Chương 35: Thời Đại Xưa Đã Qua

Anh thấy được cái gì?

Lâm Thanh Nhã bị trói vào phòng, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ lại xuất hiện rất nhiều vết máu, ánh mắt tan rã, ngoài Lâm Thanh Nhã còn có một cặp vợ chồng trung niên khác cũng bị trói lại, ba người đều bị ném xuống đất như vậy.

Từ Quốc Trung hoảng sợ.

Văn Cảnh Đường à Văn Cảnh Đường, đây chính là tự ông đag tìm cái chết đấy, không thể trách tôi!

Chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ tức giận, huống chi là Giang Thành, người có địa vị rất lớn? Thậm chí Từ Quốc Trung có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt phát ra từ Giang Thành, khiến ông ta, một ông già lão luyện đã tung hoành nhiều năm ở Lâm Châu cũng không khỏi rùng mình.

Lâm Thanh Nhã nhìn thấy Giang Thành.

Lúc đầu Lâm Thanh Nhã còn giãy giụa mấy cái, miệng phát ra âm thành nức nở, sau đó cô dần dần bình tĩnh trở lại, khẽ lắc đầu với Giang Thành, giống như nhắc nhở Giang Thành không cần vì cô mà mạo hiểm.

Cho dù đại ca Từ có thế lực đến mức nào nhưng cũng không phải là đối thủ của Văn Cảnh Đường.

Giang Thành nắm chặt tay, các đốt ngón tay phát ra âm thanh "Rắc!", trên cánh tay nổi lên vài đường gân xanh như rồng mọc sừng, anh gằn từng chữ: "Văn Cảnh Đường, ông thành công khơi dậy cơn giận của tôi rồi, tôi cam đoan sẽ khiến ông chết thật thảm!"

Văn Cảnh Đường nở nụ cười.

Ở một phần ba đất Lâm Châu này chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu đó, trước kia có, nhưng sau đó những người này đều đã biến mất. Văn Cảnh Đường có lý do để tin rằng Giang Thành sẽ tiếp bước những người đó.

"Xì!"

"Đây là người con gái của cậu? Cũng không hỏi thăm tên họ của Văn Cảnh Đường tôi là ai, vậy mà dám gây sự ở dưới mắt tôi, đàn em kia của tôi chính là do cậu phế nó đi đúng không?" Văn Cảnh Đường nheo đôi mắt lại, trông giống như con hồ ly nhìn quét về phía Giang Thành.

Đồng thời, ông ta cũng liếc nhìn Từ Quốc Trung.

Văn Cảnh Đường âm thầm lắc đầu, xem ra Từ Quốc Trung uy phong cũng không được bao lâu, bây giờ thế nhưng lại nói gì nghe nấy, đi theo sau đít một thằng nhóc ranh, không còn sự ngông nghênh, tính cách kiên quyết của thế hệ trước nữa, sớm muộn gì cũng bị người ta thâu tóm. Nghĩ đến đây, Văn Cảnh Đường cũng có vài phần suy nghĩ, có lẽ chính ông ta sẽ là người diệt trừ Từ Quốc Trung. Nếu có thể nuốt chửng thế lực của Từ Quốc Trung, điều đó có nghĩa là trong thành phố Lâm Châu này sẽ không có ai đối nghịch với ông ta nữa, và thế lực đó sẽ nằm trong tay ông ta!

Đẹp cả đôi đường!

"Cậu muốn cứu cô gái của cậu cũng được, nhưng cậu phải ở lại, đàn em của tôi bị phế như thế nào thì cậu cũng giống như vậy đi." Văn Cảnh Đường nói.

Giang Thành thu lại lửa giận trong lòng, anh quay đầu lại nhìn về phía hai người Đao Sẹo.

Đao Sẹo ngầm hiểu, không nói hai lời, trực tiếp vào phòng dẫn người nhà họ Lâm đi ra ngoài, Từ Quốc Trung thấy thế không chút suy nghĩ cũng đi theo, điều này càng làm cho Văn Cảnh Đường ngây người, dù sao Từ Quốc Trung cũng là người lãnh đạo một phương, thằng nhóc trước mặt này là ai, lại có thể chỉ huy Từ Quốc Trung?

Trong lúc Văn Cảnh Đường đang suy nghĩ lung tung, trong phòng bên kia đã vang lên tiếng đánh nhau.

Một mình Đao Sẹo đơn phương nghiền áp tất cả, đàn em Văn Cảnh Đường hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Văn Cảnh Đường cau mày định mắng, không ngờ Đao Sẹo lại quát: "Nếu ai dám xông lên ngăn cản, tao sẽ gϊếŧ ông ta!"

Sát khí bức người!

Văn Cảnh Đường cũng không hạ lệnh ngăn cản bọn họ.

Ba người Lâm Thanh Nhã được dẫn đi ra ngoài, người trung niên bị đánh thảm nhất khi nhìn thấy Giang Thành như nhìn thấy cứu tinh: "Chàng trai trẻ hãy cứu gia đình chúng tôi với, đều là do Văn tam gia gài bẫy tôi, bằng không tôi cũng sẽ không thua, đều là bọn họ hãm hại tôi!"

Người này là cha của Lâm Thanh Nhã, Lâm Quảng Minh.

Lâm Thanh Nhã theo bản năng lôi kéo ống tay áo của Lâm Quảng Minh bảo ông ta đừng nói nữa, nhưng Lâm Quảng Minh hất tay ra: "Tôi biết anh Thành có ý với Thanh Nhã nhà chúng tôi, tôi sẽ không phản đối hai người sau khi xử lý xong mọi chuyện, Thanh Nhã có thể trở thành người phụ nữ của anh Thành cũng là vinh hạnh của nó."

"Cha!"

“Đừng xen vào, đây không có chỗ cho mày nói đâu!” Lâm Quảng Minh tức giận mắng.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã trắng bệch, cô cắn môi đứng một bên, không dám nhìn thẳng Giang Thành, cô không biết trong lòng mình là cảm giác gì, Giang Thành đã từng thích cô, khi đó anh luôn quan tâm, chiếu cố cô, sau đó cô lại là người khiến Giang Thành tổn thương sâu sắc, hiện tại nghĩ lại cảm thấy mình thật không phải là người.

Nếu là người thì sẽ có tim.

Giang Thành không thích Lâm Quảng Minh, anh mặc kệ Lâm Quảng Minh, không để ý tới lời nói của ông ta mà là quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã: "Mặc dù em không phải là người của anh, nhưng anh không cho phép người khác chạm vào em. Bọn họ phải trả giá. Em cứ đứng đó nhìn đi."

Lâm Thanh Nhã muốn nói gì đó, nhưng lại không có nói ra miệng.

Ngược lại, Lâm Quảng Minh mỉm cười vui vẻ và ra hiệu cho Lâm Thanh Nhã đừng nói gì cả, cô chỉ có thể cúi đầu đứng sang một bên.

Giang Thành bình tĩnh nhìn Văn Cảnh Đường.

Văn Cảnh Đường cầm hai quả óc chó trên bàn, trên mặt mang theo vẻ châm chọc, nhàn nhạt nói: "Nói thật, tôi rất muốn xem cậu có năng lực gì, vì sao Từ Quốc Trung có thể hèn mọn đi theo phía sau cậu, cầm đao lên, tôi sẽ đấu với cậu một trận."

Hiện tại cũng không phải thời đại xưa, một cây đao có thể lưu lạc giang hồ.

Ngày nay, thế đạo coi trọng chính là nhân mạch và tài nguyên, ai có nhiều năng lực nhất chính là người cầm quyền.

Văn Cảnh Đường là người từng trải, tự tin không thua gì thanh niên trai tráng.

"Như ông mong muốn." Giang Thành nói.

"Nhưng trước đó, tôi muốn ăn một chút đồ để lót dạ, ông nghĩ sao?"

Lời nói Giang Thành vừa thốt ra làm Văn Cảnh Đường có chút bất an.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Đao Sẹo ngầm hiểu liền đi lên phía trước chém một đao vào bàn trà gỗ, Văn Cảnh Đường hoảng sợ, kích động nói: "Các người... Các người muốn làm gì, hiện tại là xã hội pháp trị!"

Giang Thành nở nụ cười.

Văn Cảnh Đường cũng không dám báo án, trên lưng ông ta gánh rất nhiều vụ án, nếu báo án thì người gặp họa trước chính là Văn Cảnh Đường, Đao Sẹo không nói hai lời đánh Văn Cảnh Đường một trận, khiến ông ta không còn chút uy phong nào, mà giống như một con chó rơi xuống nước.

Đàn em ở trong phòng của Văn Cảnh Đường đều đang tôi anh nhìn anh, anh nhìn tôi, muốn ra tay.

Từ Quốc Trung cũng không biết Giang Thành và Đao Sẹo vì sao lại đột nhiên làm như vậy, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, thấy thế ông ta đành phải hét lên: “Tôi xem ai dám xông tới, Văn Cảnh Đường, ông kêu người của ông rút lui đi, nếu không sẽ chặt đứt ngón tay ông đấy!"

Văn Cảnh Đường lộ ra ánh mắt oán độc.

Nhưng biết không còn cách nào khác, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh em đều lui ra ngoài cửa, một con ruồi cũng không được bay ra ngoài!"

Ông ta phải đại khai sát giới!

Đám người Tiểu Hổ thấy thế chỉ có thể rời khỏi phòng, lúc này Đao Sẹo lấy dao trên cổ Văn Cảnh Đường xuống, Giang Thành ngồi đối diện, bắt chéo chân, nhẹ giọng nói: "Ông ra tay đi, tôi muốn xem.”

Văn Cảnh Đường giống như bị nhục nhã, Giang Thành có tư cách gì khinh thường ông ta?

Không thể không nói Văn Cảnh Đường vẫn là có chút năng lực, trong một lát đã có thể liên hệ được với một số doanh nhân ở thành phố Lâm Châu, họ liên kết với nhau để gây áp lực xuống, nếu Từ Quốc Trung và những người khác không bị bắt thì sẽ thu hồi vốn đầu tư các kế hoạch ở thành phố Lâm Châu.

Văn Cảnh Đường thả điện thoại xuống, trên mặt khôi phục lại sự uy nghiêm lúc trước.

"Từ Quốc Trung à Từ Quốc Trung, cậu thật sự cho rằng Giang Thành có thể một tay che trời sao? Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy như thế nào mới là một tay che trời! Ở thành phố Lâm Châu này, không có việc gì mà tôi không làm được, cũng không có ai mà Văn Cảnh Đường tôi không thể đánh bại."

Sắc mặt của nhà họ Lâm đều thay đổi!