Rất hiển nhiên, Giang Thành đã bị Lưu Vũ và quản lý của Tử Kinh Các hợp tác úp sọt.
Quản lý đứng bên cạnh Lưu Vũ, mỉm cười nhưng trong mắt lại lóe lên nét lạnh lùng, nói: "Thật sự phải cảm ơn cậu, nếu không tôi kiếm đâu ra thành tích cao như vậy? Sau này có thời gian tôi sẽ mời cậu ăn tối."
"Tôi nào dám, chuyện hôm nay còn phải nhờ vào anh Lý mới đúng." Lưu Vũ cười.
Lý Vỹ Quang.
Là tên người quản lý của Tử Kinh Các.
Chu Mộng Khê cũng khoanh tay đứng trước mặt Giang Thành, nhìn mấy món ăn trên bàn bĩu môi, cười nói: "Hôm nay anh không trả tiền thì không được rồi. Nếu tôi là anh thì cứ ngồi ăn hết mấy món này là xong, đỡ lãng phí."
"Dù sao cũng phải tốn tiền mà, đúng không?"
Chân tướng đã được phơi bày!
Giang Thành không ngạc nhiên về việc Lưu Vũ sẽ trả thù mình, nhưng lúc này Giang Thành vẫn cảm thấy Lưu Vũ rất ngu ngốc, tự cho mình là đúng, muốn dùng tiền tài để chèn ép anh, Giang Thành không ngại dạy cho hắn một bài học.
Lý Vỹ Quang đứng chắn ở cửa, không cho Giang Thành có cơ hội bước ra.
"Các người chắc chắn muốn ngăn cản tôi chứ?" Giang Thành hỏi.
Lưu Vũ hừ lạnh một tiếng, lỗ mũi hếch lên trời, hắn không coi Giang Thành ra gì. Dù sao trong mắt hắn, Giang Thành chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không có bản lĩnh gì nhưng lại rất kiêu ngạo, đã đến lúc cho Giang Thành nhìn cho rõ sự thật.
"Vậy thì sao nào?"
Trên mặt Lưu Vũ mang theo nụ cười lạnh, nói: "Quản lý vẫn đang đứng đây nhìn đấy. Nếu mày không trả tiền bọn tao hoàn toàn có thể gọi cảnh sát. Đến lúc đó mày sẽ bẽ mặt trước tất cả trường đại học trong thành phố, xem ai sẽ chịu lại gần mày nữa?"
Thì ra bọn họ đã sớm ủ mưu.
Lúc này Giang Thành bật cười, Lưu Vũ có chút khó hiểu nói: "Mày cười cái gì? Đợi lát nữa mày sẽ phải khóc!"
"Vậy sao?"
Giang Thành cũng không lo lắng, ngược lại ngồi trở về chỗ ngồi của mình, nhìn một bàn thức ăn lớn, cười nói: "Bữa này coi như là tao đãi chúng mày, nhưng nếu chúng mày không ăn xong thì đừng hòng đi ra ngoài. Một hạt cơm cũng không được bỏ sót."
Lý Vỹ Quang cười lạnh mấy tiếng, không thèm để ý.
Gã chính là quản lý của Tử Kinh Các, bình thường đã quen với việc gặp những nhân vật lớn ở thành phố Lâm Châu, có thể còn có cơ hội bắt chuyện vài câu. Thằng nhóc Giang Thành nghĩ mình là nhân vật lớn nào chứ, gã nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ gọi ông chủ của nhà hàng chúng tôi đến ngay bây giờ. Ông chủ là bạn của những người nổi tiếng ở thành phố Lâm Châu này, muốn gϊếŧ anh chỉ cần gật đầu một cái mà thôi."
Giang Thành còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Vỹ Quang đã xoay người rời đi.
Cũng tốt.
Đỡ phải tự mình gọi điện thoại.
Lưu Vũ thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, Chu Mộng Khê cũng nhìn Giang Thành một cách mỉa mai, Lưu Vũ cười nói: "Ha ha ha, thằng ngốc này làm ông đây buồn cười muốn chết. Chủ nhân của Tử Kinh Các là Hoàng Thông Giám, có thế lực ở cả giới chính trị và xã hội đen của thành phố Lâm Châu. Lát nữa mày đừng sợ đến mức tè ra quần. "
Ánh mắt Chu Mộng Khê lóe lên.
Hoàng Thông Giám có thể mở được nhà hàng này đã đủ cho thấy thực lực của ông ta, nếu cô ta có thể được Hoàng Thông Giám bao nuôi thì nửa đời sau không những không phải lo cơm ăn, áo mặc, còn có thể mua được túi hàng hiệu, thậm chí cách xa cái tên nghèo khổ Giang Thành này ra nữa, cớ gì mà không làm?
Lưu Vũ dường như cảm được suy nghĩ của Chu Mộng Khê về mặt kia, chế nhạo: "Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, ông chủ Hoàng rất để ý đến gia đình mình. Cô nên nghĩ cách tìm một con rùa vàng trong trường đi."
Chu Mộng Khê lè lưỡi, trợn mắt khinh thường.
Ánh mắt của cô ta lặng lẽ rơi trên người Lưu Vũ, so với Giang Thành mà nói thì Lưu Vũ có vẻ khá tốt. Đặc biệt là bây giờ Lâm Thanh Nhã không còn đi học nữa, Chu Mộng Khê có thể lợi dụng sơ hở mà trói chặt Lưu Vũ .
Ngay khi Chu Mộng Khê còn đang suy nghĩ linh tinh, Lý Vỹ Quang đã quay lại.
Lúc này, Lý Vỹ Quang đi theo một người đàn ông trung niên không để râu, thái độ đặc biệt cung kính, khi nhìn thấy đám người Lưu Vũ, gã nói: "Các người còn ngây ra đấy làm gì, đây là ông chủ Hoàng của Tử Kinh Các!"
"Chào ông chủ Hoàng!" Lưu Vũ hô.
Chu Mộng Khê cũng chào hỏi Hoàng Thông Giám bằng dáng vẻ yêu kiều thướt tha, nhưng Hoàng Thông Giám không thèm nhìn đến cô ta, điều này khiến Chu Mộng Khê có chút không cam lòng. Nhưng cô ta cũng chỉ có thể không cam lòng, cô ta không có cách nào bám được vào Hoàng Thông Giám, dù sao người ta cũng là người ở trên cao.
Mà cô ta thì chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không lọt nổi vào mắt người ta thôi.
"Cậu gọi tôi đến đây làm gì?" Hoàng Thông Giám hỏi.
Lý Vỹ Quang nhanh chóng chỉ vào Giang Thành đang ngồi trên bàn ăn, nói: "Ông chủ Hoàng, đây chính là kẻ muốn ăn quỵt, bọn em có nói gì cũng không chịu trả tiền, chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
"Hoặc là..."
"Thu thêm chút tiền lãi của anh ấy?"
Giọng điệu của Lý Vỹ Quang u ám.
Ăn quỵt ở Tử Kinh Các chỉ có hai kết cục, hoặc là trả tiền gấp ba lần, hoặc là để lại một chút "tiền lãi". Tiền lãi này không phải là tiền lãi theo nghĩa bình thường mà để ám chỉ chuyện chặt đứt tay của đối phương, để cho bọn họ nhớ thật kỹ.
Trong lòng Hoàng Thông Giám cũng có chút tức giận.
Ông ta không ngờ rằng có người dám ăn quỵt trong nhà hàng của mình, còn tiêu tốn hơn một trăm ngàn tệ. Anh thực sự nghĩ Hoàng Thông Giám ông ta là một quả hồng dễ bóp nắn hay sao?
Hoàng Thông Giám nheo mắt nhìn về phía Giang Thành.
Lời lẽ ngoan độc đã đến bên miệng lại bị Hoàng Thông Giám cứng rắn nuốt ngược vào bụng, người trước mặt này rõ ràng là thanh niên mà ông ta gặp khi đang nói chuyện làm ăn ở Tiền Xuân Đường. Cho đến tận lúc này, Hoàng Thông Giám vẫn nhớ như in cảnh tượng khiến ông ta phải bàng hoàng.
Nhà họ Vương một thời không ai bì nổi lại bị người trẻ tuổi trước mắt này hủy diệt chỉ trong chớp mắt.
Nghe nói ngay cả vị lãnh đạo đứng sau nhà họ Vương cũng bị liên lụy, Hoàng Thông Giám tự nhận mình kém xa so với nhà họ Vương khi trước, nói cách khác ông ta không thể chống đỡ được bao lâu dưới tay của Giang Thành, đối nghịch với Giang Thành thì kết cục còn thảm hơn cả nhà họ Vương.
Hoàng Thông Giám hoảng sợ.
Ông ta không dám thu "tiền lãi" của Giang Thành đâu.
Dường như Giang Thành không thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Hoàng Thông Giám, mông anh còn chưa rời khỏi chỗ ngồi, sau khi quét mắt nhìn Hoàng Thông Giám thì hỏi: "Ông chủ Hoàng, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Tôi luôn cảm thấy ông có chút quen mắt."
Trong lòng Hoàng Thông Giám nhảy dựng lên.
Tiêu rồi!
Lưu Vũ thấy thế thì rất vui vẻ. Tai vạ đến nơi rồi mà Giang Thành còn ra vẻ bình tĩnh, thậm chí còn muốn lôi kéo quan hệ với Hoàng Thông Giám, hắn cười nhạo: "Cái lý do thoái thác này của mày đã lỗi thời rồi, nếu hôm nay không trả tiền thì mày chết chắc rồi!"
"Đúng vậy, ông chủ Hoàng sẽ không bỏ qua mày!" Lý Vỹ Quang hùa theo.
Bọn họ không phát hiện ra là...
Cơ thể vốn đã yếu ớt của Hoàng Thông Giám lúc này đang run rẩy rất mạnh.
Giang Thành thấy thế cũng nhận ra rằng có thể Hoàng Thông Giám có lẽ đã biết gì đó, nhưng anh vẫn chưa muốn để mấy người Chu Mộng Khê biết thân phận của mình, bởi vì họ không đủ tư cách. Giang Thành suy nghĩ một lúc rồi nói với Hoàng Thông Giám: "Ông chủ Hoàng, ông bảo những người này đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với một mình ông."
Đám người Lý Vỹ Quang đều choáng váng.
Có phải Giang Thành thực sự cho rằng anh đang chơi đùa cái gì à, còn dám ra lệnh cho ông chủ Hoàng.
Bọn họ đang định mở miệng quát mắng Giang Thành, nhưng Hoàng Thông Giám lại trầm giọng nói: "Các người cút ngoài cho tôi, tôi muốn nói chuyện với người này. Nếu không có lệnh của tôi, không ai được phép vào, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"
"Rõ chưa?"