"Đừng…"

"Một doanh nhân ở thành phố Lâm Châu mượn ông một triệu tệ tiền vốn, cuối cùng hình như anh ta phải trả lại đủ mười triệu đi, đến bây giờ còn chưa trả hết nợ trên sổ sách. Còn có người vì bị ông đuổi gϊếŧ không tha, treo cổ tự tử, bây giờ người nhà họ tìm tới ông. Nếu tôi nhớ không nhầm thì người của ông đã từng cưỡng bức vợ người khác, khiến họ tự tử. Tôi thấy hình như chồng cô ấy đang cầm dao đợi ông ở ngoài. Còn có…”

"Đừng nói nữa!"

“Tôi xin cậu đừng nói nữa!” Văn Cảnh Đường giống như một người điên.

Ông cảm thấy nỗi sợ hãi to lớn đang dần bao trùm lấy mình, nếu là bình thường những người này không dám tìm tới cửa, cho dù tìm tới cửa cũng chỉ có vài thứ tôm tép, có thể tùy tiện bóp nát, nhưng bây giờ thì khác. Những người này giống như có người từ phía sau thúc đẩy, trăm sông đổ về một biển tạo thành một thế lực không thể coi thường, cho dù toàn bộ thuộc hạ của Văn Cảnh Đường ở đây, cũng không dám chống lại bọn họ!

Hai mắt Văn Cảnh Đường đỏ ngầu, quỳ ở trước mặt Giang Thành dập đầu một cái lại một cái, cho dù đầu rướm ra máu, Văn Cảnh Đường vẫn không dừng lại, khóc lóc nói: "Anh Thành, xin hãy thả tôi ra, từ nay về sau tôi sẽ làm tay sai cho anh, tôi xin anh!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã rung động.

Văn Cảnh Đường luôn là ngọn núi không thể vượt qua đối với gia đình họ, sau này, khi Văn Cảnh Đường tìm đến cửa, Lâm Thanh Nhã thậm chí còn nghĩ rằng chính mình đã cùng đường rồi, nhưng hôm nay, Văn Cảnh Đường, người cao cao tại thượng, một tay che trời lại giống như một con chó quỳ trước mặt Giang Thành, không ngừng cầu xin tha thứ.

Mà làm cho Văn tam gia cúi đầu, lại là người mà cô đã từng nhục nhã là tên rác rưởi, Giang Thành!

Là mơ đúng không?

Lâm Thanh Nhã lắc đầu, không, những chuyện đang xảy ra là thật.

Trong lòng Từ Quốc Trung cũng rung động thật sâu. Thật may vì ông ta đứng về phía Giang Thành. Nếu không, kết cục của Văn Cảnh Đường sẽ là kết cục của Từ Quốc Trung. Phải biết rằng Văn Cảnh Đường có thể được coi là chúa tể một phương, nhưng rơi vào tay của Giang Thành, lại bị đánh bại bởi một chiêu!

Giang Thành nhìn Văn Cảnh Đường với vẻ thích thú.

Văn Cảnh Đường thậm chí không dám ngẩng đầu, ông ta biết hiện giờ chỉ có Giang Thành mới có thể cứu ông, Giang Thành không nói lời nào, những người khác cũng không dám thở mạnh, một lúc lâu sau, Giang Thành đi chuyển, một cước đạp vào gáy Văn Cảnh Đường đang quỳ trên mặt đất.

"Nói cho tôi nghe một chút, thế nào là cả đời cũng không có cơ hội xoay người?"

Đáy lòng Văn Cảnh Đường vô cùng tuyệt vọng.

Hoàn cảnh hiện tại của ông ta có thể nói là lý giải hoàn hảo cho câu cả đời không có cơ hội xoay người, so với ông càng thêm chuẩn xác.

"Anh Thành, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, chỉ cần anh tha cho tôi! Tôi tin tưởng anh Thành nhất định có năng lực này, hơn nữa tôi có thể giúp anh làm những việc mà Từ Quốc Trung không làm được. Tôi sẽ là con chó của anh Thành!"

"Cầu xin anh!"

Văn Cảnh Đường khóc đến run giọng.

Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng đến người oai phong một cõi như ông ta thật sự sẽ chủ động làm một con chó cho một người nào đó, Văn Cảnh Đường cắn răng tiếp tục cầu xin, chỉ cần có thể sống sót, những thứ khác đều là thứ yếu, mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

“Được rồi!” Giang Thành gật đầu.

Trong lòng Văn Cảnh Đường mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Cảm ơn anh Thành! Cảm ơn anh Thành! Tôi sẽ dốc hết sức mình làm việc cho anh. Từ nay về sau, Lâm Châu sẽ là thiên hạ của anh Thành. Vì anh cho dù máu chảy đầu rơi tôi cũng không ngại!"

Từ Quốc Trung cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâm Thanh Nhã cũng vậy, chẳng lẽ Giang Thành thực sự muốn tha cho Văn Cảnh Đường sao? Nếu đúng như vậy, Giang Thành đã làm cô thất vọng quá nhiều.

Lúc này suy nghĩ của mọi người ở đây khác nhau, Giang Thành cúi xuống cười bên tai Văn Cảnh Đường: "Con chó của tôi đều bị tôi tống vào ngục giam. Đừng lo lắng, tôi sẽ cho người chăm sóc tốt cho con chó của tôi trong tù."

"Đó là một đám cầm thú mười năm không đυ.ng vào phụ nữ!"

Văn Cảnh Đường giống như rơi vào hầm băng!